Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 451 : Ngoại truyện 44.1
Ngày đăng: 16:26 19/04/20
Anh đứng lên, đi tới ghế sô pha bên kia, nói: "Bây giờ không tức giận!"
Cô cũng bước tới, muốn nói rõ:
"Đêm hôm đó... Đêm hôm đó... Em chỉ, em chỉ là.."
Càng nghĩ, cô cảm thấy mặc kệ mình giải thích như thế nào, cũng không trốn thoát hiềm nghi dính líu với chồng trước.
Vấn đề là cô không muốn liên quan tới hắn nữa.
"Được rồi, không nói chuyện này, bỏ qua..."
Anh đứng lại quay người nhìn cô vợ bé nhỏ đang đứng trước mặt cố gắng muốn giải thích, anh lấy tay vuốt ve mặt của cô.
Đông Lôi câm miệng, lại nhìn anh thật sâu, tâm của người đàn ông này vẫn ẩn giấu sâu như vậy, bằng cô sao có thể nhìn thấu anh đang suy nghĩ gì.
Chẳng qua, nghe giọng nói của anh, hẳn là không tức giận.
Nếu như vậy, cô cũng chẳng muốn giải thích.
"Lấy cho anh ly nước đi! Nghe lời! Miệng khát chết. Ban ngày bận rộn cũng không có thời gian uống nước..."
"A... Sao lại bận tới như vậy chứ..."
Cô vội vàng đi rót hai ly nước tới đây, một người một ly.
"Ừ, gần đây Cố Chấn bị hủy bỏ quyền đại diện Thủ tướng. Rất nhiều chuyện, phải hỏi anh trước, nên bận gấp đôi lúc trước..."
Cặp ly hình hoạt hình rất đáng yêu, lúc đó cô mua để cho anh mang đến nơi này, đây là lần đầu tiên sử dụng.
Lúc Thần Huống cầm lấy ly này, ngẩn người một lát, sau đó uống một ngụm, mới nhìn kỹ hình vẽ phía trên, nói:
"Đây là ly Thần Tiên sao? Một cái có thể làm cho người ta đột nhiên cảm giác giống như nhỏ hơn hai mươi tuổi!"
Câu nói đùa này để cho Đông Lôi giật mình lần nữa.
Ngày đó, ở Thần gia, người đàn ông này rất xấu xa trêu chọc cô.
Hôm nay, anh lại cười rộ lên với cô.
Kinh nghiệm như vậy, có chút thần kỳ phải không...
Cô không khỏi nhìn lên hình vẽ ly, sau đó nhìn anh cầm ly hình vẽ phim hoạt, dáng vẻ đó thật sự không nhịn cười được:
"Vậy anh có phải cảm ơn em một chút hay không! Ưm..."
Lời còn chưa xong, môi đã bị hôn một cái.
"Đây là anh cám ơn em."
Đông Lôi che môi, giống như mới biết anh.
Ở trong mắt cô, hình tượng Thần Huống, luôn luôn ổn trọng nghiêm túc, nói chuyện lạnh lùng,ăn nói có ý tứ, một người cứng ngắc, càng không để cho người làm trái, vẻ mặt vĩnh viễn lạnh như băng.
Chẳng qua, bây giờ hình tượng của anh đang lặng lẽ thay đổi.
Lúc anh đối mặt với cô, có thêm chút dung túng đấy. Khi thì giống như người chồng làm cho cô khẩn trương hề hề, ồh, không sai a, là chồng mà nói, nên thân mật mới đúng, nhưng anh cứ khiến cho cô khẩn trương; khi thì giống như một người cha và anh, làm cho cô cảm thấy thân thiết; khi thì vừa giống như một người dưng, làm cho cô không biết làm thế nào..
Thì ra anh cũng biết cười, cũng có thể nói giỡn, cũng sẽ có rất nhiều lời —— tất cả phải xem anh nguyện ý hay không.
"Tại sao lại ngơ ngác như vậy "
"Ai ngơ ngác!"
