Chuyện Tình Vịnh Cedar 1: Đâu Phải Vì Yêu
Chương 8 :
Ngày đăng: 13:47 19/04/20
Những cơn mưa tháng ba đã đến, Justine Lockhart chẳng bao giờ muốn ngồi tụ tập với nhóm bạn cùng lớp cũ để lập kế hoạch về một hoạt động mà mình chẳng muốn tham gia. Ban tổ chức họp lớp có ý nhờ cô trợ giúp về việc lập kế hoạch tài chính. Và trong lúc mềm lòng, cô đã đồng ý.
Chẳng may, Justine đã đưa ra một quyết định sai lầm khi giới thiệu ban tổ chức với Warren. Anh ta thậm chí còn không nghĩ đến việc sẽ tham gia cùng cô.
Và kết quả là cô phải ngồi chết dí trong những cuộc họp chán ngấy nhìn anh tiếp chuyện qua loa với đám bạn bè của mình. Vậy mà cô đã hi vọng anh ta sẽ bỏ chút công sức giúp cô một việc nào đó dù nhỏ bé. Nhưng cô đã nhầm, anh ta chẳng bao giờ muốn giúp cô.
Anh ta cố gắng xoa dịu cuộc chiến tranh lạnh giữa hai người bằng một sợi dây chuyền sa-phi-a và một lời mời ăn tối. Trước đây, Justine đã chấp nhận lời xin lỗi của anh với một món trang sức nạm ngọc và sau đó mọi chuyện lại trở về như trước. Justine dường như đã quen với những lần mắc lỗi của Warren, và cô thường học cách phớt lờ những điều đó. Anh ta có lẽ cũng là một người vô tâm, nhưng lại biết chiều chuộng cô để lấy lòng. Việc giảng hoà bằng những món quà đắt tiền hơi mang màu sắc toan tính, nhưng nó lại phù hợp với cả hai người.
Nhờ sự giàu có của mình, Warren cũng có vài người bạn. Và chẳng ai trong số họ kéo dài được mối quan hệ ấy. Bởi đó là mối quan hệ được xây dựng trên những toan tính. Cuộc họp lớp của Justine đã được lên kế hoạch tổ chức ở nhà Lana Sullivan, vợ của Jay Rothchild. Cả chục năm sau khi tốt nghiệp, Justine chưa nói chuyện với Lana lần nào.
"Justine!". Lana chào đón cô nồng nhiệt, ôm chầm lấy cô như thể họ là đôi bạn thân thiết đã mất liên lạc với nhau từ lâu lắm. "Vào đi! Seth và Mary đều đang ở đây!".
Justine liếc vào phòng khách và thấy Mary O’Donnell đã mang bụng bầu được mấy tháng rồi.
"Cặp cậu vui quá Mary ạ". Justine vừa nói, vừa cười và gật đầu chào Seth.
Ngôi sao điền kinh của trường ngày nào trông vẫn như xưa, ít nhất là nhìn phong độ bề ngoài. Vẫn cái dáng cao ráo với những cơ bắp cuồn cuộn; tuy nhiên giờ lai cộng thêm vẻ chững chạc, còn mái tóc thì vẫn vàng hoe. Cô không hề nhớ rằng anh có vẻ đẹp trai ấy, ký ức về những năm tháng học tại trường trung học của cô đã khá mờ nhạt.
"Dạo này các cậu thế nào?". Mary hỏi.
Justine nhún vai. "Tớ làm ở Ngân hàng Quốc gia số Một".
Justine đã tốt nghiệp với tấm bằng về lịch sử, nhưng cô chẳng phải dùng đến nó cho bất kỳ một kỹ năng nào của công việc hiện tại.
"Anh nghe nói em đã lên chức quản lý". Seth nói.
"Đúng vậy". Cô khá ngạc nhiên khi Seth biết thông tin đó vì anh ta không phải là khách hàng của cô.
