Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 449 : Ngoại truyện 43.1
Ngày đăng: 16:26 19/04/20
"Lúc trước sự kiện ở Ôn Nhu Yến, do anh hai em chịu trách nhiệm xử lý, người duy nhất phá hủy hệ thống tư liệu của những cô gái bị đấu giá trong Ôn Nhu Yến, chỉ có anh hai em rõ ràng nhất. Sau đó rốt cuộc người hủy hệ thống xử lý như thế nào, người ngoài không được biết. Nếu như anh hai tỉnh dậy, có lẽ anh ta còn có thể điều tra rõ ràng. Nhưng sự thật thì anh hai em rơi vào hôn mê, mà anh liên tiếp bị người bôi đen... Muốn tra rõ việc này, cũng không dễ dàng..."
Về chuyện Ôn Nhu Yến, Đông Lôi có biết một chút, khi đó cô bị một cơn bệnh nặng, bởi vì tai nạn xe cộ, nên cô phải nằm viện một thời gian, trong lúc cô nằm viện Ôn Nhu Yến theo xu thế nhanh như chớp mà ngã xuống.
Lúc trước, cô cũng không để chuyện này trong lòng, duy nhất chỉ biết chỗ đó cất giấu những thứ dơ bẩn, dơ bẩn vô cùng khủng khiếp. Đàn ông đến đó, đều là một số thiếu gia tham lam sắc đẹp, dâm tà.
"Ông trời, khi đó anh mới mấy tuổi, anh.. anh rõ ràng chạy tới địa phương đó?"
Chẳng biết tại sao, đột nhiên Đông Lôi cảm thấy hắn rất buồn nôn, phút chốc đứng lên, lại bị hắn bắt được tay, giọng nói bất đắc dĩ truyền tới:
"Thời kỳ phản nghịch của con trai sau có thể đi so với con gái... Lúc ấy bị mấy người bạn xúi giục, chạy đến đó nhìn thoáng qua, cũng không làm chuyện xấu gì..."
Đông Lôi vẫn nhíu mày, cảm thấy người đàn ông cùng giường chung gối với mình lâu như vậy, thật sự quá xa lạ.
Suy nghĩ thật lâu, cô chịu đựng không bỏ chạy, hỏi:
"Nói lâu như vậy, rốt cuộc anh muốn tôi giúp anh cái gì?"
"Có một vật, muốn thông qua em giao cho Thần Huống."
Cố Duy đứng lên, đôi tay vịn vai Đông Lôi, nói ra:
"Nghe nè, chuyện này rất quan trọng, bây giờ có thể cứu của anh chỉ có một cách duy nhất, anh hy vọng em có thể giúp anh lúc này. Bằng không, anh sẽ hàm oan suốt đời.
"Lôi Lôi, có chuyện, anh phải để cho em biết, người Ngôi Bang có khả năng là người đứng đầu vụ cướp máy bay năm trước. Anh hai em, còn chị dâu cháu trai em gặp đại nạn, khẳng định có liên quan đến bọn họ.
"Anh đoán, có thể là người phía sau Ôn Nhu Yến có người đầu phục Ngôi Bang, hiện nay, một loạt sự kiện liên tiếp này, không chỉ muốn hủy diệt anh, có lẽ cũng muốn hủy diệt Đông gia, hủy diệt Thần gia...
"Vì vậy, chúng ta tuyệt đối không thể xem thường. Nhất định phải đồng tâm hiệp lực diệt trừ tận gốc.."
Cô đẩy hai cánh tay của anh ra:
"Nói tới nói lui, đừng đụng tôi!"
Giọng nói rất chán ghét.
"Được, anh không đụng em!"
Hắn đành phải thuận theo giơ hai tay lên.
Đông Lôi thối lui hai bước.
Lúc này, một ổ cứng HDD xuất hiện ở trước mặt cô, Cố Duy nói:
"Đem vật này giao cho Thần Huống! Anh ta xem sẽ hiểu!"
Ánh mặt trời xuyên qua bóng cây chiếu lên ổ cứng HDD, nó lóe sáng chói mắt, cô híp mắt suy nghĩ một chút, hỏi:
"Bên trong là gì đó?"
"Có một phần văn kiện cơ mật, cần giải mã mới có thể đọc được, có điều anh tin tưởng anh ta có bản lãnh đó!"
Hắn đi lên trước, nắm tay của cô, đem đồ vật đặt trong lòng bàn tay của cô.
"Chuyện gì?"
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông truyền tới, dường như bốn phía còn có tiếng tranh cãi vọng lại.
"Anh Thần, tối hôm qua anh đã về sao?"
"Ừ! Về đến nhà đã ba giờ rồi, thấy em ngủ ngon, nên không có đánh thức em. Có việc?" Anh hỏi.
"Ừ, anh có thời gian rãnh không? Em có chuyện muốn gặp mặt anh nói..."
"Ban ngày chỉ sợ không có thời gian."
"Giữa trưa... Dù sao anh cũng phải ăn cơm mà!"
"Amh gọi cơm hộp. Thật xin lỗi!"
"A..."
Không hiểu sao, tâm tình của cô như rơi xuống vực sâu.
"Buổi tối anh về sớm chút, cùng nhau ăn cơm được không..."
"Thật sự?"
Lúc này cô mới thoáng vui vẻ một chút.
"Ừ!"
"Được, vậy buổi tối gặp!"
Cô nhẹ nhàng nói.
Giọng nói nhẹ nhàng như vậy, để cho lông mày của người đàn ông bên kia điện thoại hơi dãn ra.
Ngày hôm nay, Đông Lôi đi trường học, buổi sáng có một tiết, buổi chiều có hai tiết học.
Suốt thời gian cô đều nghe giảng bài, rảnh rỗi, thì đi thư viện.
Y học lâm sàng cũng không phải quen thuộc, cô phải bắt đầu từ con số 0. Thầy cô bạn bè đều rất xa lạ, chương trình học cũng xa lạ, nên cô chỉ có thể cố gắng hơn nữa.
Thời gian một ngày vội vàng qua, sinh hoạt của học sinh bình thường lại lần nữa trở thành sắc màu trong cuộc sống của cô.
Đi trường học, cô cố gắng ít xuất hiện, cũng may hình ảnh có liên quan tới cô, trên mạng cũng ít khi thấy, người có thể nhận ra cô, cũng không nhiều, huống chi, cô vẫn đeo một kính vuông đen bản to, còn quần áo, đều có giá ổn định bình thường——nên khi Đông Lôi ở trong trường, cũng ít ai biết.
Gần chiều, Đông Lôi cưỡi xe đạp về tới nhà, trước mặt có một mảnh hoa thơm nở rộ, màu sắc tươi đẹp, có bươm bướm đang nhẹ nhàng bay lượn.
Cô dẫn xe đạp đến ga ra, đi ra, vừa lúc nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu đen óng ánh chậm rãi chạy vào, cô đứng ở bên cạnh nhìn thấy, nhìn xe dừng lại, một đôi chân thon dài bước xuống xe, ngay sau đó là một khuôn mặt cứng rắn xinh đẹp, tay cầm điện thoại, vừa nói chuyện vừa xuống xe.
Đông Lôi thật cao hứng, xong trong lòng lại bối rối, một lát nữa cô nói chuyện của Cố Duy, cũng không biết anh có tức giận hay không? Có thể cho rằng cô còn quan tâm để ý chồng trước hay không?
Cô lo lắng, chuyện này sẽ ảnh hưởng không khí vui vẻ giữa hai vợ chồng!