Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)

Chương 50 : Nốt nhạc thứ năm mươi

Ngày đăng: 16:35 18/04/20


Nốt nhạc thứ năm mươi



Tại nhà họ Lục, cả thảy tất cả mọi người đều có mặt tại đó khi nhận được tin nó trở về nước và hiện đang trên

taxi về nhà, thông tin đó khiến cho 2/15 số người ở đây cảm thấy bất an

và bực tức, số còn lại thì hoàn toàn trái ngược, đều cười nói vui vẻ,

thậm chí còn có ý định bày tiệc đón nó nhưng tất cả kế hoạch đều bị một

tay Khánh Thư chặn hết, thử hỏi xem nếu nó vừa về tới nhà đã nói chuyện

đó thì còn ai có tâm trạng mà ăn uống nữa, cũng chẳng vui vẻ gì mà, nếu

đích thị lúc chân tướng rõ ràng trước mắt mà mọi người đều vui vẻ thì

lúc đó có nấu nướng cũng chẳng muộn mà.



- Đi đi về về, còn gọi

chúng tôi đến đây đón tiếp cô ta, thật không biết xấu hổ. Đã mười lăm

phút rồi, còn đợi đến khi nào nữa chứ? – Nhỏ khó chịu lên tiếng



- Thưa tiểu thư của đại toàn dân Việt ơi, nếu cô cảm thấy mệt thì cửa ở đằng kia, xin mời! Nói thật, nếu như

không phải chị ấy bảo tôi gọi cô đến đây thì tôi chẳng phải tốn tiền

điện thoại để mời đại tiểu thư như cô đến đây đâu. – Khánh Thư cố ý nhấn mạnh câu cuối



- Cô… Triệu Khánh Thư, cô gọi Tuyết

Nhi là chị nhưng tôi cũng bằng tuổi cô ta, đáng ra cô cũng nên gọi tôi

là chị mới phải? Ăn nói cũng thật hỗn láo!



- Cô còn không bằng đẳng cấp với mấy con vật ở ngoài đường mà cũng muốn tôi gọi là chị? Trừ phi trời đổ mưa máu!



- Triệu Khánh Thư, cô dám..!!!!



Nhỏ tức giận đập bàn đứng lên trừng mắt nhìn Khánh Thư, nhưng chỉ vài giây

sau đó cũng chịu ngồi xuống khi ông Hoàng đích thân lên tiếng, bầu không khí theo đó cũng trở nên nặng nề.



- Ông bà Lục, sau bốn năm

không gặp mặt Tuyết Nhi thì bây giờ cuối cùng cũng gặp được con bé, xin

chia vui nhé. Kì thực lần này Tuyết Nhi về tôi cũng rất vui mừng, bản

thân tôi rất quý con bé, nó ngoan hiền lại dễ thương, bây giờ công ăn

việc làm ở Mỹ lại rất thành công, quả thật rất tài giỏi. – Bà Thiên vui

vẻ nói



- Cảm ơn bà nhiều, người làm Ba Mẹ như chúng tôi thật sự

rất vui mừng khi thấy nó như thế, lần này con bé về nhất định tôi sẽ

không để nó đi nữa. – Bà Lục cười tít mắt đáp



- Còn không biết là dựa vào thực lực hay là đi cổng sau để đạt được danh tiếng chứ bản thân tôi nghĩ nó là không thể nào.



- Còn mười phút nữa chị ấy sẽ về tới nhà cùng ba người khác, mong mọi người ráng đợi thêm mười phút nữa, cảm ơn à!