Để khỏi lạc lõng, Justine tới chiếc ghế trước mặt Mary, ngồi xuống, giấu hai bàn tay dưới đùi và nói chuyện xã giao với một nhóm khác trong khi nhâm nhi một tách cà-phê. Cô không biết đến lúc nào không khí của những cuộc nói chuyện miễn cưỡng sẽ chuyển sang thân mật hơn. Và nó thực sự đã đến. Không lâu sau cô đã cười nói vui vẻ với những người bạn nhiều năm không gặp này.
Khi các kế hoạch đã được thông qua, và ban tổ chức được thành lập, cuộc họp kết thúc. Justine ra về cùng lúc với Seth.
"Em đã ăn gì chưa?", câu hỏi của anh cất lên khiến cô thấy hơi sững lại.
Seth mân mê chiếc chìa khoá xe trong khi chờ câu trả lời. Justine nhận ra rằng đây không chỉ là một câu hỏi đơn thuần, đó là một lời mời. "Thực ra là em chưa ăn gì". Warren đã bảo có gọi anh ta khi xong việc, anh ta nói sẽ mời cô uống chút gì - nhưng cô tự thấy mình không nhất thiết phải gọi ngay bây giờ.
"Anh có rủ thêm ai không?” Cô hỏi.
“Chắc chắn rồi.” Seth nói.
Như Justine đã nhận ra ngay khi mới gặp lại Seth của hôm nay đã khác xa hình ảnh cô vẫn nhớ về anh hồi còn đi học. Trong ký ức của cô, anh vốn chỉ là một người nhạt nhẽo và không để lại cho cô nhiều ấn tượng. Nhưng hôm nay gặp lại, cô bị cuốn hút vào những trò đùa hóm hỉnh, sâu sắc và đặc biệt nhất là điệu cười hết cỡ của anh. Cô tán thành những ý tưởng của anh về cuộc họp mặt, điều này cho thấy anh không hoàn toàn chỉ giàu trí.
Hai người đi xe riêng đến nhà hàng D.D trên bờ vịnh - đó là một nhà hàng hải sản thời thượng trên bến tàu gần điểm đỗ du thuyền. Nhà hàng khai trương từ mùa hè và Justine đã đến ăn trưa ở đó vài lần nhưng chưa bao giờ ăn tối. Vì đã hơn tám giờ nên họ chọn một chiếc bàn bên cửa số trông ra bến cảng, từ đó họ có thể vừa thưởng thức bữa ăn vừa ngắm nhìn bến tàu Bremerton đang hiện lên trên mặt nước lung linh, Justine liếc qua thực đơn và chọn món ăn.
"Thật không thể tin được là chúng ta đã tốt nghiệp được mười năm rồi!".
Trông ai cũng vẫn như xưa, chỉ trừ Mary....
"Anh có cảm xúc lẫn lộn trong cuộc họp mặt hôm nay". Seth thú nhận.
"Sao cơ?", Justine hỏi với chút bối rối.
"Nếu anh không tham gia hội họp thế này thì anh sễ vẫn mãi cô đơn thôi Anh chẳng có ai để hẹn hò cả, như em đã thấy đấy". Seth nhe răng cười khiến Justine cũng không thể nhịn được.
"Hồi còn học ở trường chắc chắn anh phải có hàng tá các cô gái vây quanh ấy chứ".
"Nhưng cô gái anh thích lại không nằm trong số đó". Đôi mắt xanh của Seth ngây ngất nhìn Justine.
"Anh đang đùa đấy à? Ai mà có thể cưỡng lại anh được cơ chứ".
"Anh không đùa với em đâu". Seth nói nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.
"Em à?". Justine ngạc nhiên hỏi. “Anh muốn hẹn hò với em à?”
Đây hẳn là một trò đùa và nó không đáng cười chút nào. Cô đã toan nói như vậy, nhưng đột nhiên cô nhận ra rằng anh có vẻ nghiêm túc.
"Ý anh là sao?". Cô nói với giọng yếu ớt.
"Em là người làm anh bị "say nắng" nhất hồi ấy đấy. Liệu bây giờ em có đi chơi với anh nếu anh mời không?".
