Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)
Chương 51 : Nốt nhạc cuối cùng
Ngày đăng: 16:35 18/04/20
Nốt nhạc cuối cùng
Đùng đùng đùng đùng đùng!! Những tiếng kính
vỡ đồng loạt vang lên, bọn họ đã bắn vào trong đây, bây giờ chỉ có thể
tìm chỗ trốn trước mới có thể hành động, nhưng đám người đó thật sự quá
đông. Khung cảnh bây giờ thật sự hỗn loạn, mọi thứ trở nên mất kiểm
soát, tất cả mọi người vì thế mà chạy tán loạn khiến tầm nhìn của nó bị
gián đoạn, nhưng từ phía của nó có thể thấy được bọn họ đã bắt hai đứa
bé lên xe, nếu đã thế thì còn gây náo loạn trong đây làm gì? Chẳng lẽ
mục tiêu thật sự… Nghĩ đến đó tim nó đập lệch một chập, nó nhìn xung
quanh tìm kiếm, bà ta đang lo sợ trốn ở sau bức tường ngay bếp, nhưng
nơi đó rất nguy hiểm, bọn chúng có thể nhìn thấy nếu quay lưng đi vào
trong đó. Mặt khác, Tú Tuệ, Minh Tuấn cùng Ngọc Anh và Khải Minh đang
bất chấp tất cả mà xông ra ngoài giành lại hai đứa bé từ tay bọn chúng
dù biết rằng bọn chúng có đống súng trong người, nhưng mà không thử sao
biết được có giành lại được không chứ. Bốn người họ vừa chạy tới đã có
biết bao tiếng súng nổ ra, nhưng với trái tim của người Mẹ như Tú Tuệ và Ngọc Anh thì dù có nguy hiểm đến mấy họ vẫn cứ bất chấp mà chạy đến,
kết quả hai người đàn ông bên cạnh họ phải dùng tấm thân để chặn viên
súng bay đến bên người vợ mình, để chúng ghim vào da thịt, máu cứ thế mà tuôn trào ra. Một tên áo đen đứng cách nơi bà ta trốn chỉ chừng hai
mươi centimet, hắn ta đang thừa cơ hội chỉa súng về hướng Ngọc Anh, bà
ta nhìn thấy tình thế đó biết chắc bọn họ có ý định giết người diệt khẩu liền chạy ra ôm tên đó lại, nó núp ngay phía sofa thấy tất cả cũng mau
chóng chạy ra bởi thế nào bọn chúng cũng bắt bà ta về để ông ta trừng
trị, nhưng nó không thể để như thế, khó khăn lắm nó mới có thể nhận lại
Mẹ ruột của mình, đâu thể vì thế mà buông bỏ được. Đám người áo đen thấy nó chạy lại có ý định kéo bà ta ra liền đồng loạt nổ súng về hướng nó,
nhưng mà những viên đạn đó hình như đều không nhắm vào nó, mà chỉ đơn
giản là muốn chặn nó lại, chỉ tiếc số nó xui nên bị trúng một viên ngay
chân, trong khoảng thời gian nó bị những viên đạn kia bao vây thì bà ta
cùng hai đứa bé đã bị bắt lên xe, bọn chúng đồng loạt rút lui. Nó thấy
thế liền chạy theo mặc cho cảm giác đau đớn hoành hành nơi vết thương
sâu, gương mặt nó thấm đẫm mồ hôi và nước mắt, hắn, Khánh Du, Khánh Thư
cùng Dương Hạo đuổi theo nó, số còn lại là lo cho Khải Minh và Minh
Tuấn, bọn họ cũng trúng đạn ngay lưng, máu cũng chảy rất nhiều.
- Khỏi Phong, Hạ Băng! Mẹ, Mẹ ơi!!! Mẹ!!!!!!!!!!!! Dừng xe lại, dừng lại!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Tuyết Nhi/Khánh Ly. Cẩn thận!!!
