Chuyện Tình Vịnh Cedar 1: Đâu Phải Vì Yêu

Chương 10 :

Ngày đăng: 13:47 19/04/20


Chưa bao giờ Cecilia thấy vui sướng tự hào đến thế. Điểm A được ghi ở ngay góc trên của bài thi và thầy Cavanaugh, Giáo sư dạy môn Đại số của cô viết vào đó chữ Tốt! bằng mực đỏ ở góc bên kia. Cô đã đạt điểm tối đa. Sau buổi học, thầy Cavanaugh, người sắp bước sang tuổi sáu mươi, hỏi cô đã đi tư vấn xem nên học những môn gì cho kỳ tiếp theo chưa. Cô trả lời là chưa và thầy khuyên cô học sâu thêm về môn Toán, vì cô có năng khiếu trong môn học này.



Cecilia thấy hân hoan. Người đầu tiên cô muốn chia sẻ niềm vui là bố cô, người đã dành phần lớn đời mình ở nhà hàng Bếp Thuyền Trưởng. Cô sẽ sớm gặp ông, cô quyết định thế. Người tiếp theo cô nghĩ tới là Cathy Jackey, nhưng có vẻ như cô sắp mắc bệnh khoe khoang, mà cô thì không hề muốn thế. Cảm thấy đã bớt phấn khích, cô đi thẳng về nhà, và nhặt thư ở ngoài hành lang. Cô đặt các lá thư lên mặt bàn ăn trong bếp rồi chùng vai thả chiếc ba-lô xuống.



Chính lúc đó cô nhìn thấy lá thư của Ian. Thật buồn cười khi một thư nhỏ bé như lá thư lại có thể lập tức thu hút sự chú ý của cô. Cecilia nhìn chằm chằm vào nó mất cả phút rồi mới đưa tay nhặt lấy và thận trọng xé ra xem.



Ngày 12 tháng 4



Cecilia yếu dấu!



Tuần này Andrew đã nhận được thư của Cathy và cô ấy viết rằng gần đây hai người bọn em rất thân thiết. Anh đoán giờ này em đã nhận được chiếc ôtô và hy vọng em chịu lái nó.



Ian Randall là người có khiếu ăn nói, Cecilia đăm chiêu. Chồng cô ngang bướng hơn bất kỳ người đàn ông nào cô từng gặp. Và cô đã sử dụng chiếc xe của anh được gần một tháng rồi.



Anh biết em rất thất vọng cề cách xử sự của anh lúc em đếm thăm anh ở bệnh viện. Anh không trách em. Lý do duy nhất để giải thích cho cách xử sự đó là khi ấy anh đang rất đau khổ. Anh phát điên lên đến mức thành ra ngu ngốc.



Chính sự bất cẩn của anh đã gây ra tai nạn ấy. Lẽ ra Andrew không nên nói với em, em không nhất thiết phải biết.



Cecilia không đồng ý. Cô là vợ của anh nên cố chắc chắn phải ở bên anh nếu anh bị thương. Cô rất biết ơn vì Andrew đã gọi điện báo.



Những tháng ngày qua, anh và em không ít bất hoà, nhưng sau "cuộc gặp" của chúng ta, anh đã thật sự hy vọng cả hai có thể bỏ quá khứ lại phía sau.



Nhưng rồi anh lại phải lên đường và điều này đã làm hỏng tất cả. Anh thành thật xin lỗi, Cecilia.



Phải mất một thời gian anh mới nói lên lời xin lỗi!



Và cô nhận thấy anh đã không hề nhắc đến chuyện làm tình của họ. Nếu anh sẵn sàng phớt lờ chuyện ấy, thì cô cũng vậy.



Anh biết em không có máy tính, nhưng anh vẫn ghi đại chỉ hộp thư điện tử của anh ở cuối thư, phòng khi em có cách liên lạc với anh qua mạng.



Anh sẽ rất vui nếu nhận được thư của em. Andrew nói em và Cathy đã trở thành bạn bè và bắt đầu kết bạn với một số người vợ của lính hải quân. Anh rất mừng. Em biết là hải quân không đến nỗi quá tệ mà. Ở đó có rất nhiều người tốt.



Cecilia hối hận vì trước đây cô đã từ chối chơi với những người bạn ấy.



Hãy kể cho anh nghe việc học của em - nếu em viết thư trả lời. Anh cá là em học giỏi nhất lớp.



Yêu em.



Ian.



Randall-Ian-M HT2 [email protected]



Tái bút:Về chuyện tối hôm đó mọi chuyện ổn cả chứ? Em hiểu anh muốn nói gì mà.



Anh đang muốn biết liệu cô đã có thai chưa. Anh lo lắng là phải. Họ đã thật ngu ngốc và đây không phải là lần đầu tiên nhưng cô thề đó sẽ là lần cuối cùng.



Cecilia đọc lướt qua lá thư một lần nữa. Một cảm xúc thích thú bao trùm lên cô.



