Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)
Chương 49 : Nốt nhạc thứ bốn mươi chín
Ngày đăng: 16:35 18/04/20
Nốt nhạc thứ bốn mươi chín
Khánh Thư nằm lăn lóc ở nhà, cô
đang buồn chán sắp chết đến nơi rồi đây, cái tên Khánh Du chết bằm đó
bảo với cô sẽ mua kem về ngay, thế mà giờ chẳng thấy bóng dáng ở đâu,
tức chết cô rồi. Giá chi có gia đình Tú Tuệ ở đây thì cô sẽ không chán
như thế này, cô có thể chơi với Khởi Phong, dẫn cậu bé đi ăn kem, vui
chơi trong công viên giải trí. Ấy thế mà…haizz, nếu như chẳng phải hôm
nay là Chủ Nhật thì cô đã chẳng phải như thế này, cái ngày Chủ Nhật đầu
tiên mà cô liệt vào danh sách đen, thật là quá chán.
- Khánh Thư!!!!!! Mở cửa mau lên, Khánh Thư!!!!!!
Ở bên ngoài, tiếng một chàng trai ầm ầm đập cửa, giọng nghe có vẻ rất gấp gáp và sợ hãi thứ gì đó, hình như ngoài tiếng đó ra cô còn nghe thấy
tiếng chó sủa, chắc không phải anh lại đi chọc con chó hàng xóm đấy chứ? Không đâu, Nam Khánh Du chẳng phải loại người điên đến mức đó lại đi
chọc con chó để bị đuổi thế, thôi cứ ra mở cửa trước vậy. Cô nhảy tọt
xuống sofa, thân thể nhanh nhẹn mới đây đã có mặt trước cửa chính nhìn
chàng trai với bộ dạng khổ sở đó, mới lúc nãy đi còn thấy có cái áo
khoác, bây giờ sao mất tiêu rồi? Đã vậy mồ hôi nhễ nhại, thê thảm thật.
- Anh đi tia gái hay gì giờ này mới về, đã một tiếng đồng hồ rồi đó, tiệm kem chỉ cách nhà có mười phút đi bộ. – Cô nhăn nhó cau có than phiền
- Mở..mở cửa ra mau lên!! Nó sắp đến rồi, mau mau mau!!!!! – Khánh Du thúc giục cô, đầu cứ quay lại phía sau nhìn thứ gì đó
- Chọc ghẹo cô nào nên người ta đem giày dí theo chứ gì, đồ dại gái. – Cô khoanh tay trước ngực ra vẻ giận dỗi
- Triệu Khánh Thư, con chó đến rồi, mau mở cửa đi!!!!!!!!!!!
Gâu gâu gâu…grrrr. Gâu gâu grr gâu!!
Từ xa có một con chó Becgie to lớn phóng như bay về phía bọn họ, cả người
Khánh Thư cứng đờ không tài nào nhúc nhích được, hai mắt cô cứ dán chặt
vào con chó đó, cứ ngỡ rằng nếu mình chớp mắt một cái là nó đã đứng ngay trước mắt, trong khi đó, người ở bên ngoài vô cùng nóng vội, hết sức
giục người bên trong bằng mọi cách đó thể, thậm chí là nhảy tọt lên
thanh cửa để tìm sự chú ý cho mình.
- Khánh Thư!!!!
- Hả?? Hả?? Ơ…ờ ờ.
May sao trong giờ phút cuối cùng chỉ chừng mười giây nữa là con chó đã cạp
vào mông Khánh Du thì cô đã thức tỉnh và kịp thời mở cửa cho anh vào bên trong, cả hai như mất hồn khi nhìn thấy con chó cứ gầm gừ kinh dị và
cái mặt của nó áp vào cửa sủa liên tục, lần đầu tiên trong cuộc đời anh
bị chó dí và lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp thế này.
Cả hai run lẩy bẩy đi vào trong nhà, như người mất hồn, bọn họ hoàn toàn không nói một câu nào với nhau mà chỉ vô thức nhìn xuống sàn nhà như
con búp bê hỏng.