Khánh Thư cố ý nhấn mạnh ba từ cuối, ánh mắt nhắm vào bà Hoàng và nhỏ khiến

họ mặc dù tức giận nhưng không thể làm được gì bởi họ biết nếu như hai

người họ có đấu võ miệng với một mình cô thì chắc chắn cũng không thể

nào thắng nổi, huống chi nếu đánh lộn thật sự thì bọn họ lại càng không

thể thắng. Lúc nãy khi bước vào đây bà đã nhìn thấy vài tên áo đen lảng

vảng đằng sau sân vườn, chắc chắn là đám người của cô chứ không ai khác, ở đây ngoài cô ra còn có ai lưu manh thế nữa chứ. Cho nên nếu có tính

ra thì cũng không nên đụng đến cô nếu không muốn nhìn kĩ mặt từng tên áo đen kia.



- Vậy rốt cuộc khi nào cô ta mới có ở đây? – Nhỏ bắt đầu mất hết sự kiên nhẫn



- Cô mà nói thêm câu nào nữa là tôi tống cô ra khỏi đây đó. – Tú Tuệ cau

mày nhìn người con gái trước mặt, cô là từ nãy giờ nhẫn nhịn lắm rồi,

nếu không từ mấy phút trước đã sớm nhốt trong phòng tắm chơi với nước

rồi chứ ở đây la hét.



Ting… Một tin nhắn được gửi đến Khánh Thư,

cô trượt màn hình mở khóa ra xem tin nhắn, nội dung nó chỉ vỏn vẹn ba

chữ : “Bắt đầu đi!”. Cô tắt màn hình, đảo mắt nhìn mọi người một lượt

rồi mỉm cười ma mị.



- Chúng ta bắt đầu trước thôi. Khởi Phong, con dẫn Hạ Băng ra ngoài chơi nhé.



- Dạ.



- Không đợi Tuyết Nhi sao con? – Bà Lục lên tiếng hỏi



- Trước khi chị ấy về con sẽ thay chị ấy làm một số việc sau đó mọi người sẽ được gặp nhân vật chính thôi.



Cô mỉm cười rồi ra hiệu cho mấy tên đàn em đem đến một chiếc máy chiếu

mini kèm theo đó là một chiếc điện thoại mới toanh bóng loáng đẹp mắt,

đợi bọn họ “lắp ráp” hết tất cả rồi cô mới cầm remote lên nói :



- Đáng ra sẽ không có ngày này nhưng nhờ ơn của Hoàng Minh Lâm và Hoàng Phương Thy nên mới như thế này, haizz.



- Cô muốn nói đến cái gì? – Anh ta nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng



- Cũng không có gì, chủ yếu là về vấn đề của bốn người. Anh, cô ta, chị

tôi và Thiên Vũ. Mọi người ở đây ai cũng biết chuyện Thiên Vũ và cô ta ở trong khách sạn và bây giờ kết quả là Hạ Băng nhỉ? Ở đây tôi muốn nói

rằng…tất cả đều là giả!



- Triệu Khánh Thư, cô im cho tôi!! Đã bốn năm rồi, tại sao còn nhắc lại chuyện cũ làm gì?! – Nhỏ tức giận hét

lớn, vẻ mặt giận dữ đó lại đan xen một chút gọi là sợ hãi



-

Phương Thy, con mới là người im lặng, đừng có la hét um sùm nữa. Khánh

Thư, con nói chuyện này là giả là ý gì? Nếu như không có bằng chứng thì

đừng nói bừa, ngay cả Tuyết Nhi bác cũng không nể mặt. Dù sao Thy cũng

là con gái bác.



Sau khi nghe những lời đó từ ông Hoàng cô mới gật đầu mỉm cười, bọn họ chính là muốn bằng chứng, đúng là bốn năm trời bỏ

ra quả nhiên không hề phung phí một tí nào, bây giờ cái đống kia đã có

thể sử dụng một lượt cho họ khâm phục khẩu phục trước tài điều tra của

Triệu Khánh Thư cô đây, ha ha ha.



- Bằng chứng, đương nhiên có, thậm chí con còn có cả nhân chứng cơ. Nhưng trước hết hãy xem vài bộ phim đã nhé?