Dương Hạo mặc kệ những người còn lại mà tăng tốc chạy nhanh lên phía trước
thuận lời nắm lấy tay nó kéo ngược về phía mình, ôm trọn vào lòng dù cho nó có đánh anh rất đau nhưng cũng không màng.
- Buông em ra, buông ra. Em phải đi cứu Mẹ, phải cứu Khởi Phong và Hạ Băng. Buông ra..
- Khánh Ly, tỉnh lại đi!! Em đừng có liều thân nữa, em thấy không, bọn họ có súng lại rất đông người, em làm như thế chẳng khác nào ép họ ra tay
với ba người kia. Với lại em đang bị thương, em nhắm mình hạ được bọn
họ?
- Nhưng mà Mẹ em…
- Anh biết nhưng em phải bình tĩnh
được không? Đây giờ hãy ngoan ngoãn nghe anh vào trong nhà băng bó đi,
rồi chúng ta tìm cách tìm nơi chúng giam giữ họ, sau đó anh cùng em đi
cứu người, có được không? Khánh Ly.
Nó khóc nấc lên từng cơn, cuối cùng cũng ngoan ngoãn nghe theo Dương Hạo vào trong nhà, hắn đi về phía nó ôm nó vào lòng an ủi, nhẹ nhàng bế nó lên rồi trở về nhà, nó tựa đầu vào người hắn khóc ướt cả một bên áo, hai bàn tay thì nắm chặt thành
quyền đến mức ứa cả máu.
“ Cuộc chiến sắp tới chỉ cho phép một người duy nhất sống, một là ông, hai là tôi!!”
- Khánh Thư, em không có cách nào sao? – Khánh Du quay sang hỏi cô bất ngờ làm cô hơi khựng lại
- Anh hỏi em…em phải hỏi ai đây? Em không phải người bên cạnh ông ta, làm sao mà biết được chứ, nếu có biết thì chắc chắn chỉ có bà ấy biết, mà
biết sao giờ, người cũng bị bắt mất.
- Vậy em không biết gì hết sao?
- Anh là muốn hỏi cái gì? Em làm sao biết được, con người ông ta không
thể nào cứ ở một chỗ, ông ta thật sự rất đa nghi, chắc chắn chưa đầy một tiếng sau đã đổi địa điểm.
- Chẳng lẽ không có cách nào nữa sao
ta? Khởi Phong và Hạ Băng ở đó, bà ấy cũng ở đó, ba con tin chủ chốt nắm trong tay, chắc chắn có điều kiện trao đổi không hề nhỏ, anh chỉ sợ…
- Điều anh nghĩ em biết, nhưng mà chúng ta không thể làm gì. Mau vào nhà thôi.
Nó ngồi đó, với gương mặt thất thần đó, những dòng nước mắt vẫn thấm ướt
trên mi, khi ở Mỹ, nó cứ nghĩ mình là một người tài giỏi, nhưng bây giờ
thì sao, ngay cả người thân cũng không thể bảo vệ, vốn biết ông ta chắc
chắn sẽ hành động, lại không hề đưa ra một lớp vỏ phòng bị nào làm liên
lụy cả hai đứa nhỏ, thật sự rất vô dụng. Sau một hồi ngồi thất thần tự
trách bản thân, nó nghĩ rằng tại sao mình lại cứ ngồi lì ở đây mà khóc
như thế? Nó có thể cứu họ, chỉ cần biết được nơi ông ta bắt giam họ ở
đâu, lúc đó dù có liều thân nó cũng phải cứu họ ra. Nghĩ thế, nó đưa tay lau hết những giọt nước mắt đã lạnh trên gương mặt rồi đi ra ngoài sân
gặp Dương Hạo, không hề quan tâm đến những người bên cạnh mình như thế
nào.
- Dương Hạo, anh có cách gì tìm địa chỉ hay không?
