Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 86 : Chữ viết trên thư

Ngày đăng: 13:46 18/04/20


Trì Long thở dài, tránh ra một ít. Triệu Doãn thấy thế lập tức xuống giường, hắn thật sự không muốn ở trong phòng này một giây một lát nào nữa.



Nhưng kết quả không ngờ đến là Trì Long chỉ giả vờ làm động tác tránh ra mà thôi, lập tức lại di chuyển trở về. Triệu Doãn không chú ý, liền đâm đầu vào trong lòng ngực Trì Long, quả thực giống như là nhào vào trong ngực hắn.



Trì Long thuận thế ôm lấy Triệu Doãn vào trong ngực.



"Ngươi làm cái gì?"



Triệu Doãn tức giận, lập tức dùng khủy tay đánh hắn. Nhưng lúc này Triệu Doãn có chút vô lực, hơn nữa võ công không bằng Trì Long. Trì Long nhẹ nhàng hóa giải.



Trì Long cười nhẹ một tiếng, nói:



"Chưa nói xong, ta còn chưa nói chuyện của hai chúng ta."



Triệu Doãn tức giận đến cả người run lên. Giọng Trì Long trầm thấp mang theo một chút khàn khàn, không còn cảm giác hàm hậu thành thật. Quả thực khác một trời một vực với trước kia.



Trì Long không cho Triệu Doãn giãy giụa, lập tức liền đem hắn đè xuống giường.



"Triệu Doãn, ngươi thích ta không? Nói cho ta biết."



Triệu Doãn vừa nghe càng xấu hổ, rồi giận dữ hung tợn nói:



"Trì đại nhân nói đùa cái gì vậy, buông ta ra."



Trì Long nghe xong không có thất vọng cũng không buồn bực, ngược lại cười nói:



"Nhưng tối hôm qua, khi hai tiểu huynh đệ của chúng ta cọ xát vào nhau nhìn rất sung sướng, không phải sao?"



Triệu Doãn thẹn đến sắc mặt đỏ bừng.



"Ta.... trúng..... xuân dược, trường hợp như vậy là ai cũng......"



"Suỵt..."



Trì Long bỗng nhiên đè ép xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi Triệu Doãn một chút, nói:



"Ngoan một chút, đừng nói gì chọc ta tức giận. Ngươi biết không, ngày hôm qua ngươi mê man còn kêu tên của ta, thiếu chút nữa ta không nhịn được mà ăn ngươi. Nhưng ta không muốn làm ngươi chán ghét nên chỉ...."



"Ngươi...."



Triệu Doãn trừng lớn mắt, ngực nhanh chóng phập phồng.



Trì Long cúi đầu, nhẹ nhàng hôn trán cùng mũi Triệu Doãn.


Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày.



Nghê Diệp Tâm bám riết không tha, kể lể về cái áo đã được giặt cẩn thận như thế nào, thơm tho bao nhiêu, khi phơi đã kéo thẳng đến không có một nếp gắp. Mộ Dung Trường Tình quả thực chịu không nổi, cuối cùng chỉ có thể lấy lại cái áo kia thay.



Nghê Diệp Tâm tức khắc cao hứng phấn chấn. Sau đó tránh ở một bên dùng tay áo che miệng bắt đầu cười hắc hắc.



Mộ Dung Trường Tình thay áo xong, quay đầu lại liền nhìn thấy Nghê Diệp Tâm cười đến mặt cũng đỏ bừng.



"Cười cái gì?"



Nghê Diệp Tâm lắc đầu. Đánh chết Nghê Diệp Tâm cũng không nói cho Mộ Dung đại hiệp biết lý do, ngày hôm qua mình cầm áo mà Mộ Dung đại hiệp đang mặc lau súng lục.



Mộ Dung Trường Tình cũng không biết Nghê Diệp Tâm cười cái gì, còn nâng tay áo ngửi ngửi, cũng không có phát hiện mùi lạ. Hình như giặt rất sạch sẽ.



Mộ Dung Trường Tình làm như vậy, Nghê Diệp Tâm tức khắc liền không cười, chỉ cảm thấy mặt rất nóng. Mộ Dung đại hiệp làm động tác này thật sự là quá đẹp. Nghê Diệp Tâm tức khắc miên man bất định, nhìn đến thiếu chút nữa liền kéo cờ.



"Rốt cuộc làm sao vậy?"



"Không có gì. Khụ, khụ. Đúng rồi đại hiệp, mấy lá thư ngày hôm qua đâu? Trên đó viết cái gì? Ta còn chưa có xem qua."



Mộ Dung Trường Tình sau đó đem mấy lá thư kia ra để trên bàn. Nghê Diệp Tâm lập tức ngồi xuống, lấy một phong thư mở ra đọc.



"Năm nay lấy đầu Vạn thị, không được có sai lầm? Vạn thị là ai?"



"Không quen biết."



"Không quen biết?"



Nghê Diệp Tâm nghe xong có chút kinh ngạc nhìn hắn, sau đó cúi đầu nhìn lá thư kia.



Chữ viết không tồi, cuối thư vẽ một cái Xà Văn Đồ Đằng. Xà có sừng cùng móng vuốt.



Phong thư hẳn là đã lâu năm, không phải gần đây viết. Quả phụ Chu thị đem thư này cất giấu hẳn là đã được một thời gian.



Nghê Diệp Tâm hồ nghi nhìn Mộ Dung Trường Tình.



"Thật sự không quen biết?"



"Nói không quen biết, tất nhiên là không quen biết.... Nhưng chữ viết này ta biết."



"Ai?"



"Là sư phụ ta viết."