Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)

Chương 6 : Nốt nhạc thứ sáu

Ngày đăng: 16:35 18/04/20


Nốt nhạc thứ sáu



Điện thoại nó sáng lên, là tin nhắn từ hắn, nó đặt ly sữa xuống bàn rồi cầm điện thoại lên xem.



“- Em không chịu ăn uống gì sao?”



Thấy dòng tin nhắn đó, nó bật cười, nó cũng từng nghĩ rằng tại sao hắn chỉ

đối xử dịu dàng với nó mà ngoài ra, tất cả đều lạnh nhạt, có phải là vì

nó và hắn hợp tác? Hay tại vì hắn...thấy nó tội nghiệp, thương hại cho

nên mới như vậy? Nhưng mà chuyện đó thì liên quan gì nó chứ? Giờ phải lo cho bản thân mình thì hơn, phải bắt đầu sống ích kỷ, nếu như vậy, nó sẽ không bị ai bắt ép nữa, giá chi...có anh ấy ở đây thì hay rồi.



“- Có uống sữa rồi”



“- Được rồi, miễn là em thấy ổn. Vậy..em sẽ ở nhà chị ấy sao?”



“- Không biết nữa, có thể..không ai quân tâm thì đi đâu hay ở đâu cũng chẳng ai để ý đâu, anh không cần lo”



“- Em cứng đầu quá, thôi được rồi, ngủ sớm đi, mai đi chơi”



Trong đầu nó giờ nhiều suy nghĩ lắm, ngày mai chẳng phải đi học hay sao? Chẳng lẽ hắn ta trốn học? Hay làb bị “xì trét” nên..lú?



“- Mai thứ mấy mà đi chơi?”



“- Chủ nhật rồi cô hai ơi, mau mau đi ngủ để lấy lại trí nhớ đi”



“- Ừm, ngủ ngon”



Nó đang định đặt điện thoại xuống bàn thì lại có tin nhắn được gửi đến, nó xem thử, là Phương Thy, nội dung tin nhắn cụ thể là sáng ngày mai lúc

tám giờ hãy đến chỗ cũ gặp mặt. Nó đưa tay lên trán cằn nhằn.



- Thật là bực bội, sao nóng nóng thế ta?



Bên phía hắn cũng nhận được tin nhắn từ anh ta, một ngày đầy phiền phức và bực bội.



Sáng hôm sau, cả bốn người đều đến như đã hẹn.



- Đầy đủ hết rồi, tôi muốn nói chuyện này. Tuyết Nhi, hôm qua em nói như

vậy với Thy, thật sự là có chứ? Cái chuyện đó, làm sao có thể được?



Nó lạnh lùng đáp một câu :



- Anh không tin là chuyện của anh, mọi chuyện hôm qua tôi đã nói hết rồi, anh tự đi mà hỏi.



Nhỏ chột dạ, mặt cuối gầm xuống bàn, hai bàn tay nắm chặt lại, lạnh như băng.



- Sao cô lại nhìn phía dưới thế? Không phải hôm qua hùng hổ nói tôi bịa chuyện sao? – Nó hỏi



- Tôi...không! Tôi không có làm, tại sao tôi phải chột dạ chứ? Cô chỉ đang bịa ra thôi



- Từ nãy giờ đâu ai nói cô chột dạ..nhỉ?!



Nhỏ đành phải im lặng, không còn gì để nói nữa cả, phải làm sao mới đổ

ngược lại cho cô ta đây? Nếu không thể, tôi sẽ dùng cách khác để chơi

với cô... Đó chính là những suy nghĩ trong đầu nhỏ.



- Mọi người còn nói gì nữa không?



- Thiên Vũ, tôi mong cậu hãy buông tay Tuyết Nhi ra



Câu nói của anh ta làm tất cả đứng hình, buông tay sao?



- Anh đang nói về vấn đề gì vậy? Kêu tôi buông tay là tôi buông sao? Mà tôi có buông hay không cũng đâu đến lượt anh quản



Nó và hắn kéo ghế đi khỏi, đang đi với nhau thì nhạn được cuộc gọi từ anh em họ, thế là ai đi đường nấy. Chỗ của nó và nhỏ :



- Cô kêu tôi đến đây làm gì? – Nó hỏi



Nhỏ cười rồi nhún vai đáp :



- Có gì đâu, chỉ là nói chuyện thôi, sao? Cậu sợ à?



- Sao tôi phải sợ? Hay là cô có tật giật mình? – Nó vặn ngược lại



- Thy có làm gì đâu mà giật mình? Tốt nhất cậu đừng nói bậy với anh hai

mình và “chồng yêu” mình đó nha, bạn thân. – Nhỏ gằn giọng như đang cảnh cáo nó



Nó cười khẩy một cái rồi trả lời :



- Nực cười, cô

cưới Thiên Vũ rồi à? Xưng hô “chồng yêu” nghe thật là chói tai quá, làm
Tất cả mọi người đều tập hợp đầy đủ tại nhà họ Hoàng, nó cũng có mặt, nhờ

Minh Tuấn đưa đến. Nó thấy nhỏ như thấy “kẻ thù ngàn năm”, nhỏ nhìn nó

như “kẻ thù ngàn kiếp”, hắn và anh ta nhìn như “kẻ thù không đội trời

chung”, ba bên gia đình thì cứ như là “ngọn lửa mạnh”, chỉ cần một ngọn

gió nhẹ là phựt lên và có thể cháy cả cái khu này.