Cô cầm remote chĩa về phía trước mà bấm nút, tivi “nhận được lệnh” liền


Nó chưa kịp nói gì thì bóng dáng của Khánh Thư và vị bác sĩ

kia đã tiến tới, trên tay cầm hai ống đựng chứa máu tươi bên trong, mọi

người thấy thế cũng liền tách nhau ra. Vị bác sĩ đó cầm ống máu trên tay Khánh Thư rồi làm vài thứ trên chiếc máy mà Dương Hạo đã khiêng lúc

nãy, được một lúc, ông quay sang nói :



- Mọi người hãy đợi mười lăm phút.



- Trong thời gian chờ đợi, tôi có một món quà lớn tặng cho hai người.



Nó nói rồi nhìn ra ngoài cửa, ra hiệu cho ba người kia đi vào nhà. Ba con

người đứng bên ngoài từ nãy giờ lòng cứ bồn chồn không yên, cuối cùng

bây giờ đã được “triệu tập”, trong lòng càng không yên nhưng dù sao đã

đến đây rồi, có muốn đi cũng không thể, ba người bọn họ sao có thể vượt

qua đám người kia chứ. Anh ta và nhỏ ở đó, vừa nhìn thấy ba người kia

bước vào sắc mặt đã tái nhợt, gì chứ, bọn họ dám phản?



- Hai người chắc quen họ chứ? – Nó hỏi



- Trừ Lục Khải Minh ra, còn lại bọn anh đều không biết. – Anh ta đáp



- Lục Tuyết Nhi, cô bây giờ đang định làm gì? Cô mua chuộc bọn họ để chống đối chúng tôi sao?



Nhỏ đứng lên, trừng mắt nhìn nó, nhưng trong đôi mắt đó nó có thể nhìn thấy nỗi sợ tột cùng của nhỏ. Sắc mặt nó không chuyển, vẫn cứ bộ mặt băng

lãnh đó, nó chỉ đơn giản chậm rãi tiến về bên trái giới thiệu từng người :



- Cô gái này chính là Ngọc Anh, có thể nói là vợ của Khải

Minh, bọn họ có đứa con gái bốn tuổi tên Hạ Băng. Anh ta chính là Khải

Minh, “con trai” của bác tôi. Người còn lại chính là thợ chụp hình mà

anh em các người đã thuê để chụp lại khoảnh khắc giường chiếu, tôi không lầm thì cô đã từng đưa tiền cho anh ấy trong tiệm café, đã nhớ ra chưa? Nếu cô không nhớ, không sao, tôi giúp cô.



- Một đoạn clip rất thú vị chỉ mười mấy giây ngắn ngủi, nhưng rất đặc sắc.



Khánh Thư nói xong liền cầm remote lên ấn ấn vài nút, trên màn hình tivi liền hiện thêm một đoạn clip chỉ dài mười lăm giây, trên chiếc màn hình rõ

to đó mọi người có thể nhìn rõ nhỏ và anh chàng chụp hình nằm giữa khung camera, nhỏ chính là đang cười nhếch mép đưa phong bì dày cộm cho người đối, anh ta cũng rất vui vẻ nhận lấy, cả hai ngồi nói gì đó rồi nhanh

chóng đi khỏi, kết thúc. Khánh Thư tự vuốt đầu mình như tán thưởng bản

thân, nói :



- Thế nào? Nhớ chưa? Nếu còn chưa thì thật sự trí nhớ của các người quá tệ, hay để tôi, à không, để ba người họ giúp anh em

các người một tí nữa ha!



Ngọc Anh nắm chặt hai bàn tay vào với

nhau, gương mặt vô cùng lo lắng, cô không đủ can đảm để nói hết sự thật, con của cô có thể gặp nguy hiểm vì cô, sao có thể… Nó hiểu những gì

Ngọc Anh hiểu liền đặt tay lên vai cô để an ủi và giảm đi sự lo lắng,

nếu nó đã có gan đối đầu với ông ta thì việc bảo vệ nhân chứng có gì là

khó.



- Tôi…Tôi là Mẹ của Hạ Băng..



