Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 484 : Áo dài trắng và bình hoa

Ngày đăng: 14:05 19/04/20


Park Jung Hoon dường như cũng không để ý đến Yeon Hee Lee, người đã làm say



mê hàng ngàn hàng vạn người yêu ca nhạc, nhân khí thịnh hành Châu Á ngày sau, ngoại



hình tuyệt đối làm điên đảo biết bao nam nhân nữ tử, mắt anh ta nhìn cũng không ra ít



nhiều lưu luyến, thậm chí còn mang vài phần chán ghét.



- Sẽ không có lần sau đâu, tôi đã sớm nói với cô rồi, tôi đối với cô đã không còn



cảm giác gì rồi.



Park Jung Hoon nói xong, bèn tính trở vào lại trong xe.



Yeon Hee Lee bỗng hét lớn:



- Anh gạt em, anh gạt em vì sợ người khác lời ra tiếng vào, anh không thể không



yêu em.



Vừa ngồi vào xe, Park Jung Hoon nhíu mi cười lạnh nói:



-“ Lời ra tiếng vào”? Nếu như tôi sợ, đã không có thời gian đầu, tôi chỉ có thể nói



rằng. Cô người phụ nữ rất kiêu ngạo, cô rất đẹp. Nhưng tôi không cần tuyệt thế mỹ nữ



Yeon Hee Lee, lòng nhẫn nại của tôi có giới hạn, không cần khiêu chiến điểm mấu chốt của



tôi.



- Anh… Anh còn dám… Thật không thể tin được, anh từ ngàn dặm xa xôi đến



Trung Hải, chẳng lẽ không phải đến gặp em sao?



Yeon Hee Lee giọng the thé nói.



Nói xong, Yeon Hee Lee đột nhiên như ý thức được điều gì, quay đầu lại, thấy



Dương Thần ở trước cửa chính cười dài xem kịch vui.



Nhìn thấy Dương Thần trong mắt Yeon Hee Lee như đột nhiên ý thức được điều gì,



quay mạnh đầu lại nhìn Park Jung Hoon…



- Hóa ra… là như vậy…



Yeon Hee Lee lẩm bẩm một lát, lại đột nhiên bật cười tự giễu…



- Ha ha… Ha ha… Hóa ra là như vậy… Park Jung Hoon…



Yeon Hee Lee cười ngặt nghẽo, cuối cùng, dừng mạnh hơi cười, liếc mắt hung tợn



về phía Dương Thần một cái, lại hướng về phái Park Jung Hoon nói:



- Cái mũi của anh cũng thật linh mẫn, nhưng anh đừng quá đắc ý, tôi không ngốc,



Park Jung Hoon, tôi nhất định sẽ làm cho anh quỳ dưới váy tôi… Đến lúc đó, tôi sẽ cho anh



liếm chân tôi…



Park Jung Hoon trong mắt chảy ra một tia hàn quang:



- Đàn bà điên, tôi tuyệt nhiên không biết cô đang nói cái gì.



Nói xong Park Jung Hoon ra hiệu cho vệ sĩ lên xe, mình ngồi ở giữa chiếc xe



Mercedes Benz.



Quay xuống cửa xe, Park Jung Hoon lễ phép cười:



- Dương tiên sinh, xin đừng vì người đàn bà điên kia mà làm ảnh hưởng đến tâm



trạng, tôi hy vọng có thể nhận được sự trợ giúp chân thành từ ngài, tôi nhất định sẽ báo



đáp hậu hĩnh.
thể lạnh run, dường như phát cáu, cũng không dám nổi giận.



Quản gia một bên lập tức đáp:



- Bất Vấn đại thiếu gia, nhị thiếu gia bị tên giảng đạo lý – Dương Thần đánh, xin



cậu hãy làm chủ cho nhị thiếu gia.



Nam nhân mặc áo dài đúng là người của Nghiêm gia, cũng chính là người nghiên



cứu khoa học, Nghiêm Bất Vấn.



Nghiêm Bất Vấn hoàn toàn không chú ý đến những lời khóc lóc, kể lể của lão quản



gia, vẫn máy móc như cũ nhìn chằm chằm Nghiêm Bất Học, nói:



- Người nhà họ Dương, không cần biết có phải tạp chủng hay không, cũng không



đến lượt cậu đụng vào, nhớ kỹ lời tôi nói.



- Vì sao?



Nghiêm Bất Học ngẩng đầu tức giận nói:



- Lão già Dương Công Minh, sớm đã không có quyền lực gì, Dương gia còn có



Dương Phá Quân, hiện tại mang tai tiếng, đến vợ cũng bỏ đi. Căn bản đại sự không thành,



dựa vào cái gì mà Nghiêm gia chúng ta phải đứng sau Dương gia? Bọn họ dựa vào cái gì



mà được làm thành viên của bốn đại gia tộc? Nghiêm Bất Vấn, uổng công anh được mọi



người bên ngoài ca tụng là như thần, gan của anh bé vậy sao?



Nghiêm Bất Vấn không nói gì, mà chỉ nhìn quanh một chút, từ tủ ở một bên



giường, cầm lấy bình hoa trang trí.



“ Choang”



Một tiếng giòn vang, bình hoa nện trực tiếp ở đỉnh đầu Nghiêm Bất Học.



Lão quản gia kêu lên một tiếng sợ hãi, chưa kịp ngăn cản.



Nghiêm Bất Học trợn mắt, há hốc mồm, cả người chết lặng như thể linh hồn bị hút



ra, chỉ thấy có một thứ gì đó nóng nóng chảy từ đầu xuống dưới…



Trên đầu cuốn một vòng trắng, dĩ nhiên máu tươi, bị nhuộm thành sắc đỏ…



- Đầu tiên, Dương Công Minh chỉ cần chưa chết, Dương gia vẫn là một trong bốn



đại gia tộc, còn nữa, cậu nên gọi tôi là “anh trai”. Chứ không phải là hét tên tôi lên. Cuối



cùng, gan tôi bé hay không, không đến lượt cậu bình luận.



Nghiêm Bất Vấn nói xong, đưa tay cầm lấy mảnh bình hoa vỡ còn sót lại ném



xuống mặt đất.



Bỗng nhiên, y nhìn trên tay mình, cũng bị mảnh vỡ bình hoa cứa vào một chút,



chảy ra một ít máu.



Nhíu mày, Nghiêm Bất Vấn để tay tới bên miệng, vươn đầu lưỡi liếm liếm chỗ máu



đó, nuốt nuốt, liền đưa tay nhét vào trong túi áo.



Thời điểm xoay người rời khỏi phòng bệnh, Nghiêm Bất Vấn dường như thì thào tự



nói:



- Nếu như mày bị đánh chết, có lẽ cũng là chuyện tốt…