- Tôi sẽ vào luôn vấn đề chính. Tuyết Nhi, con nói Minh Lâm không hợp với con?



- Con sao? Con không..đâu có, con không có nói, ai nói với bác vậy? – Nó bất ngờ



Ông nhìn sang Phương Thy, nó cũng hiểu được cái gì đang xảy ra.



- Câu đó con không hề nói, nếu bác không tin thì con chịu, chỉ như thế thôi



- Bác biết. Lúc nãy Phương Thy có hẹn con ra nói chuyện?



Một lần nữa nó lại bị kẹt giữa mấy câu hỏi này, biết trả lời thế nào đây?

Nhỏ và nó nhìn nhau, xem thử có tìm được đáp án cho câu hỏi này hay

không.



- Cái này...đúng là có, chỉ là đơn thuần nói chuyện, không có gì hết bác



- Cô không phải giấu diếm, con tôi chắc chắn là bị cô đánh đến sưng cả

mặt lên – Bà Hoàng bênh vực nhỏ, tỏ vẻ khó chịu, ngay lúc câu nói vừa

kết thức thì Mẹ nó liền lên tiếng bảo vệ nó :



- Bà đang nói cái gì chúng tôi nghe không hiểu. Con gái tôi trước giờ chưa động thủ với ai,

nếu có thì nó cũng sẽ không làm như vậy, xin bà đừng vu oan cho con gái

tôi.



- Vậy bà nói xem ai là người hẹn đầu tiên hả? Con gái bà? Hay con gái tôi?



Mẹ nó định trả lời thì bị nó cản lại.



- Cả hai đừng cãi nhau nữa, đích thật là không có chuyện gì, chỉ là nói chuyện thôi. Mọi người đừng làm quá chuyện này lên nữa.



- Tuyết Nhi, lúc đó con có ở cạnh Thiên Vũ không? Tại sao nó lại bị thành như vậy? Cả Minh Lâm cũng vậy? – Ba hắn hỏi



Nó đứng hình, chẳng phải hắn nói là chạy rồi té sao? Mà té gì cả hai cùng

té? Lại chỉ bị ngay trên mặt? Nó chỉ vừa nói một chữ “Con” thì anh ta đã chen vào.



- Tụi con nói chuyện không hòa thuận nên xung đột một tí thôi ạ, không có gì cả.



Nó nghe xong liền liếc xéo hắn, ánh mặt hiện lên dòng suy nghĩ của nó mà hắn có thể hiểu được : “Anh dám nói dối em?”



- Mọi người có thấy hay chưa? Tại ai mà cả hai bị như vậy chứ? Tất cả là

tại Lục Tuyết Nhi, thích anh hai lại bám theo Thiên Vũ, cướp chồng người khác, đúng là mặt dày.



- Phương Thy, em nói đủ rồi đó – Anh ta



Nhỏ tức giận bỏ lên phòng, tất cả mọi người đều thở dài, Ba nhỏ lên tiếng :



- Xin lỗi mọi người, vì chúng tôi quá nuông chiều con bé nên nó mới như

vậy, tôi đã quyết định...tôi sẽ đồng ý hủy hôn cho con gái tôi, còn Minh Lâm..



- Không được! Tôi không đồng ý! Con bé nhất định phải lấy

người nó yêu, nó phải lấy Thiên Vũ, Minh Lâm cũng vậy, tôi sẽ không hủy

hôn! – Bà Hoàng nói xong liền đùng đùng bỏ lên phòng nhỏ, chuyện ngày

càng phức tạp rồi đây



- Xin lỗi. Thành thật xin lỗi! Hôm nay tôi mời mọi người dùng bữa, thay cho lời xin lỗi của tôi, cũng là thành ý của tôi.



- Bác đừng nói như vậy – Nó và hắn đồng thanh, mọi người đều nhìn cả hai, nó tiếp tục : - Không phải lỗi của bác. Mọi người đi ăn đi, con có việc rồi cho nên con xin phép.



Nó nói xong rồi đi ra bắt taxi, cùng lúc đó hắn cũng trèo lên “đi ké“.



- Cái gì nữa đây thiếu gia? Anh muốn làm gì?



- Đi ăn kem, bác cho tụi con đến quán kem gần đây – Hắn nói với bác tài

xế xong quay sang nó : - Sao? Em không thích anh đi chung à?



Nó bình thản gật đầu, hắn chợt nhớ ra việc nó bị sốt liền đưa tay lên trán nó xem thử.



- Còn hơi nóng, sao em không ở bệnh viện cho khỏe hẳn?



- Ở đó chán lắm, vả lại nhờ tới đây mà được anh bao ăn kem



Hắn phì cười, taxi dừng lại ngay quán kem thân yêu, cả hai đi xuống và bắt đầu công việc chính là...chọn kem!