- Có thì có, nhưng mà vấn đề là nó không có ở đây?
- Cái gì không có ở đây?
- Nếu như có thiết bị nào đó từ ông ta gắn trộm trong nhà hoặc đâu đó ở
chỗ em thì hẳn sẽ tìm ra, nhưng vấn đề là…anh không nghĩ ông ấy có..
- Thiết bị nghe lén?
Nó lầm bầm trong miệng, thầm nhớ lại những ký ức trước đây, nó nhớ là
chuyện đính hôn rõ ràng chỉ có mình nó, Khánh Thư, Tú Tuệ, Minh Tuấn và
hắn biết, vậy làm sao mà nhỏ lại biết được mà chạy đến nhà nó gây loạn?
Thậm chí anh ta cũng có mặt ở đó không lâu sau đó, lúc nó và nhỏ nói
chuyện với nhau, không nhớ lầm thì nhỏ bảo đang trên đường đến, hẳn là
đi xe nhà, vậy chẳng lẽ thiết bị nghe lén ở trên xe? Nhưng bọn họ ra tay từ lúc nào? Đúng, là hôm đám cưới của vợ chồng Tú Tuệ!! Nhưng mà đã bốn năm, chẳng lẽ bọn họ chưa tháo thiết bị nghe lén ra?
- Dương Hạo, nếu như có thiết bị thì chúng ta tìm ra à?
- Đúng, em nghĩ xem, nếu như có thiết bị, chúng chắc chắn có liên kết với điện thoại của ông ấy, chúng ta chỉ cần xâm nhập điện thoại của ông ấy
là có thể tìm ra địa chỉ, chuyện này với anh dễ như trở bàn tay. Nhưng
vấn đề là ông ta…
- Em nghĩ chúng ta nên đi kiểm tra xe.
- Xe?
Nó mỉm cười nhìn Dương Hạo rồi đi vào trong nhà, trực tiếp lôi những cô
cậu bên trong đó ra ngoài hết một lượt, tiện thể bảo ông bà Hoàng nên về nhà, nó chỉ là lo lắng cho ông Hoàng mệt vì lúc nãy cơn tim của ông có
tái phát rồi gọi taxi đưa bác sĩ về.
- Chuyện lúc nãy thành thật xin lỗi, mém nữa ông đã bị liên lụy vì tôi. Thành thật xin lỗi! – Nó cúi gập người 180*
- Không sao đâu, ta biết con không hề biết sẽ xảy ra chuyện thế này, cho nên đừng cố xin lỗi, vì lỗi không phải tại con. Nào!
Ông bác sĩ dang tay ôm nó vào lòng, vỗ lưng nó nói tiếp:
- Sắp đến giỗ của Ba con rồi, hãy nhớ đi thăm ông ấy, những năm con đi,
ta biết ông ấy rất nhớ con. Con gái, có gì cứ nói với ta nhé.
- Vâng ạ, cảm ơn ông.
Nó mỉm cười tiễn ông ra cửa rồi đi vào trong. Vị bác sĩ lúc này chính là
bạn cũ của Ba nó, bọn họ chỉ mới gặp nhau chừng một năm đổ lại khi ông
ấy vô tình sang Mỹ dự cuộc thảo luận gì đó, lúc đó ông đã nhận ra bà ấy
khi đi chung với nó cho nên bà cũng kể cho nó nghe toàn bộ. Nhưng vấn đề bây giờ không phải là chuyện đó, chính là chuyện đi tìm cái thiết bị
điên rồ đó, một có hai không, tùy vào ông Trời muốn nó như thế nào đã.
- Tuyết Nhi, chị có cách gì sao?
- Không hẳn gọi là cách nếu như không có cái thứ đó. – Dương Hạo gật gù nói
- Là thế nào? – Khánh Du nhíu mày thắc mắc
- Thứ anh ấy cần chính là một thứ thiết bị, cho nên em cần mọi người giúp em kiểm tra hết tất cả các phương tiện đi lại.