"A? Tóm lại có chút, chẳng qua, ngốc đến làm cho người thích... Đi thôi cùng đi ăn cơm... Anh đã đặt chỗ rồi.."
Anh đi về phía phòng quần áo, tìm một áo khoác. Lúc đi ra đánh giá cô một chút, ngược lại dắt cô vào phòng quần áo:
"Jaye, tâm của anh, thật ác độc!"
Từng dòng nước mắt chảy ra, một tiếng nghẹn ngào, ngăn không được tràn ra.
Lúc này, cửa mở, Thần Huống vừa nhìn thấy người đứng ở cửa ra vào, thân thể mãnh liệt xiết chặt, anh mạnh mẽ mở tay Lý Đồng ra, ý bảo Lô Hà tới đây đỡ cô.
Lý Đồng có nhìn thấy Đông Lôi ở cửa, ngốc trong chốc lát, cuối cùng không có lại làm khó, chậm rãi buông lỏng Thần Huống, lung la lung lay đứng ở nơi đó.
Cô ta nhìn thấy người đàn ông đi tới, dắt tay cô ấy, trầm thấp nói một câu:
"Đi, ăn cái gì..."
"Anh Thần, người kia là ai?"
Giọng nói của Đông Lôi mềm mại hỏi.
"Một người bạn! Uống rượu say..."
Giọng nói của anh nhàn nhạt.
Làm bạn nhiều năm, đối với anh mà nói, cô chỉ là bạn.
Lý Đồng lòng đau như đao cắt!
Cũng đúng, ở trước mặt người vợ kiều diễm như hoa của anh, cô là người như vậy, có thể được gọi là bạn bè, cũng là được anh cân nhắc cô...
Cô ta nhắm lại mắt, ngã ngồi ở trên ghế sa lon, mượn men say, đột nhiên kêu lên:
"Không đúng, em là người phụ nữ của anh, anh là người đàn ông của em, đời này người đầu tiên, cũng là một người đàn ông duy nhất..."
Bên cạnh, Lô Hà nghe được lời này, mồ hôi lạnh ứa ra, tim gan muốn nhảy ra.
Hắn nhìn sang Đông Lôi, vẻ mặt của phu nhân mới còn vui vẻ, ở một giây này như bị đông cứng, vẻ mặt trở nên vô cùng mất tự nhiên. Lông mày của tư lệnh cũng nhíu lại.
Aizz, Lý Đồng này, lần này thật sự là phiền toái quá lớn.
Phải khen ngược lại cô ta, nói xong, ngồi ở đó giống như chết vậy, không còn phản ứng.
Bầu không khí có chút đông cứng.
"Ách, cô tôi đưa cô trở về! Người này uống rượu say chỉ thích nói nhảm."
Lập tức đưa bảo hiểm cho người một chút.
Lô Hà chạy lên, nâng người lên, đi ra bên ngoài.
Đông Lôi tránh ra, thấy người con gái này lại lặng lẽ trợn mắt, trong miệng lầu bầu:
"Tôi không có say, tôi còn có thể uống, Jaye, em không đi. Em không muốn rời khỏi anh... Jaye, em muốn cả đời theo anh.. Được hay không... Em không để ý danh phận, chỉ cần anh ngẫu nhiên đến xem em là tốt rồi..."
Trên đời có một loại đàn ông như vậy, có thể làm cho phụ nữ đắm mình, làm kẻ thứ ba.
Đợi mọi người đi xa, cô trực tiếp đi về phía ghế lô của họ, không để ý tới người đàn ông sau lưng.
"Lôi Lôi... Anh..."
Thần Huống tiến lên, ôm eo cô, muốn nói rõ cái gì, cũng há to miệng, rồi lại phát hiện không thể nào nói ra.
"Em muốn ăn chút gì đó! Có chuyện về nhà nói!"
Đông Lôi đẩy anh ra, bởi vì ngửi được mùi nước hoa của người phụ nữ khác làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.
Cô nhíu mày.
Người phụ nữ kia từng có quan hệ rất thân mật với anh—— biết rõ chuyện này, làm cho cô không thoải mái.