Chuyện Tình Vịnh Cedar 1: Đâu Phải Vì Yêu
Chương 11 :
Ngày đăng: 13:47 19/04/20
Cecilia đã sợ hãi ngày này suốt mấy tuần nay. Ngày mùng Một tháng Năm.
Ngày cưới của cô. Cách đây một năm, vào đúng ngày này, cô đang đứng bên Ian trước mặt công chứng viên và họ cùng trao nhau lời thề nguyện chân thành.
Trong giây phút ấy, hai cuộc sống đã hoà chung làm một và họ tin nó sẽ kéo dài mãi mãi.
Cecilia đã có thai, nên cô cảm thấy thật ngớ ngẩn nếu mặc màu trắng. Thay vào đó, cô chọn chiếc váy màu hồng phớt đáng yêu, và một chiếc khăn che mặt cùng tông.
Mẹ cô đã đáp máy bay tới Washington để dự lễ cưới, sau đó mọi người cùng đi ăn tối. Bobby ấn vào tay Cecilia một hoá đơn trị giá năm mươi đô la. Ian nhất quyết họ phải đi nghỉ tuần trăng mật, mặc dù không có đủ tiền, nhưng anh sẽ tìm được cách. Họ dự tính sẽ dành hai ngày hạnh phúc ở bờ biển Washington, thuộc Long Beach. Họ sẽ khám phá bờ biển và các thị trấn lịch sử nhỏ bé như Oysterville và Seaview. Ban đêm, họ sẽ ở trong vòng tay nhau, ngồi trước lò sưởi trong căn lều thuê và bàn tính chuyện tương lai. Lúc ấy, dường như mọi thứ đều thật hoàn hảo. Chính trong tuần trăng mật họ đã quyết định những cái tên sẽ dành cho đứa con chưa chào đời của mình và nói về sự nghiệp hải quân của Ian cũng như vai trò làm vợ lính hải quân của Cecilia. Cô không hiểu được hết những yêu cầu cho vai trò ấy nhưng cô sẵn lòng theo chồng tới cùng trời cuối đất.
Cô sẽ theo anh tới cuối cuộc đời. Cecilia không hề biết rằng chỉ vài tháng sau, con họ sẽ chết. Cô không hề biết rằng mọi niềm vui và mục tiêu sống sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô. Một năm sau, ngày mùng Một tháng Năm ấy chỉ còn là một ngày làm việc như bao ngày khác. Không có gì đặc biệt. Không có gì khác thường. Cô cố tình không quan tâm đến tầm quan trọng của ngày ấy, cũng giống như cách cô phớt lờ lan.
Một thời gian sau, họ viết thư qua lại cho nhau, cho tới khi cô đối mặt với thực tế của hai người. Họ vẫn có ràng buộc về mặt pháp lý, nhưng không còn là vợ chồng nữa cho dù đã xảy ra phút yếu lòng của cô khi họ làm tình với nhau.
Tình trạng ly thân của họ còn dài hơn cả cuộc hôn nhân. Điều cô nói với anh là thật; anh xứng đáng được làm bố. Nhưng như cô đã nói với anh trong bức thư trước, anh cần chấp nhận thực tế rằng cô sẽ chẳng bao giờ mạo hiểm để hứng chịu nỗi đau như thế thêm một lần nữa. Thư trả lời của Ian cho rằng cô hơi cường điệu quá. Anh nói rồi cô sẽ có cảm giác khác, rằng cô sẽ muốn có một đứa con khác. Anh không hiểu. Cô không cố giải thích vì bất cứ câu trả lời nào cũng sẽ là lời gợi ý sự tranh luận, và sẽ khiến họ tiếp tục thư từ qua lại. Vì thế cô không gửi thư điện tử cho anh, cô không đến thư viện và cũng không quan tâm nữa.
Thật không may, điều đó không có nghĩa là cô sẽ gạt bỏ được suy nghĩ của mình về Ian. Sẽ là một sai lầm nếu viết thư cho anh, sẽ là một sai lầm nếu còn dính dáng đến anh, mặc dù chỉ là qua những lá thư điện tử ngắn ngủi. Không, cô đã quyết định. Ngay khi có thể, cô sẽ tiến hành thủ tục ly dị, đó là điều tốt nhất cho cả hai người. Rồi Ian sẽ hiểu ra, và tự đáy lòng anh sẽ tha thứ cho cô. Khi giải quyết xong việc đó, cô sẽ gửi trả xe anh ở một chỗ nào đó, và không lái nữa.