- Nhưng mà thứ đó..cái hình dạng nó thế nào? – Minh Tuấn hỏi
- Nó không có hình dạng, ý tôi là nó có rất nhiều hình dạng cho nên thành ra ai mà biết.
- Vậy cứ thứ gì đáng nghi thì chúng ta sẽ chụp hình lại rồi gửi cho anh ấy, trao đổi số điện thoại đi.
Mọi người lẩn quẩn hồi lâu để lưu số điện thoại rồi chia nhau ra tìm. Đội
một gồm nó và hắn, đội hai gồm Dương Hạo, Khánh Du và Khánh Thư, đội ba
là vợ chồng Tuấn – Tú, đội cuối cùng là Khải Minh và Ngọc Anh.
[…]
Tại một nơi vô cùng hẻo lánh và rùng rợn, xung quanh chỉ toàn vách đá, cây
cỏ, phía trước chính là ruộng ngô to lớn bao trùm lấy, điểm đặc biệt nổi bật chính là ngôi nhà nằm ẩn sâu tít trong ruộng ngô đó, nó nằm cách
ruộng ngô cả gần ba mươi mấy mét, so với cái diện tích rộng lớn thế này
có thể xây cả một tòa lâu đài to tổ chảng. Điều đáng để nói hơn chính là phần bên trong ngôi nhà, nó thật sự vô cùng rộng, không có từ nào để
diễn tả độ rộng của nó. Ngôi nhà có lịch sử rất hùng hổ, chính là nơi
này từng là nơi nghỉ chân săn bắn của những người săn bắn cho nên nó có
một con đường xuống tầng hầm, nơi đó có một cái thùng to chôn dưới đất
cách vài mét, trong cái thùng đó chứa rất nhiều súng, dao, v.v…, trước
đây nơi này từng là rừng rậm bao la cho nên có rất nhiều thú dữ, động
vật này nọ, sau này khi khai phá mới thành ra có người ở, còn đám động
vật, thú dữ này nọ chắc cũng bị bắt vào sở thú hay sao đó. Ngôi nhà có
cả thảy là năm tầng nếu tính cả tầng dưới, phần lớn ngồi nhà là phòng,
cửa, phòng, cửa, phòng, cửa. Giả sử nếu có cuộc nổ súng hay rượt bắt thì chắc chắn sẽ chạy mệt đến chết, còn chưa kể ngôi nhà này hầu hết tất cả đều có lối thông nhau, chắn cửa này sẽ có cửa khác, lại nói đến muốn
chạy thoát thân lại phải vượt qua ruộng ngô, lỡ như có đốt ruộng thì
chết cháy, thê thảm, quả thật rất thê thảm, thảo nào ông ta lại lựa một
cái địa điểm kinh dị như thế này làm nơi trú ẩn và giam giữ con tin, bởi cho dù có sự cố ngoài ý muốn thì chắc chắn ông ta vẫn có thể kéo cả đám chết chung.
Ngay tại đại sảnh, bà ta cùng hai đứa nhóc bị chúng
trói tay chân để ngay giữa sảnh, xung quanh họ chỉ toàn những tên mặc đồ đen với gương mặt bặm trợn canh chừng, nhìn thoáng ra cũng có hơn mười
tên, mặc dù bà từng là xã hội đen nhưng cũng chỉ đơn thuần dựa hơi ông
Khánh Du, Tú Tuệ, Ngọc Anh và hắn mở chốt an toàn rồi lần lượt xông vào không do dự, anh em nhỏ thấy bọn họ liền đứng dậy giật mình, bọn họ đến đây
lúc nào, người của ông ta đi truy lùng quanh đây lại không thấy, mặc
nhiên để bọn họ xông vào như thế, chẳng lẽ… Ông ta dù thấy bốn người
cùng lúc chĩa súng vào mình cũng chẳng lo sợ, trong tay ông còn hai tên
lính và con tin, bọn họ sao dám hành động thiếu suy nghĩ chứ.
