Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 483 : Lão kiều đoạn ngoài cửa

Ngày đăng: 14:05 19/04/20


Park Jung Hoon cười chua xót:



- Đúng vậy, tôi có thể xác định, tuy rằng mới hai ngày trước thông qua nhân viên



phía dưới báo cáo, tiến hành rồi xác nhận, nhưng chúng tôi tìm kiếm nhiều năm như vậy,



tuyệt đối sẽ không sai, Trinh Tú, đích thực là em họ đáng thương đã bị thất lạc nhiều năm.



Dương Thần nâng đầu nhìn, liếc mắt một cái lên tầng hai nơi căn phòng Trinh Tú



ở.



Tuy rằng kia là rèm kéo, nhưng nhãn lực Dương Thần vô cùng tốt, Trinh Tú rõ



ràng là len lén xem trộm qua một khe hở, ở đằng kia nhìn mình và Park Jung Hoon nói



chuyện.



- Tôi cảm thấy, việc này phải nói rõ ràng, vào nhà rồi nói.



Dương Thần thở dài nói.



Park Jung Hoon bộ dáng mừng rỡ, lập tức liên tục nói ‘được”, rồi theo Dương Thần



vào bên trong.



Phía sau một đoàn vệ sĩ không chút sứt mẻ, Dương Thần trong lòng có chút kinh



ngạc, xem ra chỗ mẫu thân Trinh Tú, bối cảnh gia đình quả thật không tầm thường, nói



cách khác, mời được đoàn vệ sĩ như vậy không phải tùy tiện mà được.



Vú Vương và Quách Tuyết Hoa đều ở trong nhà, nhìn thấy Dương Thần rốt cuộc



đã về nhà, bộ dáng như tìm được người tâm phúc, hai người bưng chút trà đi lên, liền vào



bếp bận việc. Hiển nhiên tính giao chuyện của Trinh Tú cho Dương Thần xử lý.



Park Jung Hoon cũng chỉ mang theo trợ lý và vệ sĩ nam vào nhà, ngồi ở ghế sô fa



dành cho khách, bắt đầu kể chuyện thật cụ thể từ đầu đến cuối cho Dương Thần nghe.



Dựa theo cách nói của Park Jung Hoon, mẫu thân của Trinh Tú tên là Park Ji Yi, là



trưởng nữ của ông nội Park Jung Hoon. Năm đó cũng với người đàn ông Hoa Hạ, cũng



chính là sau đó phụ thân Trinh Tú bỏ trốn, liền không còn liên lạc với người nhà nữa.



Tuy vẫn biết rằng Park Ji Yi có một cô con gái, nhưng bởi vì năm đó ông cụ phẫn



nộ, chẳng thèm để ý đến, hai năm nay, sức khỏe Park lão gia ngày càng sa sút, nhớ tới



đứa con gái duy nhất năm đó, vẫn không thấy mặt con gái bên ngoài, lão nhân bức thiết



hy vọng lúc sinh thời có thể gặp mặt một lần.



Kết quả là, cháu trai duy nhất Park Jung Hoon này, bắt đầu bắt tay vào tìm kiếm



em họ mình, thông qua lực lượng gia tộc khổng lồ, tìm hơn hai năm mới thấy được Trinh



Tú bên này.



- Hoa Hạ lãnh thổ lớn như vậy, gia tộc các người không ngờ có thể tìm được Trinh



Tú, lại còn tìm kiếm xuyên quốc gia, xem ra là gia tộc có thế lực khổng lồ rồi.



Dương Thần trầm ngâm nói.



Park Jung Hoon dường như có vài phần tự hào, nói:



- Đúng vậy, không biết Dương tiên sinh đã nghe nói chưa, tập đoàn Tinh Nguyệt là




- Tôi cũng biết, việc này sẽ không thuận lợi, dù sao em họ cũng bị tổn thương



nhiều lắm, nhưng… Chúng tôi bức thiết hy vọng em họ trở về.



Park Jung Hoon ngẩng đầu, trịnh trọng nói:



- Dương tiên sinh, tuy rằng hôm nay tôi không thể mang em họ về Hàn Quốc,



nhưng tôi sẽ lại đến, hy vọng vợ chồng Dương tiên sinh và tổng giám đốc Lâm có thể giúp



chúng tôi khuyên em họ một chút. Dù sao, tập đoàn Tinh Nguyệt mới là nhà của em họ.



Dương Thần miệng đầy đáp ứng:



- Được được, không thành vấn đề, tôi khẳng định sẽ giúp cậu khuyên bảo.



Trong lòng nhủ thầm, ngay cả bà xã ta còn làm không được, ai còn rảnh giúp



ngươi khuyên em họ?



Park Jung Hoon vẻ mặt cảm kích, lúc này mới đi ra sân cùng với trợ lý, cáo biệt



Dương Thần.



Dương Thần vừa muốn nhả ra khí, lại đột nhiên nhìn thấy một chiếc kiệu nhỏ màu



tím Maserati chạy như bay rồi dừng lại ngay “chitttttttt” một tiếng ma sát với mặt đường



dữ dội, đứng ở ngoài nhà, cùng với chiếc Mercedes Benz dừng cùng một chỗ.



Dương Thần đang buồn bực, lại chưa lộ thần tiên đến đây, cũng không nghĩ. Là



một “người quen” của mình, Yeon Hee Lee ở Hàn Quốc.



Liễu Ngiên Hi mang chiếc kính râm to, che hơn nửa khuôn mặt trắng nõn, tóc đen



rối tung, trên người mặc bộ trang phục thời trang mùa xuân, váy liền áo, cũng không trang



điểm gì, đi ra trước, hẳn là khá vội vàng.



- Park Jung Hoon thật là anh.



Yeon Hee Lee căn bản dường như không thấy được sự tồn tại của Dương Thần,



chỉ thấy được Park Jung Hoon sắp vào trong xe, vui mừng hét lên một tiếng, rớt cả kính



râm, chạy như bay đến, giống như niềm vui của con chim nhỏ.



Mà Park Jung Hoon nghe thấy tiếng Yeon Hee Lee, chẳng có chút vui vẻ nào, trên



mặt sầu khổ lại vẻ mặt không kiên nhẫn, nói:



- Nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng có tới tìm tôi.



Thanh âm ác nghiệt, khác hẳn so với lúc nói chuyện với Dương Thần, giống như



hai người khác nhau vậy.



Yeon Hee Lee như bị lọt vào một trận điện giật, vừa mới chạy đến trước mặt Park



Jung Hoon, liền đứng lặng một chỗ, trong đôi mắt to xinh đẹp, chốc lát ẩm ướt vẻ mặt khổ



sở…



Đột nhiên vừa diễn ra trước mắt, khiến Dương Thần chuẩn bị xoay người vào nhà,



động tác dừng lại, hứng thú đứng lại nhìn, cảm tình Yeon Hee Lee và Park Jung Hoon còn



có một chân, cũng đúng, một công tử phú hào, công tử, một đại minh tinh.