Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 421 : Ngoại truyện 28.1

Ngày đăng: 16:25 19/04/20


Câu trên xác nhận năm 2010, Đông Lôi đính hôn.



Ngày Đông Lôi cùng Kiều Sâm đính hôn, Cố Duy đi qua nơi họ đính hôn, cũng chẳng biết tại sao anh lại đi đến đó.



Có lẽ là bạn nội khố, đã từng là bạn, giờ thành vị hôn thê của người khác, anh mỉm cười, lén vỗ tay theo bọn họ, lặng yên ly khai khoa.



Trên đường về nhà, anh nhìn hình ảnh họ trao nhẫn cưới cho nhau, trong lòng buồn vô cớ.



Sau này, nghe được tin Đông Lôi cùng Kiều Sâm giải trừ hôn ước, không hiểu sao anh lại cảm thấy vui.



Năm 2012, Nhị thúc Cố Tĩnh hỏi anh: “Có muốn lấy Phạm Tiểu Bồng hay? Nếu muốn, chúng ta hợp tác, được chuyện, con có thể nở mày nở mặt cưới cô ấy!”



Chuyện này có muốn hay không, Cố Duy còn chưa cân nhắc qua.



Đầu tiên không thông qua người nhà, lực cản quá lớn. Tiếp theo, trong lòng vẫn chưa có xác định —— Thời điểm anh có được cô, dưới tình huống đó vẫn có thể tiếp xúc với nhiều người con gái khác, anh không xác định hôn nhân như vậy sẽ có hạnh phúc không...



Anh chỉ biết là Nhị thúc là một lão hồ ly, mà anh là một con sói không từ thủ đoạn, cũng không phải kiểu lương thiện, đều có bàn tính của riêng mình.



Rảnh rỗi đến không có việc gì, anh hỏi:



“Hợp tác như thế nào?”



Nhị thúc nói:



“Tìm cơ hội tiếp cận Đông Lôi, cô ấy có 5% cổ phần của hồi môn.”



Con dỗ dành cô ấy thật tốt, rồi bước vào Đông gia, từng bước một xơi tái Vạn Thế..”



Anh nghe xong, xùy một tiếng cười:



“Chú cho rằng Đông Đình Phong là người ngu sao?”



“Đông Đình Phong không phải người ngu. Nhưng cậu ta không có cách ngăn cản của cậu ta vào Vạn Thế Đông gia. Cô bé kia, rất đơn thuần, rất dễ dỗ dành... Về phần Phạm Tiểu Bồng bên kia, con có thể kêu cô ta chờ con mười năm. Chỉ cần con làm theo kế hoạch của chú, mười năm sau, con sẽ có địa vị ngang hàng với Đông Đình Phong. Đến lúc đó, con đá Đông Lôi. Ai cũng ngăn không được con...”



Anh không hề nghĩ ngợi nói: “Không được. Quá thiếu đạo đức.”



Nhị thúc cười, lời nói mang mỉa mai: “Chuyện thiếu đạo đức không phải con chưa làm qua, giả bộ cái mông.”



Sauk hi nhị thúc nói chuyện thật bạn với anh, liền chuyển qua Phạm Tiểu Bồng, tuyên bố:



“Con muốn làm hay không, người con gái này, tùy lúc tùy chỗ chú có thể làm cô ta...”



Cố Duy bị buộc vào tuyệt cảnh.



Vài ngày sau, Cố Duy ở Ba Thành nói chuyện làm ăn, gặp được Đông Lôi.



Đó là vô tình ý gặp gỡ bất ngờ.



Ở sân trường Ba Thành, cụ thể đi làm gì anh đã quên, tóm lại, chính là anh gặp được nàng, cô gái đó lưới qua xe anh.



anh nhìn thấy một hình ảnh:



Thiếu nữ ôm sách, đi trên đường, gió thổi ống tay áo, đặc biệt xinh đẹp. Cô cùng với bạn học cười cười nói nói, tươi cười của tuổi thanh xuân, trong cuộc sống dơ bẩn của anh dâng lên chút ánh sáng.



Ngày đó, cách một cách cửa xe, anh đột nhiên rất nhớ sự hồn nhiền ngây thơ của người bạn nội khố.



