Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 450 : Ngoại truyện 43.2

Ngày đăng: 16:26 19/04/20


Thần Huống thấy cô, cô vợ nhỏ bé của anh mặc đồng phục giống như một tân sinh trường đại học, lẳng lặng đứng ở bên kia, lấy một ánh mắt tinh tế nhìn chăm chú, thanh xuân trẻ đẹp như vậy.



A... Không, trong ánh mắt kia vẫn lóe lên vẻ phức tạp!



Anh nhìn thoáng qua, khi đó cô bé này nhìn thấy anh chỉ có một vẻ mặt:



Tựa như tên trộm nhìn thấy cảnh sát, có thể trốn sẽ trốn, đương nhiên, đó là vẻ mặt trước kết hôn.



Sau khi kết hôn a, tựa như một học gặp phải một đề tài khó giải, có chút khiếp đảm, khi gặp mặt giáo viên, muốn hỏi mà không dám hỏi, có vẻ thật cẩn thận.



Trái lại hẳn không phòng tránh mà quấn rồi.



Ở điểm này, ít nhiều cô đã có chút tự giác. Cũng đang cố gắng thích ứng sự thay đổi trong mối quan hệ cụa bọn họ.



Anh nhớ lại, hướng cô vẫy tay.



Cô thấy được, chạy chậm bước qua, một đầu tóc ngắn xõa tung, ánh sáng mặt trời chiếu ở mặt trên chớp lóe, rất có phong tình.



Đến gần, cô nhẹ mềm mại kêu một tiếng:



"Thần đại ca!"



A, lại gọi đại ca, dạy mãi không sửa!



Thói quen của cô bé này, thật làm cho anh đau đầu.



Bất quá, anh cũng lười so đo rồi.



Muốn thay đổi cô cũng không phải một sớm một chiều hoàn thành được.



"Hôm nay đi học rồi hả?"



Thần Huống cố gắng để cho giọng nói của mình nhu hòa một chút.



Anh nói cho chính mình: Không thể dùng giọng nói như đang làm việc nói với cô.



Đây là bà xã, không phải cấp dưới.



"Uh"m!"



"Cảm giác như thế nào?"



"Nhiệm vụ rất nặng"



"Cố lên, em làm được!"



Anh đưa tay cầm túi xách trên cô, nhắc lên, rất nặng:



"Em bỏ bao nhiêu sách ở bên trong, mà nặng như vậy?"



Vừa nói, vừa đi ra ngoài.



"Em đi thư viện mượn rất nhiều thư, muốn bắt đầu bù lại! Y học lâm sàng em bắt đầu học lại từ đầu, cái gì cũng không hiểu, nhất định phải dụng tâm học gấp đôi mới được..."



Cô đuổi kịp, nhẹ nhàng nói.



Anh nghe, gật đầu:



"Cho nên, muốn ngủ ở trường?"



Suy nghĩ đến buổi tối hôm qua cô nói, muốn ngủ lại, trong lòng anh liền buồn bả, tân hôn a...



"Uh"m, trường học có giáo viên, có bạn học dễ học hổ hơn, buổi tối còn có thể đi thư viện đọc sách, có vẻ thuận tiện... Dù sao, em ở nơi này, cũng là một người, anh bận rộn như vậy."



Cô không thích một mình đối mặt với căn phòng trống rỗng, nếu như trở về ở nhà mẹ bên kia, mẹ khẳng định sẽ lo lắng bọn họ tách ra như vậy, sẽ ảnh hưởng tình cảm vợ chồng, cho nên, ngủ lại là tốt hơn.



Thần Huống dừng bước lại:



"Anh còn tưởng rằng em muốn tách khỏi anh!"


Miệng nhỏ của cô lại vểnh lên:



"Không cần anh xoa nhẹ. Anh là đầu sỏ! Cũng không cứu em!"



"Sao anh phải cứu em? Cô bé không bớt lo!"



Anh hung hăng nhéo mũi của cô, buồn bực trong lòng mấy ngày qua, rốt cục biến mất hoàn toàn.



"Gì... Em làm gì để anh không bớt lo rồi hả? Sao nghe, giống như anh là cha mẹ của em... Ưm..."



Đông Lôi sốt ruột cứu cái mũi, mới cứu được mũi, khuôn mặt bị chiếm đóng - -



Anh bưng mặt cô, môi liền ấn xuống.



Nàng cảm giác được môi bị cắn một chút, lại hôn một chút, cuối cùng hôn lưỡi thật sâu, đến khi cô cảm giác sắp xảy ra chuyện gạo nấu thành cơm, anh mới buông cô ra, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.



Cô cắn môi, trái tim đập thình thịch thình thịch, sai cảm thấy được mình giống như sủng vật: Có rảnh, chủ nhân đến đùa giỡn với cô một lát, lúc vội vàng, thì bóng người cũng không thấy.



"Cha mẹ sẽ hôn em như vậy sao?"



Anh liếc nhìn khuôn mặt đỏ rực của cô.



Cô nghĩ: Đó không phải vô nghĩa sao?



Có cha mẹ nào miệng đối miệng hôn con mình, cũng không phải em bé vừa sinh ra.



Vỗ khuôn mặt đang nóng lên, cô nhìn anh, hít sâu một hơi, tùy ý người đàn ông này bị dùng phương thức thân mật, để lại dấu ấn khắc sauu trong lòng cô.



"Vẻ mặt này là sao, giống như bị anh khi dễ..."



Thần Huống lại xoa xoa khuôn mặt cô:



"Nói, suy nghĩ cái gì?"



"Cũng không có gì, chỉ suy nghĩ, lúc trước có phải anh tức giận hay không!"



Nghiêng đầu, cô thở ra một hơi.



Ánh mắt của anh vừa động: "Anh tức giận sao?"



"Có thật anh không tức giận sao?"



Cô hỏi lại.



"Không có!"



"Nói dối! Anh rõ ràng tức giận"



Thần Huống lặng im, không nói.



Nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm đó.



Ngày đó, anh về muộn, nhìn cô ngủ say, hai má đỏ bừng, tùy tiện chiếm lấy giường của cô, màu đỏ nổi bật lên khuôn mặt trắng noản hồng nhuận của cô, anh nhìn trong lòng thật sự vui vẻ, liền hôn cô.



Vừa hôn không thể dùng!



Kết quả, cô kêu tên "Cố Duy" đã tỉnh lại.



Cảm giác kia thật sự quá khắc sâu!



Tựa như, dội một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống, càng làm lòng anh ạnh lẽo.



Nhưng anh khômg so đo với cô, tắm rửa xong, anh chỉ có thể sử dụng rượu tới áp chế buồn bực trong lòng.



Sự buồn bực này để cho tâm tình của anh không được vui mấy ngày.



Chẳng qua bây giờ, anh đã không còn tức giận, dù sao cũng phải cho cô một thời gian quên đi quá khứ.



Nếu so đo với cô, cũng thật sự quá không phóng khoáng rồi.