Justine không hề có ý tưởng gì về chuyện này.
"Chắc em đã từng nghĩ về anh như một gã khờ nhưng anh không trách em đâu. Vì mỗi khi ở gần em, anh rất lúng túng, anh không nói được thành lời. Mỗi khi em đến gần là anh lại luống cuống nên chẳng làm được gì ra hồn. Và anh thấy mình như một tên ngốc, anh luôn tự dằn vặt mình hàng tuần sau đó".
"Em không để ý những chưyện ấy chút nào". Justine nói và lắc đầu.
"Ơn Chúa". Seth tặc lưỡi và chuyển hướng chú ý vào quyển thực đơn như thể anh không muốn tiếp tục chủ đề đang đề cập.
Charlotte tặc lưỡi.
"Ông Tom bạn của bà thế nào rồi?” Helen chêm vào, Charlotte bỗng cảm thấy có lỗi khi nghĩ đến Tom Harding. "Cả tuần rồi tôi không gặp,” bà thú nhận.
Trang báo dành cho người cao tuổi đã chiếm hết thời gian của bà và bà đã không đến Trung tâm An dưỡng.
Lần dến thăm gần nhất, Tom đã rất yếu, Charlotte đã cố gắng làm cho ông vui vẻ lên đôi chút nhưng dường như những nỗ lực ấy không thành công mặc dù ông vẫn lắng nghe và thỉnh thoảng cũng đáp lại. Như mọi khi, Charlotte nói về đủ thứ chuyện. Bà kể rằng mình đã để chìa khoá của ông vào một nơi an toàn và điều đó dường như khiến ông an tâm hơn. "Tôi nghĩ ông ấy có vẻ không ổn".
Laura nói. Laura luôn tỏ ra biết tuốt. Với cả thảy bảy đứa con sống quanh, bà ấy thậm chí còn nắm rõ tình hình trong vịnh Cedar hơn cả ông Thị trưởng.
"Thật không?". Charlotte hi vọng sự việc không trầm trọng đến vậy. Nếu quả thật như vậy thì bà nghĩ Janet Lester phải báo cho bà rồi. "Chắc bà muốn trực tiếp đến thăm xem tình hình ông ấy thế nào".
"Tôi cũng định vào đó ngay chiều nay đây". Charlotte nói mà có chút ấm ức vì Laura lại là người thông tin cho bà về tình hình bạn mình. Nhưng thực ra, bà chẳng trách ai ngoài chính bản thân.
Chỉ tại gần đây bà đã quá bận rộn.
Ba nán thêm một tiếng nữa để hỏi thăm và đan, sau đó mới dọn dẹp các dụng cụ và đi đến Trung tâm An dưỡng. Không hề tạt qua phòng của Janet, bà tiến thẳng đến phòng của Tom.
Qua Janet bà biết được rằng cuối cùng Tom cũng chọn vịnh Cedar. Ông chưa bao giờ nói về lý do của sự lựa chọn ấy. Căn nhà kho vẫn còn là một bí mật. Ông không bao giờ giải thích gì thêm và nếu bà có cố gặng hỏi thì ông lại giả vờ ngủ.
Charlotte mang theo bài báo của mình để đọc cho Tom nghe cùng với một lát bánh phần riêng cho ông. Bà hi vọng chúng sẽ thay bà nói lời xin lỗi cho sự xao lãng suốt hai tuần qua.
Charlotte ngạc nhiên khi thấy căn phòng của Tom trống không. Nghe nói ông cần làm vật lý trị liệu nên bà ngờ rằng ông đã được chuyển qua đó.
Lo lắng về tình hình của Tom, bà vội đi tới văn phòng của Janet. Charlotte lịch sự gõ cửa căn phòng đang hé mở.
"Charlotte. Janet lập tức đứng dậy, lẩn tránh cái nhìn của bà. "Lẽ ra cháu phải báo sớm hơn".