Sau này, ở viện phúc lợi anh nhìn thấy dáng tưới cười hồn nhiên của cô, cùng các cô nhi thân thiết làm trò chơi, tiếng cười vang lên, cũng lây nhiễm tâm hồn đăng chết lặng của anh.



Đều là con cháu của danh môn, nhưng anh không chút trong sạch, mà cô vẫn tinh khiết như nước, đáy mắt sạch sẽ, làm cho người ta muốn thân cận.



Nhịn lại chịu đựng, rốt cuộc ở buổi tiệc từ thiện năm đó, anh mỉm cười xuất hiện ở trước mặt cô, cùng cô trò chuyện với nhau thật vui.



Năm 2012, lấy danh nghĩa theo đuổi tình yêu, đã có mục đích, cũng là bởi vì cô tưới cười hồn nhiên, thật đã hấp dẫn anh.



Cô gai xuất thân phú quý cao sang, cũng không ngạo khí bức người, mà cô thiện lương cùng sạch sẽ, khiến anh muốn bảo vệ cẩn thận.




Thần Huống không có hỏi, giọng nói kia, thêm nữa giống như giống như trưởng bối lo lắng cho vãn bối. Đang xác định vãn bối vô sự liền yên lòng.



Đối với chuyện cô gặp chồng trước, anh không tức giận.



Thái độ là tương đối tha thứ đấy.



Kiểu tha thứ này, lộ ra một loại tín nhiệm, làm cho trong lòng cô cảm động mà lại an tâm.



Thần Huống rất bận, hai người vội vàng nói trong chốc lát lời nói, liền cúp máy.



Bữa tối ở nhà ăn, cùng mẹ nói chuyện.



Mẹ không muốn hỏi tới Cố Duy, chỉ hỏi chụp ảnh như thế nào.



Cô nói không có chụp, mà đi chơi với bạn.



Mẹ lại hỏi trò chuyện gì.



Cô nói lại vài ý.



Mẹ nghe được PHỐC một tiếng cười.



Cuối cùng mẹ vuốt đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Thần Huống giống như có một người bên ngoài. Cố định một cái, thân tín bên cạnh cậu ấy đều nhận ra người nọ. Đã nhiều năm rồi. Lúc trước mẹ hỏi cậu ấy, cậu ấy nói đã xử lý sạch sẽ.”



Đông Lôi kinh ngạc, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.



Lúc trước anh là độc thân. Cần giải quyết vấn đề sinh lý, rất bình thường.



Cô không có ghen ghét, cũng sẽ không ghen ghét.



Rất bình tĩnh đã tiếp nhận tình huống như vậy.



Chẳng qua, theo tình huống như vậy, cô có thể nhận được một tin tức: trên sinh lý người đàn ông đó khẳng định không có vấn đề. Bên ngoài đủ loại nói này kia cũng chỉ là tung tin đồn nhảm.



Buổi tối, Đông Lôi ngủ trễ, xem một bộ phim —— tình yêu bi kịch, phần cuối.



Mười hai giờ, cô vuốt ánh mắt sung đỏ chìm vào giấc ngủ.



Sau khi tắt đèn, một ác mộng quấn cả người cô.



Cô mơ tới Cố Duy hung thần ác sát bổ nhào về cô, không cho phép cô gả cho Thần Huống, anh ta muốn cưỡng bức cô, cô kinh ngạc rối loạn, kêu to cứu mạng.



Rồi cô thấy Thần Huống, anh nói cô đừng sợ.



Cô gật đầu, an lòng.



Anh lại đột nhiên hôn lên môi cô, từng nụ hôn cuồng dã rơi xuống, còn xé rách quần áo của cô.



Giọng cô run lẩy bẩy cầu anh:



“Anh Thần, không nên như vậy!”



Anh lại dùng giọng nói lãnh khốc nhắc nhở cô:



“Lôi Lôi, đây là nghĩa vụ vợ chồng...”



Cô nhớ tới những lời nói của bạn học, nghĩ tới Thần Huống là to con, nóng nảy, sợ hãi hỏi:



“Nghĩa vụ vợ chồng có thể không thực hiện hay không.. Chúng ta có thể chỉ sống trên danh nghĩa vợ chồng...”



Thần Huống cười lạnh: “Trên danh nghĩa vợ chồng? Em nghĩ thực ngây thơ!”



Anh vô tình động thân, liền đâm thẳng vào trong người cô.