Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 420 : Ngoại truyện 27.2

Ngày đăng: 16:25 19/04/20


Đông Lôi rất muốn ngửa mặt lên trời thở dài, vốn là bởi vì Cố Duy mà tâm trạng cô không được tốt, nghe mấy cô nói bậy về Thần Huống như vậy, những tâm tình bực bội kia ngược lại là đều bị thổi tan rồi, buồn cười hơn nữa những tâm tình bất đắt dĩ lại dâng lên trong lòng —— từng người muốn bết bát Thần Huống như vậy...



“Không biết! Anh Thần không phải loại người như vậy! Trên sinh lý khẳng định cũng sẽ không có vấn đề. Mấy cậu xem tiểu thuyết nhiều quá rồi...”



Cô nhớ đến dáng vẻ dung túng khi Thần Huống đưa cô đến đây, còn có giọng nói kiên định là sẽ đón cô.



Chu Phục Linh nóng nảy, thật muốn tách đầu người này ra nhìn một cái, con nhỏ này sao lại bị ma quỷ ám ảnh nữa nha, nói:



“Gì mà xem nhiều? Lúc trước, Thần Huống tập trung tinh thần muốn tác hợp cậu cùng Thần Thản, kết quả, cậu và Cố Duy yêu nhau, Thần Thản bởi vậy đã thành phế nhân... Cậu nghĩ đi, Thần Huống cùng Thần Thản có quan hệ như thế nào, anh ta nhiều lắm là hận cậu. Nếu như trong lòng anh ta có một chút suy nghĩ xấu, xin hỏi, anh ta tại sao phải lấy được cậu? Anh ta muốn giúp Đông gia, có rất nhiều cách.. Vì cái gì phải cưới cậu?”



Ừ, cách nói này, ngược lại là rất có đạo lý a...



Cha mẹ Thần rõ ràng có thể cho phép cô gả đi, rồi biến mất không nói gì nữa, việc này quả thực là để cho cô có chút kỳ lạ, nhưng cô không cảm thấy anh Thần là loại người tiểu nhân hèn hạ.



Nước bọt văng tứ tung, nói khí thế ngất trời, một trận tiếng đập cửa “Cốc, cốc, cốc” vang lên.



“Ai vậy?”



Kim Tú đi mở cửa, lại thấy đối tượng mà mấy cô đang thảo luận một thân áo sơ mi màu đen một cặp kính mát xuất hiện ở trước mặt cô, vẻ mặt lạnh lùng, nhất thời làm tinh thần cô gái nhỏ rùng mình, cà lăm:



“Phó phó phó Thủ tướng... Anh anh anh sao anh lại tới đây “



Người ta rất có khí chất, sau khi lấy kính xuống, đôi mắt thâm sâu, rất có lực uy hiếp.



Quan trọng nhất là, vừa rồi ba cô bé nhỏ trong đây, đều nói xấu người nào đó—— chột dạ, là một phản xạ có điều kiện.



Thần Huống đi đến.



Trong phòng Vu Hàm cùng Chu Phục Linh vội vàng cũng đứng chính, phất phất bàn tay nhỏ bé, cười theo, chào hỏi:



“Phó phó phó... Thủ tướng chào!”



Từng người đều có chung một vẻ mặt bị dọa.



“Chào mọi người!”



Thần Huống biết rõ ba người này là bạn tốt nhất của Đông Lôi, một người trong đó sinh viên đại học Ba Thành đến Quỳnh Thành, hai người khác còn đi học ở Ba Thành.



“Có chuyện gì?”



Mấy cô khẩn trương cũng nhiễm đến Đông Lôi, cô vuốt cánh tay đứng lên, lộ ra có chút luống cuống!



Nếu cho anh biết mấy cô bé trỏng phòng này đang nghiên cứu “Tâm tính” cùng với vấn đề “Sinh lý” của anh, không biết anh sẽ có cảm tưởng gì nhỉ.



“Buổi sáng em cũng không có ăn cái gì... Vừa đi ngang chỗ bán bánh canh nên mua cho em, ăn xong lại nói chuyện...”



Trên tay anh còn cầm theo một ca men lớn, để trên bàn:




Chu Cung Chi ở bên cạnh nói.



Kim Tú lập tức mất hứng trừng “Chu Phục Linh”, nói:



“Là cậu gọi người tới hay sao?”



Chu Phục Linh sờ sờ cái mũi, chột dạ cười cười:



“Ừ!”



“Choáng nha, họ Cố hại Lôi Lôi thảm như vậy, cậu còn mật báo cho anh ta?”



Cô gái này săn tay áo, muốn đánh người.



“Anh, cứu mạng, lần này, em cũng bị anh hại thảm rồi...”



Chu Phục Linh bị hù vội vàng trốn ——



Kim Tú rất muốn đánh, căn bản chính là một đứa nhà quê, tóc dài, chẳng qua là ngụy trang.



Chu Cung Chi vội vàng đi lên ngăn đón: “Bạn học bạn học, cùng đi, chuyện tình vợ chồng họ, mấy người ít nhúng tay...”



“Cút...”



Kim Tú đón đầu chính là một quyền.



Chu Cung Chi cả kinh tiếp được, Kim gia là mở võ quán, Kim gia cô gái này có hai tau:



“Này... Quân tử cần giúp người hoàn thành tâm nguyện mới đẹp...”



“Đẹp cái rắm, người ta đã sớm ly hôn... Lôi Lôi chúng tôi hiện tại có chồng rồi...”



“Đây là chồng hả? Kêu là ông già đó!”



Hai người vừa đấu võ mồm, vừa quấn đánh lên.



Cố Duy tốc độ rất nhanh, bước dài như bay, đi lên một tay nắm eo Đông Lôi ném lên vai, vượt qua đi ra ngoài, ném vào trong xe.



Đánh ngã Chu Cung Chi đuổi theo, Kim Tú chạy tới chỉ nghe được hai câu cãi nhau:



“Cố Duy, người điên này, anh muốn làm gì? Thả tôi xuống..”



“Anh sẽ không để cho em gả cho Thần Huống đâu! Tuyệt không cho...”



Xe nổ máy mà đi.