Côn Luân
Chương 35 : Bạch mai hàm dương
Ngày đăng: 20:58 22/04/20
Lương Tiêu đề khí chạy xa, ngồi lên một mỏm đá, thầm nghĩ: "Cô gái câm
này đích thực là ghen ghét với ta, sợ ta học xong kiếm pháp, đánh cho cô ta hoa rơi nước chảy. Phì, không giúp ta luyện kiếm, ai cần chứ? Đại
trượng phu vốn phải tự lập, Lương Tiêu ta đường đường là nam nhi, nhất
định dựa vào khả năng của mình luyện thành kiếm pháp?”
Nghĩ đến
đó, lòng chợt nảy ra ý, nhìn về phía trước, âm u quanh co, dốc núi thẳng đứng, tâm niệm chợt động: "Trên đỉnh nút tất nhiên ít người qua lại,
trước hết ta lên đó luyện kiếm pháp, sau đó tìm cô gái câm kia tỷ kiếm,
đánh cho cô ta hoa rơi nước chảy."
Lập tức triển khai khinh công
lên đường, chưa đến vài thời thần đã lên đỉnh núi phía Đông, thấy một
tòa đình bát giác, tại đó đặt một khối nham thạch, góc đình nhô hẳn ra
ngoài vách núi, hình dáng như chim ưng bay lượn, bên cạnh đình là một
tấm bia đá, ghi ba chữ “Dịch Kỳ Đình” và chữ viết: "Nơi Tống Thái Tổ
thua Hoa Sơn."
Lương Tiêu lúc nhỏ đã từng nghe cha kể chuyện. Lúc Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn chưa lên ngôi đã từng gặp đạo sĩ Trần
Đoàn. Trần Đoàn chưa bói trong lòng đã biết về sau tiểu tử mặt hồng này
phú quý không kể xiết, tiện mời đánh cờ, lấy Hoa Sơn làm cược, nếu Triệu Khuông Dẫn thua, sau này lên làm hoàng đế miễn thuế cho Hoa Sơn, Triệu
Khuông Dẫn thua liền mấy ván, kết quả thua mất Hoa Sơn.
Lương
Tiêu nghĩ đến ngày trước Triệu Khuông Dẫn thua cờ, ngầm nở nụ cười. Bước vào trong đình, thấy có một cái bàn đá vuông vức, trên khắc bàn cờ
ngang dọc, hai góc đều có chén đựng quân cờ, trên bàn cờ quân cờ đen
trắng xếp đặt, tựa như một cuộc cờ tàn, bất đồ nghĩ bụng: "Nơi này dường như có người đến, sao không nhặt hết những quân cờ này?”
Hắn
không biết đánh cờ, chỉ thấy quân đen quân trắng tả hữu vây quanh, tựa
hồ đang đấu đá kịch liệt, nhưng kịch liệt ở đâu thì lại không thể nói
ra.
Ngay lúc đó, Lương Tiêu đột nhiên cảm giác phía sau có người nhìn lén, không tự chủ nổi quay đầu ra sau la lớn:
"Ai?”
Chỉ thấy phía sau im ắng, không thấy bóng người. Lại nghĩ: "Là ta ngờ vực
nên tưởng ma ám? Hây, trên núi thời tiết quang đãng, địa thế lại bằng
phẳng, chẳng ai nhòm ngó, đích thị là nơi tốt để luyện kiếm."
Bất giác tay rút bảo kiếm đâm ra trước, bắt đầu luyện " Kiền kiếm đạo".
Luyện xong một hồi, xoay mình lại, chợt thấy sau cổ nhột nhột nóng nóng, giống như có hơi thở phía sau, Lương Tiêu sợ dựng tóc gáy,quờ tay ra
phía sau, ngờ đâu lại chẳng có gì.
Lương Tiêu trong lòng kinh
hãi, trầm tư tính toán một lúc, bất chợt chùng người xuống, lưng quay về hướng Đông, lúc đó chưa tới chính ngọ, ánh nắng chiếu từ Đông sang Tây, hắt bóng hắn trên đất, Lương Tiêu cúi đầu xem xét kỹ càng, chỉ thấy
trên mặt đất ngoài bóng của mình, còn có thêm một cái bóng nữa, áo dài
khăn đóng, thân hình cao lớn. Lương Tiêu trong lòng chấn động, quát lớn: "Ai?”
Người đó thấy y khám phá mánh khóe, ha ha cười lớn: "Ta là Võng Lưỡng".
Võng Lưỡng xuất phát từ “Trang tử. Tề vật”, ám chỉ ngoài bóng có bóng, cũng
tức là bóng của cái bóng. Lương Tiêu không biết ý nghĩa của hai chữ này, lớn tiếng chửi mắng:
"Vương nương cái gì chứ? Ta là cha ngươi
đây!" Chữ Lí với chữ Nhĩ (ngươi) đồng âm, y tức tối bị kẻ khác đùa giỡn, nhân cơ hội mở miệng chiếm tiện nghi.
Người kia bực tức mắng
lại: "Tiểu tử hỗn láo này bất học vô thuật, dám vô cớ mắng người !". Tay vừa nhấc lên, đã đánh trúng mông Lương Tiêu. Mông hắn nóng lên như bị
lửa đốt, lập tức nổi trận lôi đình, bám sát phương vị cái bóng, tay phất trả lại một kiếm, nhưng không tính rằng người kia cười cợt mấy tiếng,
thân chuyển theo kiếm nhưng không rời khỏi phía sau Lương Tiêu.
