Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1283 : Người chết là người chết
Ngày đăng: 14:16 19/04/20
Tất cả mọi người đều ngây người, đây là loại thần kinh gì, có thể giết chóc đến cực kỳ bi thảm như vậy?
- Ngươi… Ngươi… Đồ điên… Bọn họ là những người thân có quan hệ máu mủ với ngươi! Ngươi là con quỷ giết người!
- Con quỷ giết người? Ha ha, ha ha…
Dương Thần ngửa đầu cười to:
- Quỷ thì sao? Người thân thì làm sao? Bọn họ muốn ta chết, chẳng lẽ ta còn phải làm Bồ Tát cứu rỗi bọn họ? Gần đây đã làm người tốt đủ rồi, nên quay về với bản thân ta rồi. Sao? Mới có như vậy, các ngươi đã sợ rồi hả? Ta mới bắt đầu mà…
Dương Thần ném khẩu súng máy sau khi bắn xong đã hết đạn trên tay, xoay người đi về phía Uông Sĩ Ba, bước chân so với trước đó còn nhẹ hơn mấy lần.
Uông Sĩ Ba cuối cùng cũng ý thức được, Dương Thần vốn không phải đang phô trương thanh thế, hắn nói giết là giết!
Giết người với hắn mà nói, căn bản cũng không phải chuyện gì cần suy tính nhiều!
Giết người, chính là sự hô hấp của hắn, tự nhiên như thế!
- Tôi không tin ngay cả vợ con cậu cũng không cần!
Uông Sĩ Ba lui về, đồng thời ra lệnh:
- Phóng tín hiệu!
Cách đó không xa, mấy tên lính lập tức phóng đạn tín hiệu!
Vài ánh lửa màu đỏ phi lên trời, tín hiệu truyền thống như vậy phóng ra, cũng là để phòng ngừa có người trong lúc tác chiến quấy nhiễu thông tin vô tuyến điện.
Dương Thần cười nhạo một tiếng, vốn không lưu tâm.
Cũng ngay trong chớp nhoáng vừa rồi, điều mà không ai nghĩ tới là, ở một góc tại hậu viện của Dương gia, một thanh kiếm cao ba thước màu xanh giống như cầu vồng thu thủy, chợt bay lên trời!
Phi kiếm này có ánh sáng rực rỡ khắp thân, giống như đường vân của nước, màu xanh đậm trên kiếm càng giống như bảo thạch màu lam!
- Cậu… Cậu… Đừng tới đây!
Bàn tay Uông Sĩ Ba run rẩy, chỉ vào Dương Thần:
- Cậu bình tĩnh một chút, Dương Thần, tôi là Uông Sĩ Ba! Tôi là tổng tư lệnh của quân khu Yến Kinh! Nếu tôi ngã xuống, cậu có biết phía sau có bao nhiêu người sẽ ảnh hưởng đến không?
- Uông gia chúng tôi tuy rằng không phải một gia đình giàu sang quyền quý truyền thống nào, nhưng cũng không phải dễ bắt nạt! Nếu cậu giết tôi, chỉ có thể gây cho cậu thêm nhiều phiền phức! Nếu đầu óc cậu đủ thông minh, thì nên nói chuyện với tôi một chút!
Uông Sĩ Ba với khuôn mặt xanh lét cố gắng nghĩ ra đủ mọi biện pháp, nhưng cũng không có cách nào nhìn thấy nửa phần do dự trong ánh mắt Dương Thần.
Ánh mắt Dương Thần lộ ra một vẻ bi ai:
- Ông nói xong rồi?
- Tôi…
Uông Sĩ Ba không kìm nổi rống lên:
- Chẳng lẽ cậu thực sự muốn giết tôi? Cậu điên thật rồi sao? Cậu tưởng rằng cậu có thể giết hết tất cả những người muốn chống lại cậu? Cậu có biết nhiều người chết đi như vậy, sẽ tạo nên những ảnh hướng lớn như thế nào không? Chẳng lẽ cậu không sợ hậu quả sẽ như thế nào sao?
Một tay trái của Dương Thần, đã tóm lấy cái cổ của Uông Sĩ Ba không một chút khách khí, vừa dùng lực một chút, tên thiếu tướng này đã bị nhấc lên, mặt đỏ bừng nói không nên lời.
- Trước khi ông chết, tôi nói cho ông một chuyện, các ông ngu ngốc cho rằng, các ông có thể thắng tôi, là bởi vì, các ông sợ có người chết. Tôi không giống các ông, từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ sợ người chết.
- Bởi vì trong mắt tôi, người chết chính là người chết, bọn họ không thể hại chết tôi. Cho dù giết chết bao nhiêu người, thì ít nhất những người đã chết rồi, sẽ không thể uy hiếp được.
- Nhưng nếu có một vài người còn sống, cho dù chỉ là tiềm ẩn bên trong, thì cũng gọi là có cơ hội muốn lấy mạng người đấy. Cho nên, tôi thà rằng những người trước mắt đều đã chết rồi, cũng sẽ không cho phép có một vài người còn sống, ví dụ như ông…
Uông Sĩ Ba cũng không nghe rõ ba chữ cuối cùng, bởi vì một tay trái của Dương Thần, đã bắt được cái sọ não của ông ấy, nhổ lên!
Máu chảy như suối, một cái đầu người, bị vứt bỏ lên cao trong ánh nắng, rưới máu tươi rơi xuống…