Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 136 : Vị khách kỳ quái

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


Triệu Mục nghe được âm thanh bên trong liền sửng sốt, vốn đang định gõ lần nữa, hiện tại động tác cứng đờ, há miệng cũng không biết nói cái gì cho phải.



Mà Mộ Dung Trường Tình đang đi tới cũng sửng sốt, sau đó nhịn không được liền bật cười.



Triệu Mục nghe được tiếng cười, quay đầu nhìn lại, tức khắc xấu hổ muốn chết, sau đó theo bản năng liền nói.



“Xem ra Nghê đại nhân có chuyện, ta đi về trước, trong chốc lát lại đến tìm Nghê đại nhân.”



Mộ Dung Trường Tình cũng không nhìn hắn, ở thời điểm Triệu Mục nói chuyện, liền thong thả ung dung đẩy cửa phòng đi vào. Sau đó……



“Rầm”



Không khách khí đem cửa đóng lại.



Triệu Mục bị nhốt ngoài cửa, không biết vì sao đổ mồ hôi lạnh, hắn chạy nhanh trở về phòng mình.



Nghê Diệp Tâm theo bản năng nói xong, liền có người đẩy cửa vào. Vừa thấy là Mộ Dung Trường Tình, bỗng nhiên có điểm chột dạ. Bởi vì bản thân vừa rồi vẫn luôn nghĩ làm như thế nào tính kế Mộ Dung đại hiệp.



Nghê Diệp Tâm lập tức tươi cười đón chào, vẻ mặt lấy lòng nói:



“Chẳng lẽ vừa rồi ở bên ngoài là đại hiệp nói chuyện?”



Nghê Diệp Tâm không chú ý nghe, cũng không biết là ai gọi mình.



Mộ Dung Trường Tình không nói chuyện, trực tiếp đem quần ném qua, phi thường chuẩn xác, ném vào mặt Nghê Diệp Tâm.



“Hắc hắc hắc”



Nghê Diệp Tâm lại nở nụ cười, nói:



“Đại hiệp ngươi đi lâu rồi, mau ngồi xuống uống chén trà, nghỉ ngơi một chút.”



Nghê Diệp Tâm vừa nói, vừa nhanh mặc quần. Hai cái đùi không còn trống trải lúc này mới cảm thấy an toàn.



Mộ Dung Trường Tình nhìn bộ dáng Nghê Diệp Tâm liền cảm thấy buồn cười, uống ngụm trà, nhàn nhạt nói:



“Lau chủy thủ chưa?”



“……”



Nghê Diệp Tâm cảm thấy Mộ Dung đại hiệp thật sự là bức người quá đáng! Lấy chủy thủ chọc mông ta, còn muốn ta lau sạch! Quả thực không có thiên lý mà!



Bất quá Nghê Diệp Tâm sợ Mộ Dung đại hiệp lại đem mình ấn ở trên giường, rồi như vậy như vậy như vậy như vậy....



Cuối cùng vẫn cầm chủy thủ cọ cọ vào chăn, không tình nguyện nói:



“Lau lau!”



“Ha ha”



Mộ Dung Trường Tình cười thành tiếng, hiển nhiên thái độ xem như vừa lòng đối với Nghê Diệp Tâm.



Nghê Diệp Tâm nghĩ quân tử báo thù mười năm không muộn, sớm muộn gì cũng xử lý yêu tinh Mộ Dung Trường Tình ngạo kiều này.



Tuy rằng nghĩ như vậy, bất quá không dám nói cho Mộ Dung Trường Tình biết, Nghê Diệp Tâm đi đến bên cạnh Mộ Dung Trường Tình nói:



“Đại hiệp, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”



Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:


Tiểu nhị tiếp tục nói:



“Hắn đang làm gì ta không biết, dù sao cũng là vị khách kỳ quái. Sau đó mấy ngày, hắn kêu ta mang cơm vào, rồi bỗng nhiên hỏi thăm về chuyện hồ nước ngoài thành.”



