Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 137 : Vào thanh lâu
Ngày đăng: 13:47 18/04/20
Nghê Diệp Tâm hỏi thăm xong rồi, cùng Mộ Dung Trường Tình rời khỏi khách điếm.
Mộ Dung Trường Tình đã sớm muốn chạy, ra khỏi khách điếm, mới nhẹ nhàng thở ra.
Nghê Diệp Tâm nhìn bộ dạng Mộ Dung Trường Tình liền cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm thói ở sạch thái quá phải trị.
Hai người từ khách điếm đi ra liền đi trở về Hàn gia.
Dọc theo đường đi còn có bông tuyết bay bay. Thời tiết hôm nay không có lạnh như ngày hôm qua.
Mắt thấy sắp đến Hàn phủ, Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên kêu một tiếng. Mộ Dung Trường Tình không trách, chỉ nhàn nhạt hỏi:
“Làm sao vậy?”
“Ta còn quên một thứ ở khách điếm kia.”
Nhớ tới khách điếm vừa rồi, vẻ mặt Mộ Dung Trường Tình liền như khổ đại thâm thù.
Nghê Diệp Tâm nói:
“Chúng ta phải đi lấy về!”
Mộ Dung Trường Tình vừa nghe, lập tức nói:
“Không đi, tự ngươi đi lấy.”
Sau đó liền phải tiếp tục đi hướng Hàn phủ.
Nghê Diệp Tâm đuổi theo hai bước, kêu hai tiếng đại hiệp, sau đó nói:
“Vậy đại hiệp đi về trước, ta đi khách điếm một chuyến, lập tức liền trở về.”
Mộ Dung Trường Tình không nói chuyện, không quay đầu.
Nghê Diệp Tâm liền cúi đầu chạy.
Nghê Diệp Tâm chạy thật xa, Mộ Dung Trường Tình đột nhiên dừng bước chân. Hắn cảm thấy có chút không thích hợp. Nghê Diệp Tâm kia nghèo đến không xu dính túi có thể có thứ gì đánh mất ở khách điếm kia?
Cho dù có, Nghê Diệp Tâm khi nào tốt như vậy, hắn chỉ nói một câu không đi, Nghê Diệp Tâm liền đáp ứng!
Suy nghĩ một chút, Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên cảm thấy có gian trá. Nghê Diệp Tâm cố ý tách ra.
Mộ Dung Trường Tình đột nhiên nổi nóng. Mộ Dung đại hiệp ham muốn chinh phục cùng chiếm hữu rất cao. Đặc biệt Mộ Dung Trường Tình có rất nhiều năm làm giáo chủ, người khác đều nghe lời hắn nói, có ai dám giấu giếm.
“Công tử, ta có không ít thứ, công tử muốn cái gì cũng có.”
Nghê Diệp Tâm nhìn thấy, tức khắc hoa cả mắt. Lần trước Hứa nhị thiếu gia chỉ cho Nghê Diệp Tâm ba thứ mà thôi. Lần này quả thực là mở rộng tầm mắt.
Trong rương có đủ loại đạo cụ, cái dạng gì cũng có, Nghê Diệp Tâm cũng cảm thấy thẹn chết.
Cô nương thấy Nghê Diệp Tâm mặt đỏ, tức khắc che miệng nở nụ cười, nói:
“Công tử còn thẹn thùng gì.”
Nghê Diệp Tâm bị đùa giỡn, nhanh ho khan hai tiếng. Thò tay vào rương lụt lung tung lấy một ít đồ vật, cho vào trong lòng ngực. Cũng không xem mình lấy cái gì, bất quá hoàn toàn không quên thứ quan trọng nhất, xuân dược.
Cô nương thấy Nghê Diệp Tâm vội vội vàng vàng, lại che miệng cười, nói:
“Công tử lấy những cái đó…… Hì hì, chỉ sợ thân thể công tử chịu không nỗi thôi.”
Nghê Diệp Tâm tức khắc nói:
“Ta không phải lấy cho chính mình dùng!”
Cô nương cười tủm tỉm nhìn Nghê Diệp Tâm, nàng tỏ ra đã hiểu.
Nghê Diệp Tâm không kịp cùng nàng giải thích, chỉ lo thu mấy thứ chiến lợi phẩm.
Ngọc thế có đủ loại, lớn trung nhỏ đều có, còn có nhiều chất liệu. Có cái bên trong có lục lạc có thể phát ra tiếng, có cái rỗng ruột có thể rót nước ấm vào liền trở nên nóng hổi.
Nghê Diệp Tâm mặt đỏ bừng, vỗ vỗ mặt.
Nhanh cho cô nương một thỏi bạc. Kia chính là thỏi bạc duy nhất trên người Nghê Diệp Tâm, là Trì Long đưa cho.
Bọn họ tốt xấu đều là người phủ Khai Phong, trên đường đi ăn ở tất cả đều là Mộ Dung Trường Tình ra tiền, nói ra quả thực xấu hổ. Cho nên Trì Long liền đưa một thỏi bạc cho Nghê Diệp Tâm, để ngẫu nhiên cũng có thể trả tiền.
Hiện giờ Nghê Diệp Tâm đã trả tiền, hơn nữa lập tức đưa hết!
Cô nương nhận được bạc, lập tức cười tươi như hoa. Bất quá thời điểm nàng cười, thình lình nghe được một tiếng vang lớn.
“Rầm”
Cô nương cùng Nghê Diệp Tâm đều giật nảy mình.
Bất quá chuyện kinh hách còn ở phía sau.