Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 987 : Quỷ mới tin
Ngày đăng: 14:12 19/04/20
Buổi sáng hôm sau, khi Đường Uyển và Dương thần cùng nhau trở về Trung Hải, khí sắc xem ra đã tốt lên nhiều.
Trước khi xuất phát, Lý Độn còn mời Dương Thần mấy ngày nữa quay trở lại Yến Kinh tham dự đám cưới của gã và Đường Tâm.
Đối với sự kiên định lựa chọn Đường Tâm của tên này khiến cho bậc bề trên Lý gia là Lý Mạc Thân và Lý Vân Bằng cũng phải chịu thua.
Trên thực tế, Dương Thần cũng có chút cảm thấy kì lạ, Đường Tâm đang mang trong bụng chắc chắn là giọt máu của Nghiêm Bất Vấn, nhưng Lý gia cũng không nêu ra yêu cầu phải phá bỏ cái thai đó đi, là một dòng tộc lớn lại đồng ý cho huyết mạch người khác làm cháu đích tôn của con trai duy nhất, đây chẳng phải là điều kì lạ hay sao.
Cũng không thể nào gọi điện cho Lâm Nhược Khê, Dương Thần đành phải hỏi Mạc Lâm, Lâm Nhược Khê sau khi về Trung Hải đã đi đâu.
Cuối cùng cũng có chút tin tức, thì ra Lâm Nhược Khê ở trong phòng làm việc trong công ty cả đêm.
Dương Thần cảm thấy có chút nghẹn ngào, rõ ràng người phụ nữ này cố ý không nghe điện thoại của hắn, vốn dĩ chuyện này không có cách nào thoái thác, Lý Độn sắp chết rồi, cho nên không thể chỉ vì an ủi đàn bà mà thấy chết không cứu.
Không hiểu cho hắn thì cũng cho qua đi, nhưng cũng phải nghe giải thích, hiểu rõ sự tình lúc ấy mới trách mắng cũng đâu có muộn.
Lại cứ như vậy ngồi máy bay về Trung Hải, Đường Uyển cũng cảm thấy Dương Thần tâm trạng để đi đâu, vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đây là chuyện vợ chồng nhà người ta, bản thân nhúng tay vào sẽ càng thêm rắc rối, tốt nhất là không hỏi nhiều.
Ngồi trong cùng một xe, về đến biệt viện phía tây ngoại ô, Đường Uyển về nhà xem Đường Đường, Dương Thần cùng người phụ nữ ôm nhau một cái, rồi trở vào nhà.
Quách Tuyết Hoa và vú Vương cũng đã về đến Trung Hải, do bị Dương Công Minh “ ghét bỏ” không có tác dụng gì, nên Quách Tuyết Hoa về Trung Hải sống với Dương Thần.
Sau giờ trưa, dưới gian bếp, Quách Tuyết Hoa và vú Vương đang rửa bát đũa, Trinh Tú do cũng đã bắt đầu đi học không biết từ khi nào đã mua về một đống sách giáo trình đại học đang vùi đầu vào đọc sách.
Nhìn thấy Dương Thần trở về, Trinh Tủ bỏ sách xuống, có chút kinh ngạc hỏi:
- Anh Dương Thần, sao bây giờ anh mới về, chị Nhược Khê tối qua không về nhà.
Dương Thần bối rối nói:
- Đâu có phải anh không cho cô ấy về nhà, anh cũng đang đau đầu đây.
- Đúng thật là, kết hôn rồi mà còn như vậy, phục anh chị rồi.
Trinh Tú bĩu môi.
Bị cô bé giáo huấn, khiến cho Dương Thần một phen đau đầu, bước lên phía trước véo mặt Trinh Tú:
- Tiểu nha đầu thì hiểu gì chứ, nếu như không có việc gấp thì anh có thể cho chuyện này xảy ra sao?
Trinh Tú bĩu môi:
- Anh lại gọi em là Tiểu nha đầu.
Dương Thần không hơi đâu mà tranh cãi với cô bé, nhìn thấy Quách Tuyết Hoa và vú Vương đi ra vội nói:
- Mẹ, Nhược Khê không nói khi nào thì về sao?
- Đúng vậy, anh Dương yên tâm, lúc buổi trưa, tôi thấy Nhược Khê chưa ăn gì nên đã khuyên cô ấy xuống căng tin của Ngọc Lôi ăn một chút gì đấy rồi.
Ánh mắt Dương Thần đặc biệt lạnh lùng:
- Hai người…cùng nhau đi ăn trưa?
Lâm Nhược Khê nghe ra trong lời nói có ý tức giận, ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào Dương Thần nói:
- Chúng tôi đã quen biết nhau được bốn năm năm nay rồi, cùng nhau ăn một bữa cơm có gì lạ sao?
Dương Thần lạnh nhạt nhìn Lý Kiến Hà, khiến Lý Kiến Hà có cảm giác lạnh đến cả sống lưng.
- Anh đến đấy có chuyện gì?
Dương Thần hỏi.
Lý Kiến Hà cười gượng trả lời:
- Anh Dương, anh đừng hiểu lầm, anh cũng biết Lý gia chúng tôi là cổ đông của tập đoàn BMW, kinh doanh ở khu vực châu Á Thái Bình Dương.
Sang năm chúng tôi định xây dựng một nhà triển lãm văn hóa BMW ở Trung Hải, chúng tôi muốn hợp tác cùng Ngọc Lôi về phần phòng triển lãm và nội dung hợp tác, cho nên mới tìm gặp Nhược Khê để bàn bạc.
- Nếu là chuyện công việc, sau này anh đi gặp người dưới phụ trách nói chuyện là được, nếu như anh đến gặp vợ tôi, vậy thì hãy gọi cô ấy là Dương phu nhân hoặc là Tổng giám đốc Lâm, tôi không cho phép anh gọi tên cô ấy.
Dương Thần trầm giọng nói.
Sắc mặt Lý Kiến Hà lập tức trở nên trắng bệch, gã rõ ràng đã cảm nhận được ánh mắt của Dương Thần nhìn hắn ta có mang theo ác khí nồng hậu.
- Dương Thần.
Lâm Nhược Khê nhíu mày lại, đứng dậy không vui nói:
- Dựa vào đâu anh lại có thể làm như thế với học trưởng Lý? Công việc của tôi việc gì anh phải hỏi đến?
- Chính là dựa vào lão đây đã cố chịu đựng mà không giết gã đã là nể một trăm cái bản mặt của gã rồi.
Dương Thần gần như là gào lên giơ tay hung hăng như muốn túm lấy ngực Lý Kiến Hà.
Tiếng gầm thét này, khiến cho Lý Kiến Hà sợ đến nỗi chân mềm nhũn ngồi xuống sô pha.
Lâm Nhược Khê bị làm cho kinh hãi ôm lấy ngực, không dám tin nhìn vào Dương Thần đang đỏ mặt tía tai kia.
Sắc mặt Dương Thần hung tợn, giữa hai chàu mày tràn đầy sự phẫn nộ:
- Cô vừa đến Trung Hải, hơn nữa lại còn đột xuất trở về, mà tên nhãi này đã chạy đến cùng cô ăn cơm lại còn nói chuyện làm ăn gì nữa? Có quỷ mới tin đây là sự trùng hợp.