Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 6 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Hơn nửa tháng sau, Phó Dung mới có dũng khí soi gương. Thời tiết mới vào hạ, chim hót hoa thơm, làm tâm tình nàng cũng vui vẻ.



Bệnh của nàng cũng thuyên giảm, phát đậu cũng không nhiều lắm, hiện tại

những địa phương mà người ngoài có thể nhìn thấy trên người nàng đều

đóng vẩy và tróc ra hết. Chỉ còn lại một vài cái, đen thui thành từng

điểm nhỏ có, lớn cũng có, mặc quần áo vào liền che hết, cũng không bị

ngứa. Chỉ cần Phó Dung không chạm vào thì cũng không sao. Nàng cũng

không lo lắng về những nốt đậu này, chỉ đặc biệt sầu não về nốt đậu ở

giữa trán.



Da nàng rất trắng, càng nhìn thấy rõ cái nốt đen này, rõ rệt đến chói

mắt. Phó Dung giận dỗi lật ngã gương, mắt không thấy tâm không phiền.



“ Tiểu thư, nhị thiếu gia mời ngài ra ngoài bắt mạch.” Ngoài cửa, Lan

Hương nhỏ giọng bẩm báo. Phó gia ở kinh thành còn có hai phòng, danh

xưng thứ tự của huynh muội Phó Dung đều được bên kinh thành thống nhất.



“ Biết.” Phó Dung buồn bã trả lời, từ trước gương đứng dậy, cầm lấy mũ

che bằng lụa trắng đội lên đầu. Lát nữa phải hỏi Cát Xuyên nốt đậu trên

trán nàng lưu lại đến cuối cùng có khỏi hẳn không. Chính là bệnh của

nàng không cho truyền cho người khác, nàng ghét bỏ ném mũ che lên trên

giá, vuốt vuốt lọn tóc mỏng trên trán rồi đi ra ngoài.



Dù sao mấy người bên ngoài đều đã thấy bộ dáng của nàng sau khi phát bệnh, nàng có che giấu cũng vô dụng.



Trong nhà chính, Phó Thần đang cùng Cát Xuyên nói chuyện. Cát Xuyên có

kiến thức uyên bát lại có tài ăn nói khôi hài, làm cho Phó Phẩm Ngôn mỗi lần đến đây đều ngồi tán gẫu mà không uống rượu. Phó Thần lại càng trò

chuyện thân thiết với Cát Xuyên hơn vì thời gian hắn ở thôn trang lâu

dài hơn.



Thấy muội muội một thân áo trắng đi tới, bước chân uyển chuyển, khuôn

mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cúi xuống, một bộ dáng buồn khổ ủy khuất, Phó Thần chỉ cảm thấy buồn cười: “ Muội muội đừng lo lắng, Cát tiên sinh vừa nói với huynh, hiện tại, muội có thể đi ra ngoài một chút, không cần ngốc

tại trong phòng.”



Phó Dung cười khổ, trên mặt có cái khối đen này, nàng thà tự nhốt mình trong phòng còn hơn.



Hướng Cát Xuyên cung kính hành lễ, Phó Dung tự nhiên ngồi đối diện với Cát Xuyên, đưa tay qua.



Cát Xuyên xem mạch, lại kêu Phó Dung cho hắn xem nốt đậu đã đóng vảy ở

trên trán, nhè nhẹ đè xuống, hắn vuốt cằm nói: “ Cô nương đã khỏi hẳn,

cũng sẽ không truyền cho người khác, bất quá vì để phòng ngừa, cô nương

hãy lưu lại đây thêm 3 ngày nữa, đợi nốt đậu trên trán tróc vảy ra rồi

hãy hồi quý phủ mới tốt.”



“ Đa tạ tiên sinh, mấy hôm nay đã làm phiền tiên sinh.” Phó Dung thành tâm nói lời cảm ơn.



Cát Xuyên cho nàng một phương thuốc tên là Ngọc Tuyết lộ dùng để bôi
điều quấy rầy, ở đây có chút thành ý kính xin quý công tử vui lòng nhận

cho.”



Phó Thần cự tuyệt không nhận, hai người day dưa một phen. Hứa quản gia

đành thu lại bạc, đi đến trước cửa xe cung kính nói: “ Công tử mời xuống xe.” Người ở trong lên tiếng.



Chỉ là một giọng mũi nhẹ nhàng, làm cho Phó Thần không tự chủ được nhìn qua, tò mò bên trong là người có địa vị như thế nào.



Màn xe bị Hứa quản gia kéo qua một bên, lộ ra đầu tiên là một thân cẩm

bào thêu Tú Vân màu xanh trời, còn có đôi chút tiếng quần áo va chạm.

Nam tử đứng dậy khỏi ghế, cử chỉ thong dong đạp lên ghế xuống xe ngựa.

Động tác thật đơn giản nhưng đầy tôn quý, giống như cái hắn đạp lên là

ghế bạch ngọc mà không phải là ghế gỗ.



Phó Thần ngẩng đầu, sau khi thấy rõ dung mạo của đối phương, không biết tại sao lại nghĩ đến tam muội bảo bối của hắn.



Nhị muội 15, tam muội 13, đều là lứa tuổi đang bàn về chuyện cưới gả.

Phó Thần ngẫu nhiên cùng phụ thân sẽ nhắc tới người ứng tuyển, chuyện

của nhị muội thì hoàn hảo, còn tam muội, hai cha con đều cảm thấy nhức

đầu, chỉ nói riêng về bề ngoài không có ai xứng với Nùng Nùng của bọn

họ.Nhưng giờ khắc này, Phó Thần đã phát hiện có một người…



Hắn nhìn nhập tâm làm cho Từ Tấn nhíu mày.



Hứa quản gia quan sát sắc mặt, khẽ ho khan một cái.



Phó Thần nháy mắt hồi thần, liền vội vàng xoay người mời hai vị khách vào trong, để che giấu sự xấu hổ trên mặt.



Thật là suy nghĩ miên man cái gì đâu không! Người này có bộ dáng thật

tốt, nhưng lỡ đâu là thùng rỗng kêu to thì sao, ai biết được lai lịch

của hắn? Khi hắn đứng lên so với mình còn lớn hơn 1,2 tuổi, khi Nùng

Nùng đến tuổi xuất giá, người ta nói không chừng đã làm phụ thân. Căn

bản hai người không có một điểm xứng đôi.



An bày phòng cho khách xong, Phó Thần đi ra hậu viện.



Phó Dung vẫn chờ hắn đến: “ Người nào đến vậy?”



Phó Thần lắc đầu: “ Không có hỏi thăm, chỉ xin tá túc, sáng mai sẽ rời đi.”



Quả thế, Phó Dung không hỏi thêm nữa.



Mà trong phòng khách lúc này, Hứa quản gia thay Từ Tấn pha một bình trà

Long Tĩnh mùa xuân, thấp giọng xin chỉ thị: “ Vương gia định khi nào ra

tay?”