Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 482 : Ngày kỳ lạ

Ngày đăng: 14:05 19/04/20


Trong nháy mắt, Thái Nghiên sinh lực vừa vô hạn liền ngủ ngon lành, Dương Thần



không ngừng cười gượng, biết nói về điều này như thế nào, vừa mới tự mình tức lên,



người làm ra chuyện lại tự cố ngủ.



Tuy nhiên thật ra toàn là cô gái này vận động, cũng không thể trách hắn được.



Dương Thần tiếc đưa Thái Nghiên lên người mình ôm lấy, mặc võ phục vào cho



cô, suy nghĩ một lát, truyền cho Thái Nghiên một ít chân khí.



Nếu đã nhận tấm cảm tình này rồi, Dương Thần tự nhiên chọn đối đãi với cô thật



lòng, không biết về sau như thế nào, tóm lại phải chăm sóc người phụ nữ của mình thật



tốt mới được, điên cuồng mà phát tiết thể lực của mình như thế, khẳng định là sẽ bị tổn



thương đến bản thân, Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh có thể chữa trị không ít nguyên khí bị hao



tổn.



Hai người ở trong phòng luyện công suốt, không ra ngoài, Molins biết Dương Thần



có tới, tất nhiên chạy qua xem tình hình thế nào.



Lúc Mạc Lâm đi tới cửa, nhìn thấy trong phòng, Thái Nghiên đang ngủ ngon lành



cạnh Dương Thần, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vẻ mặt lập tức bình thường. Sau khi ra



hiệu sẽ không làm phiền đến hai người, lập tức mở cửa đi.



Biết quá khứ của Dương Thần rất rõ ràng, thời điểm này, khẳng định Dương Thần



sẽ không thích mình hỏi nhiều. Hơn nữa, cũng không đến lượt y hỏi xem đã xảy ra chuyện



gì.



Dương Thần liền ôm Thái Nghiên ngủ say như vậy, suốt hơn 2h, trong đầu nhớ lại



là cùng với Thái Nghiên nhận thức sau khi điểm giọt.



Nói đến, hai người tuy quen nhau thời gian chưa đến một năm, lúc mới đầu các



loại hiểu lầm, sau đó không biết bao nhiêu việc rối rắm không ngừng, rồi lại nói với mình



những lời này. Dương Thần có chút như lạc vào sương mù.



Vô tình, cảnh tượng tư thế oai hùng hiên ngang của cô gái này lại chiếm một vị trí



nhỏ nhoi trong lòng mình. Cũng không biết nên nói cô có bản lĩnh, hay là bản thân đối với



mỹ nữ không có sức chống cự cao như trong tưởng tượng.



Bất luận như thế nào, chuyện kia đã là trong quá khứ. Hiện giờ ở trong lòng, chỉ là



một cô gái cạn kiệt sức lực, sau khi phát tiết tình cảm, bộ dạng đáng thương cần quan



tâm, Dương Thần thấy bản thân mình không thể cự tuyệt cô, bởi vì cô đã ràng buộc khiến



mình đau lòng.



Dần dần, Thái Nghiên dường như nghỉ ngơi đủ rồi, mắt hai mí lạnh lùng run rẩy,



liền tỉnh lại.



Mở con ngươi thủy nhuận, Thái Nghiên hoảng hốt thấy trước mắt chính là Dương



Thần, cảm nhận thấy mình đang nằm trong ngực nam nhân, đầu tiên đôi mắt kiều diễm



hơi hơi đỏ, liền chui chui ra khỏi ‘chiếc mền’ nhẹ nhàng, thay đổi tư thế cho thoải mái.


- Ai, người trẻ tuổi kia mang theo một đám người đều đứng ở cửa nhà, cô bé



Trinh Tú liên tục khóc, tôi thật không biết làm sao bây giờ…



Dương Thần nhíu mày, dập điện thoại, lập tức lái xe về nhà.



Dọc đường đi, chạy như bay, gần mười phút đã đi đến tường viện của nhà.



Dương Thần vừa xuống xe, nhìn đến ngoài cửa lớn, đã ngừng chiếc xe màu đen



mercedes-benz s600 trang nghiêm. Và ít nhất sáu tên hắc y vệ sĩ, vẻ mặt cẩn thận, tỉ mỉ



ra ngoài tuần tra tình huống bên ngoài.



Cửa chính đã mở, hiển nhiên có người đi vào trong.



Dương Thần đang muốn đi vào trong cánh cửa, lại bị hai tên vệ sĩ tiến lên chặn



lại.



- Tiên sinh, mời chứng minh thân phận của mình.



Một vệ sĩ mở miệng nói.



Dương Thần vừa nghe, vệ sĩ này lại nói một loạt tiếng Hàn, cẩn thận xem xét mới



phát hiện, nhóm người này đích thực là người Hàn Quốc.



Dương Thần mỉm cười thoải mái, dùng Hàn ngữ nói:



- Ta là nam chủ nhân của nhà này, chẳng lẽ về nhà cũng không được sao?



Vệ sĩ hiển nhiên sửng sốt, không ngờ trình độ tiếng Hàn của Dương Thần, hoài



nghi nội dung lời nói của Dương Thần.



- Mau tránh ra, mời vị tiên sinh này tiến vào.



Một tên nghe giọng nói vài phần nam tính từ bên trong sân truyền ra, cũng nói



bằng tiếng Hàn.



Vệ sĩ lập tức vọt đến một bên, làm tư thế mời Dương Thần.



Dương Thần có chút buồn bực, về nhà làm sao mà giống như bị người khác triệu



kiến.



Đi vào trong sân, một người mặc âu phục, tóc dài đến tai,



Đi theo bên người gã là một trợ lý nam, nhưng Dương Thần vừa nhìn đã thấy



người này thân thủ không tầm thường, chỉ cầm trên tay một khẩu súng có thể nhìn ra là



nhân vật vệ sĩ.



Người trẻ tuổi vươn tay xa xa, nói với Dương Thần:



- Ngài chính là Dương tiên sinh, thật vui khi được gặp ngài, tôi tên là Park Jung



Hoon, là anh họ của Trinh Tú, đã chờ rất lâu.



Park Jung Hoon chính là nói tiếng trung, trên mặt không giống làm bộ, quả thật bộ



dạng vui mừng không dứt.



Dương Thần bắt tay đơn giản, trong lòng cũng nói thầm một hồi, từ sáng nay thức



dậy đã thấy cả ngày có nhiều điều kỳ quái, đột nhiên tốt với Thái Nghiên không nói làm gì,



tối về đến nhà lại anh họ của cô bé Trinh Tú, không biết từ xó xỉnh nào hiện ra?