Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1282 : Thật sao

Ngày đăng: 14:15 19/04/20


- Ông lấy vợ và con gái của tôi để uy hiếp tôi?



Dương Thần cười tà hỏi.



- Chỉ cần cậu làm cho binh lính của tôi bị thương tổn ít nhất, cậu cho rằng đó là uy hiếp cũng được, hèn hạ cũng được, việc quân cơ không nề dối trá, tôi không sao cả.



Uông Sĩ Ba nói.



Dương Thần ngắm nhìn lão Tam, lão Lục, những bà con thân thích thuộc chi thứ trong Dương gia của mình, hỏi:



- Trừ bọn họ ra, hẳn là còn có không ít người đoàn kết lại để đối phó với tôi, nếu ông đã bố trí một cách chu toàn như vậy, không bằng việc ông hãy kể cho tôi nghe về những người đó, những thế lực nào, thế nào?



Uông Sĩ Ba cười lạnh:



- Cậu muốn đi trả thù? Hay là nói hiện giờ muốn sát hại những họ hàng thân thích này của cậu? Cậu tưởng rằng tôi sẽ để cho cậu toại nguyện sao? Cậu hiện giờ bản thân còn khó bảo toàn, tôi không để cho cậu tự sát, là đã một sự nhượng bộ rất lớn rồi.



- Cho dù ông không nói, tôi cũng biết, chuyện này hẳn là không thể thoát khỏi mối quan hệ với Dương Liệt rồi chăng?



Ánh mắt Dương Thần gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Uông Sĩ Ba.



Uông Sĩ Ba để lộ ra một vẻ kinh dị không thể nhìn ra, nhưng vẫn bị Dương Thần bắt được.



- Tôi không rõ những lời đó của cậu là có ý gì, chẳng lẽ cậu còn hoài nghi, anh em ruột của cậu muốn làm hại cậu? Tôi khuyên cậu đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.



Uông Sĩ Ba nói.



Dương Thần bẻ ngón tay, đếm từng ngón, nói:



- Ngoại trừ lão Tam, lão Lục, Trần gia, Tăng gia, Lỗ gia, Quách gia, ngoài ra hẳn là còn có một vài tướng lĩnh quân khu, Ồ… Còn bao gồm cả một tư lệnh là ông trong đó, xem ra những người muốn lấy cái mạng của tôi ở Yến Kinh có không ít.



- Điều này chỉ có thể chứng minh hướng đi của lòng người, cậu có ngày hôm nay là tự chuốc vạ vào thân.



Uông Sĩ Ba nghiêm mặt nói.



Dương Thần bỗng nhiên lùi hai bước, hướng về phía của Uông Sĩ Ba nở nụ cười, sau đó hắng giọng một cái.



- Các bà con bô lão! Các anh chị em! Mọi người vất vả rồi!



Trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, Dương Thần dắt cổ họng, quát to lên vang dội!
Dương Thần nhếch miệng cười:



- Hôm nay các ngươi đến đây để xem cảnh tượng náo nhiệt của ta, chính là sai lầm lớn nhất và ngu xuẩn nhất của các ngươi.



- Uông tư lệnh! Cứu tôi!



- Tha mạng cho tôi!



Một đám già trẻ bị nhốt trong xe, cuối cùng cũng phát ra tiếng la khóc thê thảm, cảnh tượng trước mắt, giống như một con ác ma đang xé rách chiếc ô của bọn họ, muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ bất cứ lúc nào!



Dương Thần đưa tay cầm lấy một khẩu súng máy từ trên tay một binh lính gần nhất, người lính đó do hoảng sợ đến ngớ ra, cũng không có bất cứ một phản kháng nào, liền giao nộp khẩu súng.



Dương Thần ước lượng sức nặng của súng, gật gật đầu, sau đó liền đem họng súng nhắm ngay vào đám người trong xe.



Bọn họ không có đường rút lui, nghênh đón bọn họ, chỉ có đạn!



Loại sợ hãi cận kề cái chết khủng bố này, khiến mấy người trong xe đã tè cả ra quần, mùi hôi thối tràn ngập, lại hoàn toàn không biết.



- Dừng tay! Cậu dám nổ súng, tôi sẽ làm cho tay súng bắn tỉa nổ súng vào những người trong Dương gia!



Uông Sĩ Ba cuối cùng cũng kịp phản ứng, mặt đỏ ngầu giận dữ hét.



Dương Thần quay đầu lại hướng về ông ta, cười miệt thị:



- Thật sao?



Vừa dứt lời, ngón tay liền bóp lấy cò súng!



Đùng đùng đùng đùng! ——



Trong sự tóe lên của tia lửa, viên đạn của súng máy nhanh chóng tiêu hao, băng đạn bay tóe!



Bảy tám người thuộc chi thứ của Dương gia bên trong xe, dưới viên đạn xuyên qua, bọt máu bay tứ tung!



Dương Thần vốn không nhìn, trong mắt lại tràn đầy hứng phấn điên cuồng, khẩu súng trên tay trực tiếp băm nhỏ thi thể của đám người đó!



Trong xe bị nhuộm thành một màu đỏ tươi, giống như một hang động ma!