Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1535 : Đoàn viên trên đảo nhỏ
Ngày đăng: 14:19 19/04/20
Ads
Dương Thần chiếm lại được quyền chủ động, quét hết thần thức
của Hỗn Độn ra ngoài, sát khí trên người cũng tự động tiêu tán đi.
Màu đỏ của đôi mắt dần dần mất đi, lóe ra ánh sáng, trừ vết
máu thịt trên người và trên mặt, không khác biệt gì so với lúc trước.
Đương nhiên, tu vi đã chính thức bước vào cảnh giới Thái
Thanh Thần lôi đại viên mãn, tỏa ra thần thái tự tin, rõ ràng hơn lúc trước rất
nhiều.
Dương Thần ôm lấy Tiêu Chỉ Tình, Hỗn Độn đỉnh ngoan ngoãn nhỏ
lại trở về bên trong đan điền của Dương Thần.
Đối mặt với sự việc như vậy, dù Hỗn Độn có muốn phản kháng,
cũng rất khó có cơ
hội xoay chuyển trong thời gian sắp tới, bản thân Dương Thần
đã mạnh lên rất nhiều, Hỗn Độn bây giờ lại không thể nào cắt xén tu vi của
Dương Thần được nữa.
Cho nên, trừ phi thân thể Dương Thần bị thương nặng, hoặc là
Dương Thần chết đi, nếu không, Hỗn Độn chi có thể vĩnh viễn làm nô lệ mà thôi.
Mà Dương Thần hôm nay đã hoàn toàn khống chế được Hỗn Độn,
qua đó lại nắm được cả Hỗn Độn lực, chỉ dựa vào điều này, thực lực đã vượt qua
cả Thái Thanh đại viên mãn bình thường.
-Phù...
Dương Thần thở dài, bộ dạng vừa hồi phục, lại nhìn thấy Tiêu
Chi Tình nước mắt ngưng tròng, tràn đầy vui mừng đang nhìn mình.
Dương Thần cười sáng lạn, tay sờ mũi của cô:
- Tình nhi ngốc, em
khóc cái gì, anh không phải đang rất tốt đây sao?
- Ông xã... Em thưởng
anh đã... đã...
Tiêu Chỉ Tình nhớ lại cảm thấy vẫn còn hơi run sợ.
- Anh đã nói, là
anh muốn đánh cược một lần, em nghĩ là anh sẽ thua sao? Em không có lòng tin với
anh ư?
Dương Thần buồn bực, lắc đầu than thở.
Tiêu Chỉ tình bĩu môi nói:
- Em nào biết được
lời anh nói là có ý gì... Anh lại không nói cho em biết...
- Tình nhi ngốc,
anh nói cho em biết, thì Hỗn Độn có thể bị mắc lừa nữa sao?
Dương Thần liếc mắt nhìn cô.
Tiêu Chỉ Tình bật cười:
- Kế này có thể thu
phục hoàn toàn được Hỗn Độn, ông xã, anh thật là giảo hoạt nha.
- Không còn cách
nào khác cả, đám lão già này đều là cáo già cả, ta cũng phải nghĩ đến đau đầu mới
ra, nhưng Lạc Thiên Thu và Lạc Hàng vẫn trốn thoát, bây giờ anh đã đạt đến Thái
Thanh đại viên mãn rồi, lúc nào cũng có thể tìm giết bọn chúng!
Lâm Nhược Khê.
- Thế nào, biết bản
lĩnh cứu người của ông xã mấy em rồi chứ.
Dương Thần đắc ý nói.
Đám nữ nhân này đối với cái thái độ tự đắc này của hắn thì
không hề để ý, nhưng lại rất thân thiết hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
- Đừng nóng vội, một
lát nữa sẽ nói, lão Ron ở đâu? Ron! Ron!
Dương Thần dùng thần thức phát hiện ra Ron đang ở căn nhà gỗ
ở trong rừng vì vậy hét to:
- Lão Ron, mau ra
đây!!
Lão mafia Ron đang ở trong rừng chăm sóc hoa, nghe Dương Thần
gọi, sừng sốt chạy
ra.
- Minh Vương Các Hạ,
ngài đã trở về rồi?
Ron cười hài hòa, trên người mặc trang phục của nông dân, một
tay cầm mũ rơm, một tay cầm cái kéo, không nói gì thêm hỏi:
- Xin hỏi, ngài có
gì dặn dò?
- Lão già, bộ quần
áo này rất phù hợp với ngươi... ha ha, vú Vương,Tinh Nhi, Tố Tâm được đoàn tụ,
ta muốn tổ chức ăn mừng một chút, ngươi lấy từ trong hầm rượu ra mấy chai rượu
nho đến đây
Dương Thần nói.
Ron dò hỏi:
- Margaret năm 82?
Được không Minh Vương các hạ?
- Đi đi, ngươi cũng
biết ta không biết là còn cái gì mà, lấy nhiều một chút đem đến
đây.
Dương Thần khoát tay.
Ron gật đầu, cười hì hì mà đi đến hầm rượu
Lâm Nhược Khê lườm Dương Thần, oán giận nói:
- Ron tiên sinh dù
nói thế nào cũng là đại sư thiết kế thời trang cấp thế giới, được mọi người tôn
kính, anh lại coi ông ấy như người hầu như vậy, thật là không lễ phép, nên xem
lại bản thân mình đi.
- Bà xã, em không
hiểu chuyện này rồi, nếu như anh khách khí với y, thì y lại tưởng anh muốn giết
bọn y, anh không khách khí với y, thì y mới cảm thấy an tâm.
Dương Thần cười ha ha, tay nhéo nhéo má Lam Lam, cảm giác
khi được về đến nhà, thật là hạnh phúc.