Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)
Chương 7 : Nốt nhạc thứ bảy
Ngày đăng: 16:35 18/04/20
Nốt nhạc thứ bảy
Cả hai ngồi trong quán kem không ai nói với ai câu nào, mọi thứ xung quanh dường như trở thành một màu trắng xóa, đối
với nó, còn gì quan trọng hơn chuyện này cơ chứ? Nhưng liệu rằng..cách
làm này của nó sẽ khiến cho tất cả hạnh phúc chứ? Sẽ khiến cho mọi thứ
bình yên và đẹp đẽ hơn chứ? Hay là..không ai nhìn mặt ai? Nó thầm nghĩ
rằng thế giới này thật rắc rối, có những điều thị phi, vô lý, nếu như có một thế giới tồn tại sự bình yên và ngập tràn hạnh phúc, không có ai ép buộc, cũng chẳng có người xấu, luôn có sự tự do và có thể tự sống theo
cách của mình mà chẳng ai soi mói, chẳng có người nghèo kẻ giàu, ai cũng như ai thì hay biết mấy. Biết sao đây, đó cũng chỉ là những dòng suy
nghĩ ngớ ngẩn chỉ có trong chuyện cổ tích, thế giới như vậy làm sao mà
có được chứ? Nó đang ngồi đây, mà cứ tưởng như đang ngồi trên đu quay,
cứ quay quay quay mãi, có lúc tốt đẹp, có lúc tức giận, tình hình của nó bây giờ có phải giống như một bộ phim hay không?
- Em có muốn đi đâu nữa không? – Hắn hỏi nó
Vì quá mãi mê đắm chìm trong những dòng suy nghĩ mà nó giống như đang phớt lờ hắn, cứ giống như xung quanh chỉ còn mình nó, không một tiếng động,
không một giọng nói nào có thể lọt vào tai của nó.
- Tuyết Nhi. Lục Tuyết Nhi. Em bán linh hồn cho ai rồi?
Lần này hắn đã thành công giúp nó thoát khỏi những dòng suy nghĩ ngớ ngẩn
đó, nó ngu ngơ nhìn hắn, hắn thở dài rồi lặp lại câu hỏi lúc nãy :
- Anh hỏi em có còn muốn đi đâu nữa không?
Nó lắc đầu rồi mỉm cười.
- Không cần, anh đưa em về nhà chị Tuệ được rồi
- Được rồi
...
Hắn đưa nó về nhà rồi cũng lái xe đi về luôn, nó mở cửa vào trong thì thấy
Tuệ đang ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ gì đó.
- Chị đang nghĩ gì mà tập trung vậy? – Nó ngồi phịch xuống ghế
- Chị không biết em có biết chuyện này hay không nhưng chị phải nói
Vẻ mặt Tú Tuệ rất quan trọng, có chuyện gì sao?
- Chị nói đi
- Chuyện là...hồi còn bé ấy, Phương Thy nó thường hay tiếp xúc với một
cậu bé, có vẻ như rất thân, nhưng hình như lúc tụi nó gặp nhau thì không có em, chị cho người điều tra và biết được cậu bé đó là Thiên Vũ, em có biết không?
Nó tròn mắt nhìn, từ còn bé họ chơi rất thân sao? Tại sao nó lại không hay biết gì hết?
- Nhưng mà làm sao họ quen nhau được? Lại còn từ nhỏ?
- Em hoàn toàn không biết gì hết hay sao? Tuyết Nhi ơi là Tuyết Nhi, hồi
đó nhà họ Thiên gần ngay khúc nhà của gia đình họ Hoàng, chỉ cách khoảng mười mấy bước chân, chỗ đó cũng gần ngay công viên, rồi đến khi con bé
ấy học lớp một thì hai gia đình họ chuyển đi. Chị nghĩ chắc Phương Thy
cũng quên mất rồi
Nó im lặng không nói gì, chỉ gật đầu rồi lên phòng nằm trong đó, được một lúc thì lấy điện thoại ra bấm số gọi.
- Chỉ là hơi nhức đầu một tí.
Hắn đặt tay lên đầu nó, dịu dàng hỏi, một câu hỏi trúng vào tim đen của nó.
- Không ăn sáng?
Nó cười giả nai rồi đáp :
- Đâu có, ăn rồi mà, no căn bụng luôn này, anh không thấy à? – Nó xoa bụng của mình
Hắn cười gian tà rồi áp mặt mình sát mặt nó, nham hiểm nói :
- Em không sợ anh..cưỡng hôn à?
- Anh...dám?! – Nó mặc dù hơi run sợ nhưng vẫn giữ được chất giọng mạnh mẽ
- Nếu em không nghe lời anh sẽ làm thật đấy! Dù sao thì, sau này em cũng
là vợ anh, lúc đó anh làm gì chẳng được, đúng không? – Hắn nhếch miệng
cười khiêu khích
Nó cười khẩy một cái rồi nói :
- Anh?!
Không có cửa làm chồng Lục Tuyết Nhi đâu, đừng có nghĩ cô gái nào cũng
như nhau, mê mệt anh đến chết. – Nó dập tắt ngọn lửa kiêu ngạo trong câu nói của hắn
- Em.. Được thôi, thích thì chiều, để xem ai đổ ai trước
Hắn ngồi nghiêm túc lại, lấy điện thoại ra chơi game, còn nó thì lôi điện
thoại cùng tai phone ra xem phim. Bốn con người ngồi cùng dãy, cùng ghế, đều cầm điện thoại, nhưng khác sở thích giải trí, giết thời gian. Người thì chơi game, người thì phim kinh dị, người thì tình cảm lãng mạn,
người thì đọc truyện...doraemon..
[...]
Tới nơi, từng người
xuống xe mệt mỏi, riêng nó thì tươi tắn cầm máy ảnh chụp tới chụp lui,
ai nhìn nó tâm trạng cũng lên theo, nhỏ và anh ta cũng vậy, nhưng chưa
đầy một phút thì nụ cười dập tắt thì hắn đang kè kè bên nó.
- Em là nhiếp ảnh gia à? – Hắn vừa xem hình vừa nói
- Đâu có, sau này em muốn làm nhà thiết kế thời trang.
Hắn đưa lại máy ảnh cho nó, tay chỉ vào hình trên máy ảnh.
- Vậy sao chụp đẹp vậy?
Nó nhíu mày nhìn hắn đáp :
- Con người anh kì lạ thật nha, có luật lệ nào bảo nhà thiết kế không được chụp hình đẹp không? Ngộ quá
- Đúng là con gái, dữ như cọp cái – Hắn nhìn nó lắc đầu
Tú Tuệ đứng nhìn hai người họ mỉm cười, thầm nghĩ : “Con bé này lúc nào cũng tươi cười như thế, thật dễ thương.”