Bức thư không dài, nhưng cô biết Ian đã phải vật lộn với từng con chữ. Xin lỗi là một điều khó khăn với anh. Phải, cô xứng đáng được nhận một lời xin lỗi. Cô hài lòng vì anh đã hỏi thăm việc học của mình; cứ như thể anh đã biết chuyện cô được điểm A trong bài thi cuối kỳ vậy.



Chiều hôm đó, Cecilia đi làm sớm vài phút và lái xe thẳng tới thư viện. Thật may, một chiếc máy tính còn trống. Cecilia ngồi xuống ghế và lên mạng. Lời nhắn của cô ngắn gọn và cô chọn cách viết đi thẳng vào vấn đề, vì cô không có nhiều thời gian và vì cô không chắc nó sẽ có hiệu quả.



Ngày 16 tháng 4



Anh Ian yêu quý!



Em đã nhận được thư anh chiều nay. Lời xin lỗi được chấp nhận. Em nhớ anh.



Cecilia



Tái bút: Những chuyện còn lại đều ổn cả.



Ngày hôm sau tính tò mò đã thôi thúc cô, cô trở lại thư viện và hồi hộp tìm xem có thư điện tử của Ian không.



Ngày 17 tháng 4



Cecilia yêu dấu!



Anh rất vui khi nhận được thư em. Ý em là sao, em nhớ anh? Có thật thế không? Anh không quan tâm điều đó là thật hay giả, nhưng anh ghi nhận điều đó. Gần như ngày nào Andrew và Cathy cũng viết thư cho nhau, cô ấy kể chuyện mời em đi chơi cùng các bà, các cô. Anh mừng vì em đã có những người bạn mới.



Cuộc sống trên tàu hàng không mẫu hạm rất khác so với trên tàu ngầm. Anh không biết anh có thích không nữa, nhưng anh nghĩ mọi việc đều ổn cả.



Yêu em!



Ian.



Tái Bút: Có đúng là mọi chuyện đều ổn không?



Ngày 18 tháng 4



Anh Ian yêu dấu,



Em đã biết điểm thi cuối kỳ của môn Đại Số và tiếng Anh, em được 4 điểm(1) ở cả hai môn đấy. Em rất SUNG SƯỚNG! Thầy Cavanaugh khuyên em học môn Đại số cao cấp, và em sẽ nghe lời thầy. Em vẫn làm việc vào các ngày cuối tuần, em phục vụ ở quần bán cốc-tai và sẽ dành riêng tiền thưởng của khách cho việc học.



Em biết anh chuyển sang tàu George Washington vì Allison, và vì em. Em hiểu rõ việc anh đã làm, nhưng anh Ian, quá muộn rồi. Nếu anh muốn trở lại tàu ngầm, thì đó đúng là việc của anh nên làm. Đến giờ em phải đi làm rồi. Xin lỗi anh, giá mà em có thời gian để viết nhiều hơn. Em sẽ viết sớm cho anh một lá thư thật sự, em hứa đấy. Hai tuần nữa em bắt đầu môn học mới.



Hãy nghĩ đến em nhé.



Cecilia
Trong lúc Grace ra phòng khách, Olivia tìm số điện thoại và bấm. Quay số xong, chị đưa ống nghe cho bạn.



Cơn giận dữ choán lấy Grace. "Alô", chị cố hết sức giữ bình tĩnh và nói một cách mềm mỏng. "Tôi là Grace Sherman và tôi đang cằm trước mặt bản kê thanh toán bằng thẻ tín dụng". Chị tiếp tục giải thích về khoản tiền. "Họ đang kiểm tra hoá đơn", Grace thông báo, một tay che ống nói.



Trong ba mươi lăm năm lấy nhau, Dan chưa từng mua tặng chị một món đồ trang sức nào. Anh cho đó là sự phù phiếm. Cô đeo một chiếc nhẫn cưới giản dị - vẫn chiếc nhẫn anh đeo vào ngón tay cô trong lễ cưới. Qua từng ấy năm, chiếc nhẫn đã mòn và nên thay, nhưng Dan chẳng bao giờ nghĩ được điều dó. Chồng cô không đeo nhẫn cưới, trước cả khi anh rời quân ngũ. Làm việc cùng những dụng cụ nặng nề khiến việc đeo nhẫn trở nên nguy hiểm. Người phụ nữ ở cửa hàng Berghoff trở lại cùng thông tin theo yêu cầu. "Bà Sheman", cô ta nói.



"Vâng". Grace ngay lập tức cảnh giác.



"Khoản tiền ấy là để thanh toán một chiếc nhẫn".



"Gì cơ ạ?". Chuyện này cũng lạ lùng như sự biến mất của Dan vậy.



"Một chiếc nhẫn. Tôi rất tiếc, hoá đơn không nói rõ là loại nhẫn gì".



Grace cảm thấy như có một luồng gió lạnh buốt vừa tạt qua. "Không sao. Cảm ơn cô đã giúp đỡ".



