Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 34 : Tư thế trong truyền thuyết

Ngày đăng: 13:45 18/04/20


Mộ Dung Trường Tình đã làm hỏng cả bó đũa, vẻ mặt lãnh khốc làm tiểu nhị và chưởng quầy đều trốn sau quầy run rẩy. Họ đâu đám liều mạng đi trêu chọc Mộ Dung Trường Tình.



Nghê Diệp Tâm nhìn thấy thế lập tức nói:



“Mộ Dung đại hiệp, ta tốt xấu gì cũng từ phủ Khai Phong tới, vậy mà hiện tại biểu tình mọi người nhìn chúng ta thật giống như là gặp thổ phỉ vậy.”



“Chỉ cần ngươi câm miệng lại, chuyện gì cũng không xảy ra.”



“……”



Nghê Diệp Tâm im lặng uống trà. Một lát sau, tiểu nhị run run rẩy rẩy bưng món ăn lên.



Một bàn đồ ăn đầy ắp, nhiều như là cho heo ăn, tất cả món ăn đều có ngọn. Có lẽ cảm thấy bọn họ không dễ chọc cho nên không dám chậm trễ.



Nghê Diệp Tâm nhìn bàn ăn liền nói:



“Nơi này thật là hào phóng, ăn không hết có thể gói mang đi sao?”



“Câm miệng.”



Nghê Diệp Tâm cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm, gắp một miếng cá Tây Hồ nấu dấm cho vào miệng.



“Ăn ngon, ăn ngon, ở quê của ta hương vị không được thế này, Mộ Dung đại hiệp tuyệt đối sẽ thích.”



Nghê Diệp Tâm tán thưởng, liền nhìn thấy vẻ mặt Mộ Dung đại hiệp không vui, đang cau mày hung tợn nhìn chằm chằm mình.



Nghê đại nhân không biết vì sao, hoàn toàn không hiểu mình rốt cuộc lại làm sai cái gì.



Kết quả đảo mắt qua tức khắc bừng tỉnh ngộ. Ống đũa trống không, trên mặt đất là một đống đũa bị bẻ gãy. Hai chiếc đũa may mắn còn nguyên vẹn chính là đôi đũa trong tay Nghê Diệp Tâm. Cho nên Mộ Dung đại hiệp không có đũa để dùng.



Nghê Diệp Tâm “Phụt” một tiếng liền bật cười.



“Mộ Dung đại hiệp cũng không nên trách ta, đũa là do đại hiệp bẻ gãy.”



“Câm miệng.”



Mộ Dung Trường Tình đã bực bội lại xấu hổ nên biến thành nổi giận.



“Nếu không ngại thì chúng ta dùng chung một đôi đũa. Đại hiệp ngồi xuống bên cạnh ta, hay ta sang ngồi bên đó. Ta sẽ gắp một miếng cho ta, rồi đút một miếng cho đại hiệp.....”



“Ngươi câm miệng cho ta.”



Mặt Mộ Dung Trường Tình đen muốn chết. Nghê Diệp Tâm lại vui vẻ cười như điên.



“Vậy thì đại hiệp chỉ có thể nhìn ta ăn.”



“Đi, gọi tiểu nhị lấy đũa cho ta.”



Nghê Diệp Tâm chà mông ở trên ghế, không có đứng lên.




Trì Long có chút không biết làm sao đối mặt cùng Nghê Diệp Tâm, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng Nghê Diệp Tâm vài lần.



Nghê Diệp Tâm thấy hắn lấm la lấm lét, bèn hỏi.



“Ngươi đang làm gì?”



“Đánh quyền!”



Trì Long lập tức nói lớn.



Nghê Diệp Tâm hoạt động bả vai một chút, muốn đi múc nước rửa mặt. Trì Long liền nói:



“Thuộc hạ giúp đại nhân.”



Trì Long tay chân lanh lẹ giúp Nghê Diệp Tâm lấy một thùng nước giếng, sau đó lại lấy thêm một thùng.



“Một thùng là đủ rồi, ta không quen tắm buổi sáng.”



Trì Long vẻ mặt mê mang.



“Mộ Dung.... đại hiệp không cần sao? Hay là Mộ Dung đại hiệp còn chưa có dậy?”



Nghê Diệp Tâm thấy kỳ quái.



“Ta không biết nha.”



“Hả? Hai người không phải ở cùng một chỗ sao?”



Nghê Diệp Tâm sửng sốt.



“Hắn ngủ phòng hắn, ta ngủ phòng ta, sao lại phải ngủ chung?”



Vẻ mặt Trì Long xấu hổ, nói không ra lời, mặt đỏ bừng.



Nghê Diệp Tâm nghĩ nghĩ mới bừng tỉnh. Thì ra Trì Long ngốc này đang hiểu lầm. Nghê Diệp Tâm nhịn không được cười, sau đó cố ý xụ mặt nói:



“Chuyện đêm qua còn không phải bởi vì ngươi à, Mộ Dung đại hiệp đã giận dỗi nên về phòng hắn ngủ.”



Trì Long càng xấu hổ, chân thành xin lỗi.



“Thực xin lỗi, Nghê đại nhân, thật không cố ý……”



Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa phá lên cười, cảm giác Trì Long cũng quá dễ lừa.



“Kẽo kẹt”



Khi Nghê Diệp Tâm còn đang đùa thực vui vẻ, cửa phòng bên cạnh mở ra, Mộ Dung Trường Tình ăn mặc chỉnh tề đi ra. Vẻ mặt Mộ Dung đại hiệp lạnh đến mức có thể rớt ra băng đá, bộ dáng rất tra, tuyệt đối là đã nghe hết toàn bộ lời của Nghê Diệp Tâm cùng Trì Long đã nói ra.