- Thì ra là các người đánh lén, thủ đoạn thật.
- Làm sao bằng ông, mau đưa thuốc giải, thả ba người kia ra.
Không lâu sau nó cùng nhóm Khánh Thư bước vào, tất cả đều đã được lên đạn,
nếu có ai ra tay chắc chắn sẽ không thủ hạ lưu tình, bây giờ ông ta chỉ
còn hai tên lính, hai người kia thì không có súng, ngoài hại người ra
thì chẳng có gì xài được, không đáng lo. Ông ta nhìn nó rồi ngửa mặt lên cười to, ngay sau đó liền đó vài chục tên xông vào bao vây lại, bây giờ đích thật là không còn lối thoát, mà không, nói đến đọ ai nhiều lính
hơn thì chắc chắn phía nó thắng là chắc, chuyện này cứ để qua một phía
vậy.
- Ông muốn nuốt lời?
- Đâu có, Ba đâu có nuốt lời, chẳng qua muốn lấy thuốc giải thì hạ Ba trước đã.
- Ba? Từ này ông cũng dám xưng với tôi?
Đùng… Nó không đợi ai phản ứng mà tự mình nổ súng trước nhưng tiếc là bắn
trật một nhịp, ông ta thành công né được liền mau chóng chạy sang nơi
khác, hiện giờ nó chỉ còn năm phút, nếu không nhanh nó chắc chắn sẽ chết mất, bây giờ thuốc đang ngấm vào người nó, nó cảm thấy tim mình rất
đau, cả người mệt mỏi, đầu óc quay cuồng. Nó đánh mình vài cái rồi mau
chóng đuổi theo ông ta nhưng bị người của ông chặn lại, bọn họ đều cầm
súng, thấy nó trong tình thế bất lợi, Khánh Thư cùng những người khác
liền lao vào giải cứu, nơi này lại trở thành một đống hỗn loạn, tiếng
súng vang khắp nơi. Anh ta nắm tay kéo nhỏ rời khỏi đây trong im lặng,
nào biết được bên ngoài cũng có người của nó canh gác, trực tiếp bị bắt
lại. Nhìn thấy một đoàn quân hùng hậu đổ vào cứu đám người nó nhỏ liền
kinh hãi, không ngờ chỉ sau bốn năm mà nó lại được như thế này, vậy tại
sao nhỏ lại thành ra thế này chứ? Ông Trời đến cuối cùng vẫn không
thương nhỏ, vẫn ép nhỏ vào bước này, thật quá ác độc.
- Mọi người hãy mau cứu cô chủ, để đây chúng tôi lo.
- Cảm ơn.
Nó, hắn, Khánh Thư, Khánh Du cùng Khải Minh đuổi theo ông ta lấy lại viên
thuốc, còn lại thì cứu con tin ra ngoài. Nó chạy đến cuối cùng cũng cảm
thấy mệt, thời gian lại không còn nhiều, chẳng lẽ số nó phải chết hay
sao? Nhưng nó còn chưa trả thù, nó còn phải thực hiện lời hứa với ông bà Lục, phải an toàn trở về, nó tập trung tinh thần dốc hết sức mà đuổi
theo ông ta ra tận ngoài ruộng ngô, nơ giơ cây súng lên bắn vài phát,
trong số đó trúng vào vai ông ta khiến ông dừng chân lại, nó lợi dụng cơ hội đó liền lao tới như thú dữ, một cước đá ông ta văng ra xa, nó tiến
lại gần bắn một viên nữa vào chân ông ta rồi đá cây súng nằm trên nền cỏ ra chỗ khác, ngay lúc đó cả bốn người kia đều tới nơi, Khải Minh trực
tiếp đi lại lôi viên thuốc giải ra giao cho nó, trong một phút cuối cùng nữa là nó đã chết rồi, coi như từ Diêm Vương trở về, cứu được cái mạng
này. Ba người con trai cùng sức khiêng ông ta về căn nhà hoang, anh em
nhỏ cũng bị đám người Khánh Thư đẩy xuống nền nhà.