Vì biết tương lai của mình và Ian chẳng có gì tốt đẹp, nên Cecilia không cho phép ý nghĩa của ngày mùng Một tháng Năm làm cô phân tán. Sáng sớm hôm đó, cô đến trường học môn Đại số cao cấp bằng xe của mình, và quyết định sẽ biến hôm đó thành một ngày thật vui. Đây là môn học nghiên cứu sâu hơn về Đại số và sẽ khó khăn hơn kỳ đầu. Thật may thầy Cavanaugh vẫn sẽ dạy môn này. Cô rất quý thầy.
Mặc dù đã hết sức cố gắng tập trung vào bài học, nhưng tâm trí Cecilia vẫn miên man, và cuối cùng dừng lại ở chủ đề cô rất muốn né tránh. Ian, đứa con đã chết của cô cùng nỗi tuyệt vọng khi phải học hết môn nọ đến môn kia. Rồi khi lấy được tấm bằng, thì cô đã đến tuổi để hưởng chế độ An sinh xã hội. Cảm thấy tuyệt vọng, Cecilia đợi để nói chuyện với thầy Cavanaugh khi hết giờ học. Áp chặt mấy cuốn sách vào người, cô bước lên phía trước.
"Ừ, Cecilia", thầy nói.
"Em... em nghĩ thầy cần biết em vừa quyết định thôi học".
Thầy không hề tỏ thái độ thất vọng. "Thầy rất tiếc khi nghe điều đó. Có nguyên nhân đặc biệt nào không?"
Có một vài nguyên nhân, nhưng cô không thể nêu ra bất kỳ lí do nào. Cô nhún vai. "Em không biết mình sẽ dùng kiến thức này vào việc gì. Em làm bồi bàn cho một nhà hàng, không phải người làm việc trí óc để coi môn toán như sự nghiệp mình đeo đuổi".
"Kiến thức không bao giờ là thừa. Tất nhiên em nói đúng, có thể em chẳng bao giờ có cơ hội dùng đến công thức của phương trình bậc hai, nhưng nếu biết về nó thì cũng sẽ thấy rất thú vị. Em không nghĩ thế sao?".
"Em không biết".
"Thầy hiểu". Thầy với mấy cuốn sách, cất vào trong cặp rồi rời khỏi phòng.
Cecilia cùng bước ra. Một phần trong cô hy vọng thầy sẽ cố gắng khuyên cô không nên bỏ học. "Em muốn cảm ơn thầy".
"Thế còn môn học kia của em? Môn gì ấy nhỉ?".
"Tiếng Anh thương mại", cô trả lời.
"Em cũng có ý định bỏ à?".
Cô gật đầu, cầm chặt mấy cuốn sách hơn bao giờ hết. Trường sẽ trả lại một phần học phí nếu cô thôi học trước ngày cuối cùng của tuần này.
"Thầy rất tiếc, Cecilia ạ", thầy lại nói.
"Em cũng thế", cô khẽ đáp, thậm chí lần này còn khổ sở hơn.
"Để đến cuối tuần được không?".
"Vâng ạ", cô đồng ý nhưng cô đã quyết. Cô sẽ dùng số tiền học ấy để sắp xếp một cuộc hẹn khác với Allan Harris. Cô sẽ nhờ anh ta cố gắng thay đổi bản thoả thuận trước khi kết hôn. Anh ta sẽ nói rằng họ có thể khẩn khoản yêu cầu thẩm phán Lockhart ra quyết định, và khi Ian còn đang ở ngoài khơi, thì đó là lựa chọn duy nhất của cô. Sau giờ học, Cecilia lái xe về căn hộ, hi vọng được chợp mắt trước khi đi làm. Thông thường cô bắt tay vào làm bài tập về nhà một cách hăng hái, nhưng hôm nay thì không. Vì rất có khả năng cô sẽ không trở lại trường Đại học Olympic sau ngày thứ sáu nữa.
Đèn trên máy điện thoại nhấp nháy. Cecilia miễn cưỡng bấm nút.
"Cathy đây", giọng vui vẻ của người bạn vang lên.
"Mấy người bọn mình định cùng nhau ăn tối hôm nay. Cậu có muốn tham gia không? Sẽ ăn ở nhà mình. Hi vọng cậu đến được. Hoặc hãy gọi lại cho mình. Mình rất mong cậu tới". Cathy đã trở thành một người bạn, một người bạn tốt, và tuần nào họ cũng gặp nhau. Đôi khi họ cùng gặp gỡ với các bà vợ khác của lính hải quân, nhưng thường là không. Họ đi khảo sát giá của ga-ra, xem phim, hoặc gặp nhau giữa buổi trong ngày chủ nhật. Nhưng tối nay thì Cecilia không thể, vì cô có ca làm ở nhà hàng. Cathy biết giờ làm của cô, nhưng vẫn mời cô, muốn cô tham gia. Cecilia không muốn phải giải thích, vì rõ làng cô không thể đi được. Cathy nhấc máy ngay lập tức. "Cecilia", cô hét lên, cỏ vẻ rất vui khi nghe tiếng Cecilia. "Hãy nói cậu sẽ tới đi".