Chị vội vã đặt ống nghe, rồi ngồi phịch xuống ghế.



"Gì thế?". Olivia bước đến bên.



Grace nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn vàng đã bạc trên bàn tay trái. Từ lâu cô đã nghi có người đàn bà khác trong trái tim chống mình, giờ cô đã có bằng chứng. "Anh ta đã mua một chiếc nhẫn".



"Một chiếc nhẫn?". Olivia nói. "Nhưng tại sao?".



"Còn chưa rõ ràng sao?". Grace khóc. "Đó là lý do anh ta để lại cho mình tấm séc cuối cùng của anh ta", chị nói thêm.



"Là để trả tiền cho chiếc nhẫn?". Olivia hỏi.



"Rõ ràng là thế". Chuyện này phù hợp với cách xử sự của Dan và là cách anh ta bày tỏ sự "tôn trọng" của mình đối với Grace. Chắc anh ta nghĩ không thể để việc ra đi của mình biến cuộc sống của chị thành địa ngục. Và anh ta chắc chắn không một ai biết khoản thanh toán cuối cùng bằng tài khoản tín dụng của họ, nên anh ta đã dùng tài khoản dùng để mua nhẫn cho một người đàn bà khác.



"Hôm kia", Grace thì thầm, cố gắng kiềm chế, "mình đi làm về và có cảm giác rất lạ rằng Dan đang ở trong nhà".



"Cậu đã thay hết khoá, phải không?".



"Không". Maryellen và Kelly đã từng nói chuyện đó với chị. Cả hai đều tin rằng bố mình sẽ sớm trở về và giải thích mọi chuyện. Ban đầu Grace cũng nghĩ thế, nhưng giờ thì không. Chị không còn muốn anh quay về. Nhưng nếu đúng là Dan quay về, chị muốn bảo anh là hãy đối mặt với thực tế rằng chị sẽ ly dị.



"Cậu nghĩ Dan có ở nhà?". Olivia hỏi.



"Mình gần như chắc chắn...".



"Có thiếu thứ gì không?".



Nếu có, Grace cũng không thể phát hiện ra, mặc dù cô đã lục từng phòng tìm kiếm. Chị lắc đầu.



"Vậy sao cậu biết?", Olivia hỏi.



"Mình ngửi thấy mùi của anh ta".



"Ngửi thấy?"



"Làm việc với đống cây cối cả ngày, nên anh ta thường về nhà cùng mùi giống như cây thông Nô-en vừa bị đốn. Mình thề là mình đã ngửi thấy mùi đó, Olivia ạ".



"Mình không nghi ngờ cậu".



"Mình không kể với các con. Chúng thất vọng thế là đủ rồi".



Olivia ngồi đối diện với bạn. "Cậu đã suy nghĩ về việc nói chuyện với Roy McAfee chưa? Anh ta rất có tiếng đấy".



"Một thám tử tư?" Hình như phí tổn khá đắt, và việc sống bằng một nguồn thu nhập duy nhất đã khiến Grace phải căng ra rồi.



"Cậu hãy thử đề nghị anh ta tư vấn và xem anh ta tính phí thế nào cho cuộc tìm kiếm Dan".



Grace gật đầu. Olivia nói đúng.



Ngày hôm sau, Grace thu xếp một cuộc hẹn vào buổi chiều với thám tử tư.



Chị đã gặp Roy đôi lần, và Corrie cũng thường hay lui tới thư viện. Khi Grace đến, Corrie lịch sự và thân thiện, điều đó làm Grace cảm thấy rất dễ chịu. Corrie dẫn Grace vào văn phòng của Roy và mang cho họ mỗi người một tách cà-phê rồi ra ngoài, đóng cửa lại.



"Theo tôi biết, Dan biến mất", Roy đi thẳng vào vấn đề.



Grace cũng không phải giữ ý tứ nữa. Chị đã mất hết kiên nhẫn, đặc biệt là từ khi chị biết chuyện chiếc nhẫn. "Để tìm được anh ta thì phí tổn như thế nào?"



"Cái đó còn phụ thuộc vào thời gian bao lâu".



Grace liếc xuống hai bàn tay đang đan vào nhau. "Tôi không nghĩ sẽ khó khăn đến thế"



"Liệu chị có biết những nơi anh ấy có thể tới không?" Roy hỏi.



"Không. Nhưng tôi nghi ngờ anh ta đi theo người đàn bà khác".



Roy gật đầu. "Được rồi," anh ta nói, rồi nhìn thẳng vào mắt cô. "Chị muốn tìm anh ấy đến mức nào?".



"Tôi không muốn. Ý tôi là tôi không muốn anh ta quay về". Nỗi buồn đã khiến cô nguôi ngoai. "Tôi chỉ muốn gặp anh ta để hoàn tất thủ tục ly dị".



Ghi chú:



(1) Ở Mỹ, điểm 4 được coi là điểm tuyệt đối