"Đương nhiên phải vậy". Thật xấu hổ khi phải thông qua một trong số những người bạn của mình, bà mới được biết về tình trạng sức khỏe ngày càng xấu đi của Tom.
"Cháu thực sự xin lỗi".
"Nói cho bà biết có chuyện gì.
"Chúng cháu cho rằng đó có thể là một cơn đột quỵ"
Charlotte hổn hển. Tội nghiệp Tom. Một cơn đột quỵ nữa chắc chắn sẽ đánh gục sức khoẻ của ông ấy.
"Tình hình thế nào?"
"Rất xấu ạ.” Janet ngồi phịch xuống. “Bà không biết đâu.” Cô nói chậm rãi.
Charlotte lắc đầu, nhưng bà bắt đầu cố trấn tĩnh bằng suy nghĩ nó sẽ không tồi tệ như bà tưởng tượng. Bà kéo một cái ghế và ngồi xuống.
"Ông Tom đã qua đời đêm qua".
"Qua đời?". Đây là một cú sốc thực sự cho dù nó đến ở cái tuổi đó cùng với tình trạng sức khoẻ hiện thời của ông. “Bà... không biết. Bà không.... Ở lứa tuổi của bà, cái chết là điều không hiếm gặp. Vài năm trước, chồng bà đã nằm xuống và hàng ngày, dường như bà đều nghe điều đó xảy đến với một ai đó quen biết.”
Nhưng cái chết của người đàn ông này khiến bà thấy nặng trĩu.
"Bà không sao chứ?". Janet lo lắng.
"Tất nhiên". Charlotte đáp rắn rỏi nhưng thực ra không phải vậy. Tay bà run lên, toàn thân lạnh toát.
"Cháu biết ông ấy rất trân trọng tình bạn với bà".
Charlotte gật đầu, tay lần trong ví để lấy chiếc khăn lau những giọt nước mắt.
"Những lần đến thăm của bà có ý nghĩa rất lớn với ông ấy".
"Đã hai tuần rồi. Đáng lẽ ra bà phải ở đây mới phải".
"Charlotte, có thể bà đã không biết tình trạng của ông ấy", Janet an ủi.
Charlotte biết sự thật là như vậy, nhưng bà không thể không nghĩ rằng chính bà đã khiến cho Tom Harding buồn rầu mà chết. Khi chưa nhận công việc viết báo, tuần nào bà cũng tạt qua ít nhất một lần. Tom đã là người đầu tiên được nghe về bài báo đầu tay của bà. Bà đã đọc cho ông nghe, ông mỉm cười và tán thưởng những nỗ lực ấy Jack Griffin thì ngược lại, luôn sửa bài viết của bà bằng mực đỏ, cắt bớt ý đi cho đến khi bà còn chẳng nhận ra đó là tác phẩm của mình. Nói cho cùng, bà không có kinh nghiệm trong việc viết lánh, lại càng không phải chuyên gia trong lĩnh vực này, nhưng việc bài viết bị cắt xén khiến bà bị tổn thương. Khi bà than phiền với Tom, ông luôn dành cho bà những ánh nhìn cảm thông, và đó chính là những gì bà cần. Đó cũng là lần cuối cùng bà nhìn thấy ông Janet lấy điện thoại gọi xuống nhà bếp nhờ pha ít trà. Năm phút sau, một nhân viên đã đưa khay trà vào văn phòng.
"Ông ấy là một người đặc biệt". Charlotte nói trong khi đón nhận tách trà nóng tỏa mùi thơm dịu nhẹ. Nó giúp giải toả phần nào nỗi nghẹn ngào đang dâng lên trong bà.
"Đúng vậy ạ". Janet đồng tình.
Janet liếc nhìn bà bằng cặp mắt xa xăm.
"Chìa khoá? Cháu còn nhớ ông ấy đưa cho bà chìa khoá căn nhà kho không?"
Janet nhíu mày. Cháu nghĩ nó sẽ giúp ích. Bà nên đến đó càng nhanh càng tốt".