Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 200 :

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Sập tối Từ Tấn từ trong cung trở về, Phó Dung một bên đem lò sưởi tay đưa qua một bên nói cho hắn biết tin vui này.



Từ Tấn rất kinh ngạc.



Hắn đối với sự tình Đỗ Viễn Chu và Cố nương tử đương nhiên không thấy

hứng thú, chỉ là Cố nương tử cuộc đời nhấp nhô, ngày đó Kỷ Thanh Đình

nâng đao đi Như Ý trai một phen nói âm dương quái điều. Đỗ Viễn Chu đã

có thể làm được chưởng quỹ, khẳng định có thể đoán được Cố nương tử đã

trải qua những gì, hắn thế nhưng không để ý Cố nương tử đã từng như vậy?



Hắn ngơ ngác, Phó Dung cho rằng hắn quá mức giật mình, trở lại trên

giường ôm Trăn ca nhi nói chuyện với hắn: "Ta thật sự không liệu được

việc này, Tam thúc so với Cố di còn nhỏ hơn ba tuổi đâu, bất quá ngẫm

lại bọn họ là hàng xóm, Cố di khéo tay, cho dù trên mặt có sẹo nhưng vẫn là mĩ nhân, Tam thúc thì càng không cần nói thêm nữa, hai người họ tới

với nhau cũng bình thường. Nhưng mà trước nay ta một chút tin tức cũng

không nghe thấy..."



Người gặp việc vui tinh thần hào hứng, Phó Dung hưng phấn đâu, lải nhải đến lải nhải đi.



Từ Tấn trong lòng có việc, chỉ cười nhìn nàng.



Buổi tối dỗ xong Trăn ca nhi đi ngủ, hai vợ chồng trở về thượng phòng, chui vào chăn rồi Phó Dung theo thói quen dựa vào trong ngực Từ Tấn,

ngẩng đầu cùng hắn thương lượng: "Vương gia, ta nghĩ rồi, ta đối với làm ăn buôn bán không có hứng thú. Lúc trước đồng ý với Cố di cùng nhau mở

Như Ý trai, chủ yếu là vì bọn họ không có chúng ta khẳng định không mở

được, nên mới đáp ứng. Hiện tại Như Ý trai càng làm càng tốt, ta kỳ thật không quản chuyện gì, lấy phần chia hoa hồng kia rất ngại, vừa vặn bởi

vì Như Ý trai phụ hoàng cũng không thích ta lắm, vậy ta đem một nửa cổ

phần Như Ý trai cho Tam thúc và Cố di, làm hạ lễ thành thân cho bọn họ,

chàng cảm thấy thế nào?"



Liễu Như Ý chỉ muốn nhìn Như Ý trai phát huy làm rạng rỡ tổ tiên, hiện tại Như Ý trai ở trong tay Cố nương tử và Đỗ Viễn Chu kinh doanh càng

ngày càng tốt, Phó Dung thật sự không nghĩ vẫn tham gia mãi. Hiện tại

chia hoa hồng gì đó còn dễ nói, cả nhà cũng coi như là thân nhân tri kỷ

cùng chung hoạn nạn, chờ đến lúc Đỗ Viễn Chu và Cố nương tử sinh con,

con của bọn họ có thể mơ ước một nửa cổ phần kia hay không, hoặc là có

thể lợi dụng nàng, lợi dụng thanh danh Túc vương phủ làm chút chuyện cáo mượn oai hùm hay không?



Dù sao Phó Dung không thiếu tiền, liền muốn lần này cùng Như Ý trai

phủi sạch quan hệ tiền tài, miễn cho tương lai chọc phiền toái cho Từ

Tấn.



"Nùng Nùng thật hào phóng, Như Ý trai một nửa cổ phần, nàng có biết đại khái giá trị bao nhiêu bạc sao?" Từ Tấn trêu chọc hỏi.



Phó Dung đưa tay sờ mặt hắn, đắc ý cười nói: "Bao nhiêu ta cũng không

hiếm lạ, có vương gia làm chỗ dựa cho ta, ta còn sợ không có tiền tiêu?"
Phó Dung cùng Thục phi về Chiêu Ninh cung ngồi một lát, Từ Tấn rất

nhanh sẽ đến đón nàng, Phó Dung ôm lấy nhi tử mập đã sớm ngủ say, cáo

biệt mẹ chồng.



Ai nên xuất cung đều đã đi ra ngoài, bọn thị vệ đóng thật chặt cổng cung, trong hoàng thành lại yên lặng hẳn.



Phượng Nghi cung, Hoàng Hậu rốt cuộc đợi được Gia Hòa đế.



Thời điểm còn Đoan phi, trong một hậu 3 phi, Hoàng Hậu mỗi tháng ít

nhất có hai ngày có thể hầu hạ Gia Hòa đế, Đoan phi tuy rằng trẻ tuổi

lại không làm vui lòng Gia Hòa đế, ngược lại trong bốn người số lần thị

tẩm ít nhất. Có người lót nền, mặt mũi Hoàng Hậu ít nhiều còn giữ được.

Hiện tại không giống vậy, Lệ phi có thai không thị tẩm được, Hoàng Hậu

vốn cho rằng Gia Hòa đế sẽ đến chỗ nàng bên này nhiều hơn mấy lần, dù

hai người chỉ nói chuyện không làm gì, trong lòng nàng cũng thoải mái,

không ngờ Gia Hòa đế cũng không nhiều lần đặt chân đến Phượng Nghi cung, ngược lại phân đều cho Thục phi, Nhu phi, hoặc là một lòng theo cùng Lệ phi.



Hoàng Hậu trong lòng liền không thoải mái.



Nhưng nàng không dám bãi sắc mặt cùng Gia Hòa đế, Gia Hòa đế vừa tới, nàng ngược lại hầu hạ càng thêm ân cần.



Hai vợ chồng vừa muốn nghỉ ngơi, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.



Hoàng Hậu tỏ ý bảo ma ma bên người đi xử lý, Gia Hòa đế lại nghe ra là âm thanh Hạ Âm, đem người gọi lại, phân phó nói: "Cho vào."



Hoàng Hậu trong lòng dâng lên cảm giác không ổn, âm thầm nắm chặt khăn.



Hạ Âm rất nhanh tiến vào, thỉnh an rồi quỳ xuống hồi bẩm: "Hoàng

Thượng, nương nương bụng không thoải mái, nô tài đã phái người đi mời

thái y, nhớ Hoàng Thượng đã nói qnương nương có bất kỳ không ổn nào đều

phải báo cho Hoàng Thượng, cho nên..."



Nàng vừa mở miệng, Gia Hòa đế liền vụt đứng lên, vừa mặc đồ vừa sải bước đi ra ngoài.



Hạ Âm vội vàng ngừng lời, đứng dậy theo sau.



Hoàng Hậu lấy lại tinh thần theo ra tiễn người thì Gia Hòa đế đã đi xa.



Nhìn bóng đèn lồng trước mặt, Hoàng Hậu trong bóng đêm mùa đông khắc

nghiệt đứng lặng một lúc lâu, mới vẻ mặt bình tĩnh trở về trong phòng.



Hai khắc sau, tiểu thái giám Sùng Chính điện tới chuyển lời, đêm nay Gia Hòa đế không tới được...