Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 37 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Editor: Nguyen Thi



Beta: Campham​



Từ Tấn bước đi, Phó Dung dùng góc chăn lau nước mắt rồi thò đầu ra lấy

không khí. Bị người khi dễ ngay trong nhà mình, Phó Dung khẳng định tức

giận, dù tức giận nhưng vẫn có cảm giác không chân thực. Sao lại dính

dáng đến Từ Tấn? Từ Tấn hoàn toàn bất đồng với trí nhớ kiếp trước của

nàng.



Kiếp trước vô số lần đồng giường cộng chẩm, Phó Dung vẫn không hiểu Từ

Tấn bao nhiêu, hai người giống như kết nhóm sống chung. Ban ngày hắn ở

ngoài bận bịu quốc gia đại sự nàng không biết, nàng tiêu dao ở hậu viện

chăm sóc hoa cỏ. Đêm xuống, hắn hưng trí thì tới, hai người ôm tồn một

phen, mệt mỏi rồi ngủ. Kiếp này, Từ Tấn nói nhiều, cười cũng nhiều, còn

lời ngon tiếng ngọt dỗ nàng, biết ỷ thế hiếp người, cùng với vương gia

nghiêm túc lạnh lùng trước kia như hai người khác nhau. Hắn thích nàng

thật sao?



Phó Dung sờ sờ môi, chợt nhớ tới một chuyện quái dị, Phó Dung biết, kiếp trước nàng là nữ nhân duy nhất của Từ Tấn. Khi đó hắn thiếu chút nữa

tìm lầm địa phương thì không thể lừa người khác được, nói cách khác

trước khi gặp nàng, hắn chưa từng chạm qua nữ nhân. Trái với ngây ngô

kiếp trước, hắn hôn rất điêu luyện, nhất định đã từng hôn.



Chắc có qua lại với cô nương khác nhưng chưa tới bước cuối cùng… Nhất

định không phải nha hoàn trong vương phủ hay ca cơ kỹ nữ thanh lâu, hắn

là vương gia không cần khắc khe chính mình. Không phải tiện tịch thì

chắc là tiểu thư quan gia có chút thân phận, có lẽ Từ Tấn muốn đối đãi

với nàng ấy như đùa giỡn với người bên ngoài, sợ làm ra chuyện không hay nên chỉ hôn môi mà không làm gì bên dưới?



Vậy cũng không đúng, nghe nói hắn chậm chạp không nạp thê thiếp nên

hoàng thượng tức giận không ít. Nếu hắn thích nữ nhân, kinh thành có

nhiều tiểu thư dung mạo xuất chúng vì sao không sớm định ra một người.

Biết hôn nhưng không biết làm cái kia…



Lòng vừa động, Phó Dung hưng phấn ngồi dậy, chẳng lẽ Từ Tấn đoạn tụ như

lời đồn? Chỉ như vậy mới có thể giải thích vấn đề. Hắn hôn nam nhân

nhưng nam nhân không có… Phó Dung lắc đầu không muốn nghĩ tiếp, cân nhắc nguyên nhân Từ Tấn dị thường với nàng.
quyến rũ, Phó Phẩm Ngôn cúi đầu liền hôn, hai vợ chồng giằng co một lúc, rất nhanh liền về tới nhà, Kiều thị nhớ tới một chuyện: “Vậy ông không

sợ về sau hắn lấy chuyện này uy hiếp chúng ta sao? Hoặc hắn không cẩn

thận làm lộ ra?”



Phó Phẩm Ngôn cắn lỗ tai bà: “Đương nhiên sợ, nên hắn về không được!”



Một câu thành tiên tri, trung tuần tháng hai, dân chúng trong thành

dường như đã quên thảm án vào đêm nguyên tiêu. Ác hán ở trong tù bị

nhiễm bệnh hiểm nghèo, thi thể bị cuốn chiếu ném vào bãi tha ma không ai quan tâm.



Tề phủ nhận được tin, sai người đưa một phần tạ lễ. Sau khi Tề Trúc biết đem đồ trong phòng đập hết, Tề Sách vội chạy tới giải thích: “Phó gia

giúp chúng ta nên chúng ta phải cảm tạ, muội ở đây làm gì?” Sau khi lành bệnh, tính tình Tề Trúc đại biến, hai ba ngày Tề Sách phải tới trấn an, phí tâm cố sức nên hắn cũng gầy một vòng.



Trên đầu Tề Trúc đội mũ che, khuôn mặt mơ hồ không rõ, chỉ có tiếng khóc truyền ra: “Giúp gì? Đều tại Phó Dung, ca ca mới bỏ rơi muội. Muội rơi

vào kết cục này đều do nàng hại! Huynh còn tặng đồ cho họ, đừng cho muội không biết lòng huynh nghĩ gì, không phải muốn lấy lòng Phó Phẩm Ngôn,

làm ông ta gả Phó Dung cho huynh? Tề Sách huynh nghe cho kỹ, muội không

cho huynh cưới nàng! Huynh còn nhận muội là muội muội thì không được lấy nàng!”



Thét lên một tiếng cuối cùng mang theo nức nở, nằm sấp trên bàn ô ô khóc lên. Tề Sách đứng tại chỗ nhìn muội muội khóc tuyệt vọng, trong lòng

rất rõ ràng, muội muội không đơn thuần là giận chó đánh mèo, nàng thật

sự hận Phó Dung không hi vọng hắn cưới nàng ấy.



“A Trúc đừng khóc, tất cả nghe muội.” Tề Sách do dự không lâu rất nhanh

ngồi bên cạnh, cầm lấy tay quấn lụa trắng của muội muội: “A Trúc không

thích thì ta không lấy.” Hắn xin lỗi nàng, là hắn thiếu nàng, cùng muội

muội so sánh thì Phó Dung tính là gì?



Nhưng khi hắn quyết định, Tề Trúc đột nhiên ngừng khóc, chậm rãi ngẩng

đầu, hạ nửa mũ che nửa bên mặt đỏ sậm như ẩn như hiện: “Không, ca ca

cưới nàng đi, huynh nhất định phải cưới nàng, muội chỉ cần nàng làm chị

dâu.”



Cả đời nàng không ai thèm lấy, nàng muốn Phó Dung bồi nàng, nàng khổ Phó Dung đừng nghĩ tới ngày lành. Tề Sách cứng người, không thể tin mà nhìn muội muội.



“Ca ca không thích nàng sao?” Tề Trúc thu tay khinh khỉnh hỏi. Tề Sách

không nói gì, không biết qua bao lâu một tiếng trầm thấp: “Hảo” mới từ

trong miệng nam nhân truyền ra, khó có thể nghe thấy.