Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 576 : Không Phải Người Cùng Một Thế Giới
Ngày đăng: 15:53 30/04/20
Không Phải Người Cùng Một Thế Giới
- ---------------------
- Bởi vì chúng ta không phải người của cùng một thế giới.
Diệp hạo bưng lên một cái chén trên mặt bàn chậm rãi nói.
Thiều Hoa khẽ giật mình.
Lúc này mới nhớ tới thân phận của Diệp Hạo.
Tu Sĩ
Tu Sĩ cao cao tại thượng!
Cái quần thể này trước nay không giao lưu cùng Thế Tục.
- Còn Trương Lan thì sao?
Thiều Hoa chỉ Trương Lan nói.
- Tôi cũng mới biết thân phận của Diệp Hạo cách đây không lâu.
Trương Lan lườm Thiều Hoa nói.
Dù Trương Lan nói như vậy.
Nhưng trong lòng Thiều Hoa vẫn không chấp nhận được.
Trương Lan sớm biết thân phận của Diệp Hạo cũng bình thường, Âu Dương Hoa vậy mà còn biết trước hơn cả bản thân, Thậm chí Thiều Hoa còn nghĩ nếu Diệp Hạo không cố tình lộ ra ánh sáng, thì bây giờ nàng cũng còn chưa biết gì về thân phận của Diệp Hạo.
- Người đều đến đông đủ cả rồi.
Diệp Hạo nhìn ba người một cái nói.
- Ta chỉ nói đơn giản hai câu. Thiều Hoa, cô không cần lo lắng Trương Lan và Âu Dương Hoa sẽ cản trở mình, chỉ cần cô ban bố chính sách hữu ích cho Võ Giáo phát triển, hai người này khẳng định sẽ duy trì.
- Lời này của cậu có ý gì?
Thiều Hoa trợn mắt nói.
- Nói giống như ta rất ngu ngốc ấy.
- Năm ngoái cô ban bố tổng cộng 5 chính sách, một chính sách trong đó có vấn đề.
Trương Lan không khách khí nói.
- Cô nói.
Thiều Hoa đè nén cơn giận trong lòng hỏi lại.
Thiều Hoa nói lời này vì kìm nén tâm tình của bản thân, không nghĩ đến Trương Lan thật sự nói ra.
- Chỉ sợ Đạo Sư trong trường sẽ phản đối.
Điều này cũng có thể lý giải được.
Nếu người trong Quân Đội đến Đông Phương Võ Giáo dạy học hưởng rất nhiều vinh quang nhưng khi nhiệm kỳ viên mãn lại bị phân đến Cục Võ Đạo, như vậy sẽ chịu thiệt thòi.
- Biện pháp thứ hai là kịp thời chia Đông Phương Võ Giáo ra làm hai trường học.
Văn Tâm nói tiếp.
- Thật sớm phân chia dù sao cũng tốt hơn ngày sao tranh chấp vì chuyện này.
Kỳ thật biện pháp thứ hai của Văn Tâm hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề.
Hiện tại Đông Phương Võ Giáo đã lớn mạnh hơn trước không biết bao nhiêu lần, dù chia ra hai trường cũng có thể độc lập vận chuyển.
Lúc đầu Cục Võ Đạo và Quân Đội bắt tay nhau vì lưc lượng Đạo Sư chưa hùng hậu nên bắt buộc phải hợp tác.
- Ăn cơm đi.
Diệp Hạo nhìn đồ ăn bưng tới nói.
Văn Tâm kinh ngạc nhìn Diệp Hạo một cái.
Diệp Hạo lại cười không nói.
Những món ăn đặc sắc ở quán cơm không món nào không phải làm từ Yêu Thú quý báo và xa xỉ vô cùng.
Văn Tâm ăn chưa bao nhiêu đã cảm giác thể nội tràn ngập năng lượng.
- Em… Em không thể ăn tiếp nữa.
Văn Tâm để chén đũa xuống nói.
- Tôi giúp cô luyện hóa Tinh Khí.
Diệp Hạo vừa nói xong, bàn tay đã đặt trên vai Văn Tâm, luyện hóa thể nội tràn ngập Tinh Khí của cô nàng thành từng đạo lực lượng tinh thuần.
- Tốt, hiện tại cô có thể tiếp tục ăn rồi.
- Vậy em không khách khí đâu.
Văn Tâm rõ ràng đây là một cơ duyên không nhỏ.
Nếu nàng ăn không ngừng như thế thì tu vi có thể liên tục tăng lên mấy đại cảnh giới a.
Bởi vì món ăn đặc sắc nơi này chỉ có Đạo Sư Cao Cấp mới ăn nổi.
Mà bản thân nàng đã hưởng thụ hết 12 mòn ăn đặc sắc, điều này không phải ai cũng may mắn có được.
Mỗi khi Văn Tâm ăn đến lúc không thể chịu đựng nữa thì Diệp hạo liền ra tay giúp cô luyện hóa, sau ba lần như thế Diệp Hạo cũng không xuất thủ nữa vì đồ ăn trên bàn đã không còn lại bao nhiêu.