"Mình không thể".
"Nhưng nếu không có cậu thì sẽ không thể vui được."
"Mình sắp phải đi làm, và giờ này thì không thể tìm ra người thay". Thế là đủ.
Cathy buông tiếng thở dài thất vọng. "Có lẽ bọn mình sẽ tới thăm cậu. Cậu có biết châm ngôn - nếu Mohammed không lên núi…". Cô không nói hết câu đã cười như thể vừa nói ra một câu khôn ngoan nào đó.
Cecilia không hưởng ứng. "Có lẽ để lần sau", giọng cô uể oải.
Cathy do dự, "Mọi việc vẫn ổn chứ? Không, đừng trả lời thế. Chắc chắn là không ổn. Có chuyện gì vậy?".
Không muốn cho Cathy biết toàn bộ sự thật, Cecilia chọn cách nói thật ngắn gọn. "Mình sẽ thôi học".
"Không được! Cậu thích các môn học kia mà".
"Mình cần tiền".
"Mình sẽ cho cậu vay".
Cecilia sốc khi người bạn mới quen chưa được bao lâu lại đưa ra một đề nghị như vậy. "Cậu cũng làm gì có tiền".
"Đúng, nhưng mình có thể... Mình nghĩ đã. Đừng lo, cùng lắm mình sẽ huy động của những người mình gặp tối nay. Chúng ta phải sát cánh bên nhau, đúng không? Nếu chúng ta không thể giúp đỡ nhau về mặt tinh thần thì ai có thể đây? Trong khi những người chồng của chúng ta đang ở ngoài khơi, thì chúng ta chỉ có nhau mà thôi".
Cecilia thấy phấn chấn hẳn lên, nhưng với Cathy thì điều đó là đương nhiên, tinh thần lạc quan và tính phóng khoáng của cô luôn đem lại hi vọng cho cuộc đời.
"Mình sẽ liên lạc với cậu sau", Cecilia nói. Rồi bất chấp sự tuyệt vọng của mình, cô ngồi xuống bên cuốn Đại số và bắt đầu làm bài tập về nhà. Khi cô nhìn lên thì đã muộn giờ đi làm. Cô vội vã thay quần áo rồi lao ra cửa, và đến quán Bếp Thuyền Trưởng vừa kịp giờ giao ca.
Như thường lệ, Cecilia thò đầu vào phòng đợi để chào bố.
Bobby giơ tay lên và hỏi với theo "Tình hình thế nào?" khi trông thấy cô.
Olivia liếc nhìn hai bố con, ngạc nhiên trước sự ngượng nghịu mà chị cảm nhận được.
Eric nói cậu đã chọn dược một nhà hàng trước khi hai người đến và đã đặt chỗ. "Con hi vọng bố và cô thích cua", cậu nói rồi dẫn đường.
"Tôi rất thích", Olivia quả quyết.
Eric quay sang bố. "Bố thế nào cũng được", Jack khẽ nói Rõ ràng Eric không quen với khẩu vị của bố mình. Điều đó cũng rất lạ. Nhà hàng mà Eric chọn chuyên về các món cua. Mỗi thực khách được cung cấp một cái vồ bằng gỗ và một chiếc yếm. Họ vừa nói chuyện vừa kẹp vỡ con cua Dungeness còn đang bốc khói vì nhúng miếng thịt vào bơ chảy, cuộc nói chuyện trở nên sôi nổi hơn nhờ những tiếng cười. Bữa tối thật tuyệt vời. Khi rửa tay xong, Eric đưa hai người trở lại phà. Một lần nữa, cậu bỗng tỏ ra khá trang trọng, và cuộc nói chuyện vốn diễn ra vô cùng thoải mái trong suốt bữa ăn bỗng trở nên cứng nhắc. Tay Jack vẫn để trong túi áo gió.
"Con rất vui", Eric nói. Đó là tưởng tượng của Olivia hay đúng là cậu hơi ngạc nhiên trước tiết lộ đó nhỉ?
"Bố cũng thế", Jack nói.
Trong giây lát, Eric không nói gì. "Bố có muốn lần sau chúng ta lại gặp nhau không?"
"Bố thích lắm", Jack nói nhẹ nhàng.
"Con cũng thế".
Eric mỉm cười với Olivia. "Thật vui được gặp cô".
"Cô cũng vậy, Eric ạ".
Những chiếc ôtô bắt đầu rời bến phà Bremerton và đã đến lúc lên đường.
"Bố sẽ giữ liên lạc", Jack nói, rồi đưa Olivia vào bến, qua trạm soát vé dành cho người đi bộ. Eric đưa tay lên vẫy tạm biệt rồi quay lưng chậm rãi bước đi.