- Mẹ, Mẹ muốn xử ông ta thế nào?
- Tùy con, Khánh Ly.
- Vậy trực tiếp giết.
- Đừng đừng đừng… Tuyết Nhi, đừng làm vậy. – Ông ta nài nỉ nó, chắp tay trước mặt
Nó thở dài nhìn ông ta, lạnh lùng đáp:
- Ông có nghĩ đến khi giết bà nội tôi, Ba tôi và cả những người khác
không? Tại sao? Tôi cũng không có lý do nào để tha cho ông cả.
- Đừng mà.
Ông ta vẫn bộ dạng đó mà nài nỉ nó, nhưng lần này ông ta lại nhìn thấy một
vật dụng khác kế bên mình, chính là cây súng còn rớt lại khi nhắm mắt
xua tay của đám người kia, nó không nhìn thấy, không ai nhìn thấy ngoại
trừ ông, sau lưng ông cũng không có ai. Ông ta tỏ vẻ sợ hãi nhìn xung
quanh, lợi dụng lúc nó vẫn đang nói chuyện với anh em nhỏ liền thừa cơ
hội cướp lấy cây súng đó chĩa vào đầu nhỏ bắt làm con tin. Nó cùng tất
cả bị bất ngờ mà không trở tay kịp, lần này nó lại quá sơ xuất như vậy.
- Các người muốn giết tôi? Hahahahahaha, còn lâu, chưa đủ tuổi.
- Anh hai, cứu em.
- Đừng manh động, nếu ông thả Phương Thy ra, tôi sẽ tha mạng cho ông.
- Tha, hahahahaha, còn lâu tôi tin!! Đi!
Ông ta một phát kéo nhỏ đi lùi về phía sau, nó ra hiệu cho mọi người đứng yên lại, tránh khiến ông ta ra tay.
- Bỏ súng xuống, tất cả bỏ xuống!!
- Ông…
- Bỏ súng xuống đi!!
Khánh Thư ấm ức quăng cây súng xuống sàn nhà, mọi người đồng loạt đều thả
xuống, nó cũng buông súng xuống nhưng đâu ai biết rằng trong người nó
vẫn còn có một cây khác, nó chầm chậm đi về phía ông ta, ông ta lập tức
mở chốt an toàn chĩa về hướng nó.
- Đứng đó, mau đưa chìa khóa đây. Mau lên!!
- Tuyết Nhi…
- Đừng sợ, sẽ không sao đâu.
Nó bất lực quăng chìa khóa sang cho ông ta, ông ta lấy được chìa khóa liền lôi nhỏ một mạch ra đến xe, nó nhanh chóng đuổi theo nhưng không thể
đến gần, ông ta mở cửa xe, đẩy mạnh nhỏ xuống nền đất, nó thấy thế liền
rút súng ra mở chốt an toàn bắn về hướng ông ta, viên đạn ghim vào lưng
ông ta khiến ông gục ngay tại chỗ, bàn tay vẫn còn nắm chặt cây súng,
tất cả cùng lúc đều đổ về, nó đỡ nhỏ dậy, hỏi:
- Không sao chứ?
- Tuyết Nhi, xin lỗi, xin lỗi. Tớ sợ lắm. – Nhỏ khóc lóc nắm chặt tay nó
- Được rồi, mau đứng lên nào.