- Nam Khánh Du, không ngờ anh lại bị chó đuổi
thế này, thật là nhục mặt mà. - Cô nói như đang trêu anh nhưng chất
giọng lại như vô hồn
- Ừ, anh không ngờ mình lại bị chó đuổi thế
này, thật là nhục!! Nhục hơn con cá nục!! Hờ hờ. – Khánh Du đáp trả,
giọng cười đó như thể anh cười cho có lệ
Ting… Một tin nhắn được
gửi đến cô trên mạng xã hội từ một người nào đó, nhưng trong tình trạng
bây giờ cô chẳng còn tâm trạng nào mà chat chít nữa, vừa xém bị con chó
Becgie xông vô táp, hồn còn chưa hoàn về đủ, tay chân mềm nhũn, không
tài nào di chuyển được. Khánh Du ngồi kế bên nghe được tiếng tin nhắn
liền quay đầu sang phía cô, vẻ mặt vẫn thất thần nói :
- Đứa nào nhắn tin cho em kìa.
Mặc dù cô đã nghe thấy lời anh nói nhưng vẫn không buồn đáp trả, cái cảnh
con chó với bộ dạng trông vô cùng hung dữ đó cứ mãi xuất hiện trong đầu
cô, cô không thể xóa đi cái hình ảnh đó, tại sao ông Trời lại đối xử với cô như vậy?!!!! Trong thời gian cô vẫn cố gắng thoát khỏi cái hình ảnh
đó thì bên cạnh mình đã có một người tò mò táy máy cầm điện thoại đang
nằm lăn lốc trên bàn xem, cái gương mặt thất thần đó nhanh chóng bị cơn
điên lấn át, nhưng nhìn vậy chẳng phải lại nam tánh hơn à?
-
Honey? Honey là thằng nào? Sao nó chat với em…bảo show diễn của nó tốt
Dương Hạo vừa cầm vali của cô gái bên cạnh lên thì đã bị chính cô gái ấy đẩy
vào bên trong, ở bên ngoài chỉ còn nó và bà ta đứng đó, bà nhìn nó trìu
mến, nó mỉm cười nhìn bà rồi tiến về phía bà dịu dàng nói :
- Tôi đã đặt vé máy bay, một lát nữa ba chúng ta sẽ ra sân bay về Việt .
- Gì? Con..con về Việt , gấp thế sao? – Vẻ mặt bà lo lắng hỏi nó
- Có vấn đề…
- Khánh Ly, Mẹ có thể không đi được không?
- Tại sao? – Nó nhíu mày thắc mắc, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của bà
- Mẹ sợ sẽ khiến con khó xử…, bọn họ chưa tha thứ cho Mẹ đâu.
Bà đan hai bàn tay vào nhau, vẻ mặt thật sự rất lo lắng, nó nhìn thấy thế
cũng hiểu được phần nào. Khoảng thời gian nó sống với bà ta, nó chắc
chắn rằng bà đã thay đổi rất nhiều, không còn là con người như trước
nữa, và câu chuyện bà kể với nó nó hoàn toàn tin tưởng nhưng những điều
nó thấy bọn họ đều không thể thấy, cho nên việc này chắc cũng khó. Nó
nhẹ nhàng nắm tay bà ta, điều này khiến bà thật rất bất ngờ nhưng cũng
rất vui mừng, nó chưa từng làm như thế trong suốt bốn năm trời sống
chung.
- Trong suốt quãng thời gian ở với nhau, con biết Mẹ đã
thay đổi rồi, hoàn toàn thay đổi nhưng điều này chỉ có mình con biết,
bọn họ…chắc chắn sẽ không hiểu, nhưng con nhất định sẽ thay Mẹ nói với
bọn họ, Mẹ chỉ việc như thế này khi về nước là được. Cho nên, Mẹ, hãy về với con nhé?
Hai hàng nước mắt của bà vì những câu nói của nó mà cứ mãi lăn trên gò má không ngừng, bà đưa tay sờ gương mặt nó, tiếng Mẹ này làm bà ấm lòng biết bao nhiêu bây giờ cũng đã nghe được rồi, bà
không còn gì để hối hận nữa, rốt cuộc ông Trời cũng không phụ lòng bà.