Jack mua vé, và khi họ đã ở yên trên phà, anh nói. "Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, phải không?"
"Rất tốt đẹp".
Oliva cảm nhận được sự thanh thản ở Jack và thấy thái độ của anh - toàn bộ thái độ của anh với con trai - hơi khó hiểu. Vừa suy nghĩ về chuyện đó, chị vừa bước theo anh lên bậc thang để đến khoang giữa. Jack vội tiến lên trước chị, bước nhanh về phía thanh vịn và đứng đó, gió ùa vào mặt trong lúc anh nhìn ra khu cảng Seattle.
"Thằng bé kìa", Jack gọi. Anh đặt tay lên môi và huýt sáo thật to. Eric giật mình quay lại, trong thấy họ và vẫy tay lần nữa.
"Thật là một chàng trai lịch thiệp", Olivia khẽ nói.
"Nó thừa hưởng điều ấy từ mẹ".
"Anh không ở bên con hồi nó còn nhỏ à?"
Điều đó giải thích sự ngượng nghịu giữa họ.
"Anh có ở gần nhưng… không thực hiện vai trò của một người bố".
Olivia hiểu anh đang nói gì. Giữa trường luật và các câu chuyện xen vào những năm đầu đời của Justine, Jordan và James, Olivia đứng ngoài khá nhiều bí mật. Chị luôn mong trở thành một người mẹ tốt, và giờ vẫn vậy, nhưng một ngày có quá nhiều công việc phải làm trong những giờ đồng hồ ít ỏi.
"Anh tự hào là bố thằng bé".
Đó có lẽ là lời khen tốt nhất mà một người bố dành tặng cho con trai, nhưng thật tiếc Eric không có mặt để được nghe.
"Anh có thường gặp con không?", Olivia hỏi, cố tìm hiểu rõ mối quan hệ này.
"Bố con anh đang cố", đó là những gì Jack thừa nhận. "Tuy nhiên, có rất nhiều vấn đề...", anh nhăn nhó với từ anh vừa nói ra, "...bọn anh cần phải giải quyết".
Chị mỉm cười khi nhớ rằng anh từng nói mình không thích cái gọi là cách nói khó hiểu.
Và anh cũng từng nói với chị hơn một lần rằng anh chỉ thích những cách nói đơn giản.
"Nhưng cả anh và Eric đều đang cố gắng", Olivia nhẹ nhàng nói.
Jack gật đầu. "Đúng thế." Rồi như thể tìm cách đổi chủ đề, anh hỏi. "Em có tin gì của Justine không?"
Olivia muốn kêu lên thật to. Cô con gái là mối lo lắng chính của chị lúc này.
Mặc dù Justine không kể gì với Olivia, nhưng lời đồn đại về con bé và Seth Gunderson đã lan khắp thị trấn. Olivia thấy rất vui. Seth đúng là mẫu người mà chị hình dung, Seth rất hợp với đứa con gái bướng bỉnh của chị.
Rồi Seth tới Alaska, và đột nhiên có lời đồn rằng Warren Saget đã đặt mua một chiếc nhẫn kim cương rất lớn từ cửa hàng trang sức Berghoff. Warren đã cố tình chọn cửa hàng trang sức trong thị trấn, và lí do của sự lựa chọn ấy không qua được mắt Olivia. Anh ta muốn chị biết. Thật hèn hạ, Warren Saget không có đủ dũng khí để đối mặt với Olivia. Anh ta nhờ những kẻ ngồi lê đôi mách của vịnh Cedar thông báo ý định của mình với chị.
"Anh đã nghe chuyện?". Olivia hỏi.
Jack hờ hững nhún vai. "Con bé đã đồng ý chưa?"
"Em không biết". Thật đau lòng vì phải thừa nhận rằng cô con gái duy nhất của mình không bàn bạc chuyện hôn nhân với mẹ nó.
"Nếu con bé đồng ý, em sẽ làm gì?". Jack hỏi, chăm chú nhìn Olivia.
"Làm gì ư?". Cứ như Olivia được quyền lựa chọn vậy. "Em có thể làm gì đây? Em sẽ cười tươi và chấp nhận, nhưng em sẽ trải qua một quãng thời gian khủng khiếp vì phải gọi Warren là con rể, đặc biệt là khi bọn em xấp xỉ tuổi nhau".
"Liệu Seth Gunderson có biết về... lời cầu hôn không?"
Lúc này đó là một bí mật. "Giá mà em biết".
"Em có lo lắng không?" Jack hỏi.
"Rất lo", Olivia nói dứt khoát.
Jack vòng tay qua vai chị. "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, em cứ chờ xem".
Olivia cố nghĩ theo hướng tích cực, nhưng chị không biết Jack đang ám chỉ hoàn cảnh của chị hay của chính anh.