Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 36 : Hoa cô nương

Ngày đăng: 13:45 18/04/20


Nghê Diệp Tâm nói:



“Chúng ta đã xem qua danh sách hàng hóa ở kho Trường Sinh bị cướp, danh sách khá dày, nếu lúc ấy bọn cướp thật sự chỉ có hai người, như vậy bọn họ làm như thế nào mang đi một đống lớn đồ vật?”



Mộ Dung Trường Tình nghĩ nghĩ, quả thật là một danh sách dài dòng, chứng tỏ đồ vật bị mất đi không ít. Tuy rằng không có bị lấy những món lớn, nhưng số lượng đồ vật đó ít nhất ba bốn xe ngựa chưa chở hết, hai tên cướp mang đi cách nào.



“Bọn họ tới cướp, tuyệt đối là có chuẩn bị mới đến, công cụ gây án luôn là có sẵn.”



“Đúng, khẳng định là có. Nhưng ngẫm lại đi, lúc ấy có người nhanh chóng phát hiện bọn cướp, bọn cướp còn chưa kịp giết Chu công tử diệt khẩu, sao có thể trong nháy mắt chở đi nhiều đồ vật như vậy, giống như có chỗ không hợp lý.”



Chu công tử không có bị giết chết, đây là một vấn đề rất quan trọng. Nghê Diệp Tâm lại nói:



“Trên người Chu công tử có không ít vết thương, bị đánh thực thảm. Sao bọn cướp có thời gian đánh người lại không có thời gian giết hắn?”



“Có lẽ là bọn cướp đánh khi uy hiếp Chu công tử, để bắt hắn mang theo bọn họ đi mở cửa kho Trường Sinh.”



Nghê Diệp Tâm lắc đầu.



“Sẽ không như vậy, Chu công tử bị thương trên đùi mấy chỗ, nếu bị thương trước khi mang theo bọn cướp đi mở cửa kho Trường Sinh, chỉ sợ đi không được. Hắn sau khi bị thương không có di chuyển.”



Mộ Dung Trường Tình không lời gì để nói.



“Còn có một vấn đề, chưởng quầy nói đồ sứ lớn trong kho Trường Sinh tất cả đều bị đập vỡ, những thứ không mang đi được cũng bị đập tan nắt.”



“Có cái gì không ổn.”



“Thổ phỉ đích xác đều rất dã man, đập đồ vật cũng thực bình thường. Nhưng mà đêm khuya tĩnh lặng, bọn họ đi trộm đồ vật, lại làm mọi thứ rối tinh rối mù, đập đồ gây tiếng vang ồn ào, vậy bọn họ cũng quá không bình thường, không phải làm vậy thì dễ lôi kéo người đến bắt bọn họ sao?”



Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu.



“Sao lại thế?”



“Đập đồ vật kỳ thật là trạng thái tâm lí trút giận. Phát tiết là một loại biểu hiện bất mãn đọng lại ở trong lòng.”



“Trút giận?”



“Kỳ thật ngẫm lại, ta cũng nghĩ là con rể Dương gia tự biên tự diễn. Nhưng mà, còn có rất nhiều điều kỳ quái.”



“Ngươi nói…… Xà Văn Đồ Đằng?”



Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.


“Chúng ta nghe người ta nói vị Hoa cô nương tìm tới rất nhiều lần, có mấy lần trở về còn bị thương……”



Nha hoàn vừa nghe rốt cuộc nhịn không được lớn tiếng nói:



“Không liên quan tiểu thư là ta đánh nàng. Cái người kia không biết xấu hổ, tìm tới vài ba lần. Lần đầu tiên nói là thê tử cô gia. Hạ nhân đi hỏi thăm căn bản không nghe nói cô gia trước kia có thê tử. Lần thứ hai tới nói đứa bé bị mất trong bụng nàng là con cô gia. Ta khinh, lại là gạt người. Nàng ta còn mắng tiểu thư sinh không ra trứng gà, ta không xé rách miệng đã là chuyện tốt rồi.”



“Thôi, đừng nói nữa!”



Dương tiểu thư cũng có chút tức giận. Nha hoàn lúc này mới ngậm miệng, bất quá vẫn lộ vẻ căm giận.



Nghê Diệp Tâm giật mình, xem ra chuyện bát quái có chút lệch lạc.



“Vậy…… xin hỏi phu nhân có biết tên đầy đủ của Hoa cô nương không?”



Hoa cô nương tuy rằng ở quán trà một thời gian, bất quá mọi người không biết nàng tên là gì. Bởi vì người ca ca họ Hoa, cho nên mới biết nàng họ Hoa.



Dương tiểu thư cẩn thận nhớ một chút.



“Hình như gọi là…… Hoa Tú Nhã, ta nhớ không rõ lắm.”



Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình hỏi xong sự tình, đứng lên chuẩn bị cáo từ.



Dương tiểu thư thoạt nhìn có chút không khoẻ, nhưng vẫn đứng lên muốn đưa bọn họ tới cửa.



Họ mới vừa đi tới cửa, liền nhìn thấy Trì Long hấp tấp chạy đến.



“Nghê đại nhân, rốt cuộc tìm được ngài.”



“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”



“Chúng ta tìm được một thi thể, nghe nói là người Chu công tử quen biết, không biết có liên quan cùng việc Chu công tử bị mất tích hay không.”



“Thi thể?”



“Đúng, là thi thể một cô nương, đã chuyển về nha môn rồi, có người nhận ra nàng, nói là Hoa cô nương.”



“Cái gì?”



Mọi người sửng sốt, nói họ Hoa bọn nghĩ ngay đến Hoa Tú Nhã. Lúc này nghe được hai chữ “Thi thể”, tất cả đều ngây ngẩn cả người.



“Ngươi nói nàng…… Nàng đã chết? Sao…… tại sao lại như vậy?”