Nghê Diệp Tâm nói:



“Hỏi thăm về quỷ sao?”



“Khách quan ngài không biết, lời đồn có quỷ là sau khi người nam nhân này chết mới có.”



Hắn hỏi thăm đến hồ nước đi như thế nào. Tiểu nhị không nghĩ nhiều, liền nói cho hắn. Kỳ thật rất dễ tìm, ra khỏi thành là thấy.



Kết quả nửa đêm ngày đó, lúc tiểu nhị ở dưới lầu ngủ gà ngủ gật, liền nghe được có động tĩnh, sau đó nhìn thấy một cái bóng đen.



“Làm ta sợ muốn chết. Ta còn tưởng rằng có ma, sau đó thật lâu mới nhận ra là vị khách kia.”



Hắn rời khách điếm đến hừng đông còn chưa có trở về. Tiểu nhị cũng đã quên hắn, cho đến khi có người từ trong hồ vớt ra thi thể.



Hắn ăn mặc một thân màu đen, không giống người bình thường. Tuy rằng bị trương phình bất quá từ quần áo vẫn có thể nhận ra. Cũng có quan sai đến khách điếm dò hỏi, tiểu nhị cũng có nói qua.



Nam nhân này lai lịch không rõ, tên họ cũng không biết, cũng không lưu lại cái gì, lại đột nhiên bị chết đuối. Nơi này quanh năm suốt tháng cũng không có ai chết trên hồ, cho nên trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu, mới biến thành lời đồn có quỷ.



Nghê Diệp Tâm hỏi:



“Người này chỉ ở tại khách điếm, chưa từng có tiếp xúc với người nào sao?”



Tiểu nhị lắc đầu, nói:



“Chưa thấy qua có người tới tìm hắn, cũng chưa thấy qua hắn cùng người nào nói chuyện. Bất quá...!”



Tiểu nhị nói một nửa, đột nhiên liền dừng lại. Mộ Dung Trường Tình nhíu mắt, nói:



“Bất quá cái gì?”



Tiểu nhị nói:



“Bất quá, vị khách quan kia khẳng định có gặp qua người nào đó, cụ thể là người nào thì ta cũng không biết. Có một lần hơn nửa đêm, ta lên lầu lấy chăn bông, đi ngang qua phòng vị khách kia, nghe được trong phòng có người đang nói chuyện. Hơn nữa không phải giọng một người, còn như đang cãi nhau, âm thanh có chút cao. Nói cái gì ta không nghe rõ, ta cũng không dám ở lâu, chỉ là tiện đường nghe được mà thôi.”



Nghê Diệp Tâm nghe xong tròng mắt xoay chuyển, nói:



“Vậy ngươi biết chuyện Hàn tam công tử thành bắc không?”



Điếm tiểu nhị vừa nghe, lập tức nói:



“Chuyện này cũng không thể nói bậy, nghe thì có nghe qua, nhưng Hàn gia rất có thế lực, người khác cũng không dám lắm miệng.”



Nghê Diệp Tâm hỏi:



“Ta hỏi ngươi một chút. Người bị chết cùng Hàn Tam công tử quen nhau không?”



“Hả……”



Tiểu nhị nói:



“Khẳng định là không quen biết, Hàn tam công tử giàu có sao có thể đến chỗ nhỏ chúng ta. Người nam nhân có lẽ cũng chưa gặp qua Tam công tử, không biết hắn là người nào.”



Tiểu nhị đem những gì hắn biết đều nói ra, cũng có nhiều chuyện hắn không biết.



Dù sao từ khi có lời đồn về quỷ, hồ nước vốn dĩ bình yên không có việc gì bắt đầu thường xuyên có người chết. Nghe nói mỗi người đều là nghe xong về quỷ muốn chạy đi nhìn một lần, không nghĩ tới thật sự bị quỷ kéo xuống nước, chết trong lặng yên không một tiếng động.