- Mẹ…Mẹ về, Mẹ đi với con. Khánh Ly..con gái.
- Cháo khét rồi nhe, hí hí hí.
Dương Hạo đứng núp sau bức tường từ nãy giờ, mọi thứ họ nói anh đều nghe, chỉ đợi đến thời cơ này để nhào ra thôi, đương nhiên nồi cháo cũng tắt rồi, anh không thể để thức ăn của mình khét lẹt được. Nó và bà nghe thấy câu đó liền phì cười rồi đóng cửa đi vào nhà. Chuyến bay về Việt chắc chắn sẽ là ba người.
Thời gian vui vẻ đó cứ thế thấm thoát trôi qua, nó mới xuống sân bay bây giờ lại đang có mặt tại sân bay thêm một lần nữa, nói đúng hơn là trên máy
bay và máy bay đang bay. Cả ba người nhìn từ trên xuống đều là một màu
đen như đáy giếng, cặp mắt kính đen che gần hết khuôn mặt cộng thêm trên gương mặt không có chút gì gọi là cảm xúc, chỉ thấy một thứ gọi là
“băng lãnh”, người khác nhìn vào cứ tưởng bọn họ chính là xã hội đen hay mấy tên khủng bố từ đâu đến khiến tất cả đều không dám đến gần, thậm
chí đáng sợ đến nỗi con nít nhìn thấy đều nép sát vào người nhà và mếu
máo. Chỉ vì không muốn người khác nhìn ra mà quất luôn cây đen khiến mấy đứa con nít phải sợ hãi thế này, nghĩ lại thật là tội lỗi quá.
- Khánh Ly, em và bác về đó sẽ ở khách sạn sao? – Dương Hạo thì thầm, cứ tưởng sẽ có người nghe thấy
- Không ạ, em có nhà ở Việt mà, còn anh?
- Ờ ha, anh quên mất. Anh nghĩ là anh sẽ ở khách sạn, anh có ý định sẽ ở lại Việt luôn nên anh sẽ mua nhà ở đó luôn.
Hai Mẹ con nó gật gù đồng ý rồi cả ba tiếp tục thời gian im lặng kéo dài.
Sau một lúc lâu nhắm mắt im lặng như tượng thì cuối cùng Dương Hạo cũng
mò dậy xem phim trên cái tivi được bắt cao trong máy bay, nó thì tận
dụng thời gian ngồi chơi game, khi ở Mỹ nó toàn chú tâm vào công việc
nên chẳng có nhiều thời gian thư giãn thế này, dù sao chuyến bay lúc nãy nó cũng đã ngủ nên sức lực vẫn còn đầy, còn bà ta thì đã ngủ rồi. Và
mọi thứ cứ như thế cho đến khi đến nơi.
[…]
Nó, bà ta và
Dương Hạo đang có mặt tại một nhà hàng gần sân bay, cuối cùng sau một
chuyến bay dài mất hơn tám tiếng thì bọn họ cũng đã về được Việt Nam,
bây giờ điều quan trọng nhất là phải nghỉ ngơi một tí, nạp đồ ăn thức
uống một tí và làm vài chuyện một tí rồi mới di chuyển về nhà họ Lục.
Ngay trong lúc đó ở nhà họ Lục, cả thảy tất cả những người ở đó đều đang vui mừng khi nhận được tin tức từ Khánh Thư rằng nó đã về Việt Nam
trong mười phút trước, điều này khiến họ rất hạnh phúc vì sau bao nhiêu
năm ròng rã không gặp thì rốt cuộc cũng đã có thể gặp nhưng điều bất ngờ hơn chính là khi nó bảo hãy gọi cho hắn, nhỏ và anh ta đến đó và nhất
định phải dẫn theo Hạ Băng. Nó còn dặn riêng với Khánh Thư rằng hãy
chuẩn bị tất cả mọi thứ, ngày hôm nay sẽ ngày “tận thế”!