Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 121 : Tôi chính là loài súc sinh

Ngày đăng: 14:01 19/04/20


Sắc mặt Tư Đồ Minh Trạch và Chu Quang Niên tái mét, Dương Thần và Sắc Vi lại cười vui vẻ, Chu Đông Thành...Ồ không, Sự xuất hiện đầy bất ngờ và màn biểu diễn xuất sắc “cô Chanel” đã làm cho hai đại ca vốn đầy uy lực uất nghẹn giống như quả bóng bay bị xì hơi, không còn chút sức lực nào!



- Súc sinh... mày muốn làm cho tao tức chết có phải không?



Chu Quang Niên chỉ tay về phía Chanel:



- Mày cút cho tao, lập tức cút khỏi nơi đây, đừng làm tao mất mặt nữa!!



- Ba, sao phải kích động như vậy chứ, buổi tối nay thật đẹp, con còn muốn nhảy với anh Dương Thần một bài cơ.



Chanel nói một cách đầy tủi thân.



Quan khách có mặt tại buổi tiệc đều không nhịn được cười, tuy nhiên cũng không dám thái quá, vì dù sao còn có Chu Quang Niên, cảnh tượng trước mặt cứ như đang diễn kịch, ai có thể tưởng tượng công tử của bang phái xã hội đen lại hóa trang thành con gái, xuất hiện trước bàn dân thiên hạ một cách thật diễm lệ, và lại rất thẹn thùng.



Sắc Vi dùng ánh mắt thần bí nhìn Dương Thần, nhỏ nhẹ hỏi:



- Ông xã, không lẽ anh thật sự có gì với Chu Đông Thành...



- Nghĩ cái gì thế!



Sắc mặt Dương Thần liền thay đổi, lập tức trả lời



- Anh làm sao biết anh ta đột nhiên ra nông nỗi này, anh với anh ta mới chỉ gặp nhau có một lần mà thôi.



Sắc Vi vỗ ngực yên tâm:



- Anh đến con trai mà cũng thích, thì em sẽ bỏ mặc anh đấy, người đàn ông mình thích mà đi ăn vụng với người con gái khác còn chấp nhận đước, nếu như đi ăn vụng với con trai thì chắc em sẽ phát điên lên mất



Chu Quang Niên bước nhanh tới trước mặt Chanel, với con mắt tái xanh, mặt mày tối sầm, nghiến răng nói:



- Mày hôm nay đến đây để cố tình đối đầu với bố mày đúng không!



- Sao lại nói như vậy, hả ba yêu, lẽ nào ba không muốn con gái mình xinh đẹp sao?



- Mày là con trai, là đứa con trai tao sinh ra!!!


Không đợi Sắc Vi trả lời, Tư Đồ Minh Trạch trừng mắt trả lời:



- Thua tại tính người!



- Tính người cần có điểm nhấn, nhưng nhiều quá lại không tốt, con cảm thấy buôn hàng trắng, buôn người là không có lương tâm, phá hoại đạo đức, nhưng nếu không có người mua thì làm gì có kẻ bán, nếu không có người mua thì kẻ bán sẽ ra sao? Phàm rằng mọi sự việc nếu nghĩ theo một cách khác thì con sẽ không còn suy nghĩ thiển cận nữa.



Tư Đồ Minh Trạch bước từng bước chậm rãi giống như đang giảng giải cho toàn bộ quan khách có mặt một bài học quan trong.



- Khi con phản bội ba, chửi ta là loài cầm thú, con giữ khoảng cách với ba, ba có phản đối không? Không! Ba không hề phản đối, vì ba là loài cầm thú! Mẹ nó chứ! Vứt mẹ nhân cách cho quỷ dữ đi.



Tư Đồ Minh ném mạnh điếu xì gà cuba trên tay xuống đất, dùng chân day nát, rồi ngẩng đầu cười một cách quái đản.



- Con xem, nhân cách là cái thứ vô dụng, vừa dẫm lên đã chẳng còn gì rồi.



- Bữa tiệc ngày hôm này là Ba và Chu đệ bàn bạc với nhau, nếu con không đến chứng tỏ là muốn khai chiến với chúng ta, thực ra còn hoàn toàn có thể không đến, vì dù sao chúng ta sớm muộn gì rồi cũng khai chiến, nhưng con vì người của con mà sẵn sàng mạo hiểm, vì sao? Vì con sợ bọn họ sẽ hi sinh hết, con xem xem, con thật là có nhân cách..nhưng nhân cách của con thì có ích gì? Chẳng phải bây giờ con đã trao thân rồi sao?



- Đó là lựa chọn của con, không cần bố phải dạy dỗ.



Tương Vi trả lời một cách không kiêng nể.



Tư Đồ Minh Trạch cười nhạt nói:



- Ta biết con nghĩ rằng ta sẽ không lợi dụng cơ hội này để giết con, làm cái chuyện bỉ ổi như vậy. Nghĩ ta đã lăn lộn nhiều năm trong giang hồ, cũng được coi là người có máu mặt ở cái đất này, nhất định sẽ không làm thế, nhưng ta lại cứ làm thế! Ta không sợ mất mặt, không sợ mang tiếng, đến nhân tính ta cũng không thiết, còn để tâm danh dự làm gì chứ!



Sắc Vi khinh thường nhìn ông ta:



- Thật đáng tiếc, không ngờ đối thủ của tôi đã không còn là người từ rất lâu rồi.



- Con nên cảm thấy đáng tiếc vì một nửa dòng máu của con là của ta truyền cho con!



Tư Đồ Minh Trạch kiêu ngạo nói:



- Nếu hôm nay còn đồng ý từ đây về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời ta, thì ta sẽ cho con một con đường sống!



Dứt lời Tư Đồ Minh Trạch rút ra một khẩu súng, giơ thẳng về phía Sắc Vi!