Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 35 : Chu công tử
Ngày đăng: 13:45 18/04/20
Trì Long vừa thấy Mộ Dung Trường Tình, lập tức sống lưng đứng thẳng, lông tơ đều dựng ngược. Sau đó liền nghĩ tới tình huống ngày hôm qua, xấu hổ đem thùng nước đặt ở trên mặt đất, co chân chạy nhanh.
“A, ta một thân mồ hôi, cũng nên về phòng rửa mặt một chút.”
Trì Long nói xong, nhanh như chớp chạy trở về phòng.
“Rầm”
Cửa phòng đóng lại, cả nước cũng không có mang vào phòng, cũng không biết rửa mặt như thế nào……
Nghê Diệp Tâm nhìn hành động của Trì Long cũng thấy hắn đôi khi phản ứng còn nhanh hơn mình!
Chỉ còn lại có Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình dùng ánh mắt lạnh căm căm nhìn Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm ho khan một tiếng, cố lấy dũng khí chào hỏi Mộ Dung Trường Tình.
“Mộ Dung đại hiệp, sớm nha, hôm nay thời tiết không tồi nha.”
Ánh mắt Mộ Dung Trường Tình nhìn chằm chằm, quả thực muốn chọc thủng hai cái lỗ trên người Nghê Diệp Tâm, sau đó thong thả đi tới.
Nghê Diệp Tâm lui một bước, lập tức giơ tay ngăn cản Mộ Dung Trường Tình.
“Đại hiệp, đừng tới đây! Bằng không người khác sẽ hiểu lầm!”
Nghê Diệp Tâm dứt lời, quả thực làm Mộ Dung Trường Tình tức khí.
“Ngươi vừa rồi cùng Trì Long nói gì đó?”
“Chỉ là nói giỡn……”
“Đi giải thích ngay.”
Khóe miệng Nghê Diệp Tâm giật giật.
“Hả? Không cần đâu, càng giải thích càng làm người ta hiểu lầm.”
“Đi.”
Thái độ Mộ Dung Trường Tình phi thường cường ngạnh. Nghê Diệp Tâm không có biện pháp, đành phải chạy đến cửa phòng Trì Long gõ cửa, hô to:
“Trì Long, mau mở cửa, ta có chuyện muốn cùng ngươi giải thích nè.”
Có lẽ Nghê Diệp Tâm gõ cửa quá mạnh nên phòng bên cạnh cũng bị làm phiền. Triệu Doãn từ trong phòng đi ra, sau đó thâm ý nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm. Triệu Doãn sắc mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt có chút không bình tĩnh, nhìn một cái liền đi ra ngoài, phỏng chừng là đi ăn sáng.
Nghê Diệp Tâm đập cửa ầm ầm. Trì Long nào dám ra mở cửa, trốn ở trong phòng không ra.
Nghê Diệp Tâm lại gọi một lúc không thấy ai trả lời, tung ta tung tăng chạy đến trước mặt Mộ Dung Trường Tình báo cáo.
“……”
Tiểu nhị tiếp tục nói, cô nương kia cùng Chu công tử là thanh mai trúc mã. Chu công tử là con nhà có tiền, cũng muốn cưới cô nương kia, nhưng Chu gia càng ngày càng xuống dốc, Chu công tử ra ngoài làm ăn buôn bán rồi quen với tỷ đệ Dương gia, sau đó vào ở rể Dương gia, đem nàng vứt bỏ.
Cô nương nói mình cũng không biết Chu công tử đã cưới người khác. Chu công tử chỉ là nói đi làm ăn buôn bán, vài năm sau mới về, hỏi nàng có thể chờ mình hay không.
Cô nương một lòng thích hắn liền đồng ý, vẫn luôn chờ hắn. Sau này có người đồng hương nói nhìn thấy con rể Dương gia rất giống Chu công tử, cô nương mới đến đây nhìn thử, không nghĩ là đúng thật.
Cô nương khóc sướt mướt không dứt, cực kỳ thương tâm. Từ ngày hôm đó mỗi ngày đều chạy đến Dương phủ, bất quá nghe nói cũng chưa gặp Chu công tử, mỗi lần đều bị Dương tiểu thư ngăn ở cửa.
“Chà chà, Dương tiểu thư chính là người ngoan độc. Tuy rằng xinh đẹp nhưng thủ đoạn cũng quá lợi hại, bình thường không ai chịu nổi. Có một ngày cô nương kia trở về, trên cổ tay đều bầm xanh, trên mặt còn có dấu năm ngón tay, là Dương tiểu thư đánh. Thật là đáng hận mà, cô nương kia thiếu chút nữa bị hủy dung nhan, vậy thì sau này làm sao gặp người.”
Cô nương ấy sau đó đi thêm mấy lần, nhưng đều khóc sướt mướt trở về. Ca ca nàng cũng không có bản lãnh gì, không có cách nào ra mặt cho nàng.
Sau đó nghe nói Chu công tử bị một nhóm người bắt cóc, sống chết không rõ. Cô nương nghe chuyện đó xong, ngất tại chỗ, làm người ca ca sợ đến thất kinh.
“Thật là rất đáng thương, khóc đến chúng ta cũng thấy đau lòng. Chúng ta thương xót nàng, vốn dĩ góp tiền cho nàng, để nàng về quê sống, tìm một người khác cũng được. Nhưng cô nương kia không muốn, cũng không biết như thế nào mà quyết tâm tìm con rể Dương gia.”
“Vậy cô nương kia đâu? Ta có thể gặp không?”
“À……thật không khéo, cô nương đi rồi.”
“Đi rồi?”
Nghê Diệp Tâm sửng sốt.
“Chu công tử bị bắt đi sống chết không rõ, cô nương khóc sướt mướt, người ca ca liền đem muội muội mang đi, nói là về quê.”
Nghê Diệp Tâm nghe xong chuyện lại cùng Mộ Dung Trường Tình ra khỏi quá trà.
“Đi nơi nào?”
“Đi Dương gia.”
“Ngươi nghĩ tới cái gì?”
“Có chỗ kỳ quặc.”
“Xem ra con rể Dương gia không phải người tốt. Ngươi cũng đã nói kho hàng Trường Sinh có khả năng là hắn tự trộm. Có thể đã lấy được đủ bạc, sau đó làm bộ bị bắt cóc để rời đi hay không?”
“Có khả năng. Nhưng mà còn có rất nhiều chỗ kỳ quái khó hiểu.”
“ Chỗ nào kỳ quái?”