Cả hai cùng nhau đứng lên rồi quay lưng đi, nó định bụng giao nhỏ cho anh
ta rồi mới xem xét người kia, nó nào ngờ số ông ta lớn như thế, ba phát
đạn mà vẫn còn sống, ông ta chậm rãi giơ cây súng về phía nhỏ, nhắm
chuẩn xác, bây giờ ông đã không còn gì hết, đem theo một người chết
chung cũng không hối hận. Ông chậm rãi cử động ngón tay ngay còi súng,
tim nó bỗng dưng đập lệch một chập, trong lòng bất an liền quay lại thì
thấy ông ta nhẹ nhàng bóp còi, viên đạn nếu bắn ra chắc chắn trúng nhỏ,
nó không suy nghĩ nhiều liền quay sang đỡ cho nhỏ một phát, hắn lập tức
lấy súng từ tay nó bắn vào ông ta, trúng ngay tim, chết tại chỗ!!
- Tuyết Nhi, Tuyết Nhi… Cậu..tại sao lại đỡ giúp tớ. – Nhỏ ôm lấy nó, khóc lóc thảm thiết nói
- Tớ..cậu là bạn, tớ…tớ không..tớ không muốn cậu…chết.
- Đồ ngốc!! Tớ ghét cậu!!!!
- Phương Thy, Minh Lâm, hai người…có thể quay đầu…được không? Hứa với tớ…
- Tớ hứa, tớ hứa, cái gì tớ cũng hứa. Cậu đừng dọa tớ..
- Tuyết Nhi, anh có thể hứa với em, nhưng có câu này anh nhất định phải hỏi, tại sao lại không thấy máu?
Nó đứng hình, tất cả đều đứng hình, quào, đã phát hiện ra rồi kìa. Khánh Thư cười hì hì di chuyển sang phía của anh ta nói:
- Chúng tôi đều đã mặc áo chống đạn rồi, nhưng lời anh đã hứa không được nuốt.
- Tốt cho em gái tôi, cái gì tôi cũng làm. – Anh ta đáp
- Anh hai, em không muốn hại người nữa, em sợ rồi. – Nhỏ lắc đầu lia lịa, ôm chặt nó trong vòng tay
- Được rồi, vậy chúng ta có phải nên về thôi, trời cũng chuyển tối, nghe đồn nơi này có ma.
Dương Hạo làm bộ thành ma nhát tất cả rồi chạy đi, tất cả cũng vì thế mà bỏ
chạy đi để lại bốn con người trong cuộc. Nhỏ đỡ nó đứng dậy, nắm lấy tay nó nói:
- Tuyết Nhi, xin lỗi nhé, tớ vì lòng tham nên mù quáng rồi, hại cậu và Thiên Vũ…
- Chỉ cần em biết quay đầu, anh sẽ tha thứ. – Hắn cười nói
- Tớ cũng thế.
- Ài, xem ra tôi cũng bị các người làm cho cảm động. – Anh ta tỏ vẻ lạnh lùng nói
- Chứ không phải sợ em sẽ chết chứ?
- Con ngốc. Thiên Vũ, tôi thua rồi, nhưng nếu anh khiến Tuyết Nhi chịu thiệt thòi, tôi sẽ giành lại đấy. Mau về thôi, mệt rồi.
Anh ta nói rồi kéo nhỏ đi theo, còn hắn và nó đứng đó nhìn bóng lưng họ,
cuối cùng cũng kết thúc rồi, kết thúc thật rồi. Nó và hắn nhìn nhau mỉm
cười rồi nắm tay nhau đi về. Đại gia đình bọn họ cùng nhau ngồi trên hai chiếc xe chạy trên con đường hoàng hôn… The End!
_______________________________________________________________________________
Vâng xin chào, cuối cùng bộ truyện này cũng đã kết thúc, chap cuối tuy có
hơi xàm một chút, nhảm một chút bởi vì bản thân mình chưa từng viết
những khúc như này nên còn hơi...mong các bạn thông cảm cho mình. Bộ này còn có thêm phần ngoại truyện, mong các bạn đón xem nhé. Bái bai.