- Cô nói dối!!!!!!!!!!!



- Nó là con gái của tôi, không phải cô!!!! Nếu như không phải tại các

người uy hiếp chúng tôi, chúng tôi cũng đã không giao Hạ Băng ra. Ngày

hôm đó khi tôi mang thai được ba tuần, anh em bọn họ đã cấu kết với Khải Minh, bọn họ nói nếu không giúp đỡ họ thì chuyện Khải Minh không phải

là con của bác Tuyết Nhi sẽ bị phơi bày, cũng chính lý do chết tiệt đó

mà ngay cả Triệu Minh Cương cũng nhường bước, bắt ép tôi sau khi sinh

con nhất định phải đưa cho Hoàng Phương Thy. Hạ Băng chính là con gái

của tôi.



- Khải Minh, con…con không phải là….



- Đúng, tôi

không phải là con cháu nhà họ Lục, tôi là người của Triệu Minh Cương đưa vào nhằm mục đích chiếm lấy tài sản, tôi cũng là bị ép. Hạ Băng, đích

thực là con ruột của tôi. Hoàng Minh Lâm và Hoàng Phương Thy, đích thực

đang hợp tác với Triệu Minh Cương.



- Các người nói dối!!!! Hạ Băng là con gái tôi!!! Nó là con tôi, nghe chưa hả?!!!!! – Nhỏ điên cuồng chạy lại nhấn đầu Ngọc Anh xuống, nó đứng đó phản ứng

nhanh liền một tay lôi nhỏ ra rồi tát một cái đau thấu trời



- Cô đang làm loạn cái gì? Muốn biện minh cho bản thân, chỉ còn kết quả xét nghiệm.



- Đã có xét nghiệm.



Vị bác sĩ lấy tờ giấy từ trong chiếc máy ra rồi đọc to :



- Xét nghiệm của cậu là nhóm máu A, của cô bé là B, kết quả là 0,01%.



Nói rồi ông giơ tờ giấy ra trước mặt mọi người, ai ai cũng đều nhìn thấy rõ ràng kết quả, nhỏ khi nhìn thấy kết quả đó liền khụy xuống, cũng may bà Hoàng đứng kế bên đỡ nhỏ. Anh ta tức giận nắm chặt tay thành quyền

nhưng không dám hành động, chỉ bình tĩnh thả lỏng tay ra đút vào túi

quần. Cùng lúc đó ở bên ngoài, ba chiếc xe lớn dừng trước nhà nó, một

đoàn người ập vào nổ súng liên hồi bắn chết hết đám người của Khánh Thư

trong nháy mắt khiến họ trở tay không kịp, hai đứa con nít cũng bị họ

bắt giữ. Nó thấy tình thế đó liền biết chắc là ông ta ra tay, nhưng

nhanh như thế đã hành động, hẳn là do anh ta thông báo, bởi nhỏ đã suy

sụp như thế thì không thể nào, chỉ còn mỗi anh ta bình tĩnh đứng đó, bàn tay lại thọc vào túi quần, chắc chắn là tình báo.



“Hoàng Minh Lâm, anh thật là thâm độc!”



- Dương Hạo, anh đưa bác sĩ, Mẹ và ba người bọn họ vào trong trốn đi.



- Không, Mẹ muốn ở lại với con.



- Nhưng…thôi được.



Đùng đùng đùng đùng đùng!! Những tiếng kính vỡ đồng loạt vang lên, bọn họ đã bắn vào trong đây, bây giờ chỉ có thể tìm chỗ trốn trước mới có thể

hành động, nhưng đám người đó thật sự quá đông. Trong lúc hỗn loạn, bọn

họ thừa cơ hội bắt cóc hai đứa bé và cả bà ta đi mất, anh và nhỏ cũng bị kéo theo lên xe rời khỏi đây. Nó nhất thời trở tay không kịp, cũng

không thể cứu được bọn họ.



- Mẹ/Khởi Phong/Hạ Băng!!!!!!!