Lương Tiêu tả hữu tấn công, kiếm đâm trảo chụp, nhìn giống như chó tự cắn
đuôi, vẫn không đắc thủ. Vừa sợ vừa giận, lật kiếm đâm lại phía sau, phi thân lên không chém xuống, nhưng cho dù y dùng cách gì, phía sau lưng
cũng không thấy dấu vết, thường khi dừng lại, lại nghe thấy tiếng cười
cợt của người kia.
Như vậy một lúc, cơn giận của Lương Tiêu dần
bớt, chợt thấy kinh hãi: "Kẻ này thân pháp tà dị như vậy, sức người làm
sao sánh được? Hay là hắn vốn không phải người mà là sơn tinh quỉ quái?"
Nghĩ tới đó, từ trên xuống dưới toàn thân phát lạnh, cơ hồ chẳng muốn gì nữa ngoài việc tháo chạy cho xa, nhưng chợt thay đổi ý nghĩ, ngay cả mặt
đối thủ cũng chưa thấy, há không phải là quá vô dụng. Mắt đảo một vòng,
chợt nhảy lên cao cả trượng, đáp xuống tảng đá phía sau đình, quay lưng
về phía vực, thầm nghĩ:" Phía sau là vực sâu ngàn trượng, xem ngươi đặt
chân ở đâu?"
Ý nghĩ vừa dứt, chợt nghe người kia cười khùng
khục:" Chiêu này vô dụng rồi !". Lương Tiêu vô cùng kinh hãi: " Ái cha,
tên này đích thị là quỷ mị, ban ngày ta gặp ma quỷ hay sao? Chao ôi,
phải chăng ta chưa lùi hết, phía sau lưng vẫn còn chỗ đặt chân?"
Trong lòng hắn biết nếu quay lại quan sát, người kia sẽ lại vòng ra sau lưng, ngay lập tức không hề quay lại, tay trái giả vờ đâm ra một kiếm, thu
hút tia nhìn của đối phương, sau đó bước lùi một bước thật dài, như thế
nếu đối phương là người, tất nhiên sẽ quay về phía trước Lương Tiêu, lộ
ra mặt thật, nhược bằng tránh ra, tất bị gạt xuống dưới vực.
Không ngờ chân phải vừa bước ra, đã rơi luôn vào khoảng không, Lương Tiêu hốt hoảng, thầm kêu không xong, chân trái muốn trụ vững lại nhưng trên tảng đá đầy rêu xanh, trơn trợt dị thường, không thể trụ lại được, rơi thẳng xuống vực, trong lòng thầm than: " Ái da, lão tử chỉ thấy gót chân con
quỷ ấy, đã mất luôn tính mạng..."
Ý nghĩ chưa kịp xoay chuyển, cổ tay chợt bị một người nắm lại, cứu y thoát chết trong gang tấc, vẫn
đung đưa trên không. Lương Tiêu chưa hết kinh hồn, đưa mắt nhìn kĩ, chỉ
thấy người kia là một nho sinh đang cười, Nho sinh niên kỷ khoảng chừng
ba mươi, râu tóc rối bù, tướng mạo thanh tú, đôi mắt lấp lánh như thần,
tay trái nắm cổ tay Lương Tiêu, tay phải tiếp tục leo lên vách đá, ngũ
chỉ bấu vào rêu xanh, giống như đúc dính vào sắt.
Lương Tiêu nhìn thấy y có ba phần giống người, trong lòng thấy yên tâm một chút, lại
nhớ đến việc bị trêu chọc lúc nãy, cảm thấy tức giận, muốn buông lời
nhục mạ, bất ngờ bên dưới một trận gió thổi lên, núi cao gió lớn, Lương
Tiêu cảm thấy lắc lư qua lại, trong một khoảnh khắc, tim như nghẹn trong cuống họng, run lẩy bẩy nói không nên lời, chợt nghe nho sinh ha hả
Liễu Tính mỉm cười, nói tiếp :
- Nếu là sáu mươi tư đoạn chập làm một thì sao ?
Lương Tiêu ngạc nhiên nói :
- Vậy thì chẳng có cách nào”.
Liễu Tình cười nói :
- Vậy đó, bát kiếm đạo tựa như các cây tre đứng riêng lẻ, phải lấy Quy
Tàng trong tiên thiên dịch lí làm dây ghép chặt lại. So ra, bát đại kiếm đạo cũng giống như Cung Thương Giác Chủy Vũ ngũ âm, nghe một âm đơn lẻ
sẽ thấy không có ý vị, nhưng khi có nhạc sư điều hòa, có thể kéo dài ba
ngày, làm cho người ta quên hết.”
Lương Tiêu trầm ngâm một lát, vỗ tay nói :
- Con hiểu rồi, quẻ Càn với quẻ Khôn tương hợp, Càn thượng Khôn hạ tạo ra quẻ Thái thiên địa, Khôn thượng Càn hạ tạo ra quẻ Phủ thiên địa, tiếp
diễn như thế, Thái Kiếm Đạo biến hóa ra Phủ Kiếm Đạo, nhưng nếu hai quẻ
Thái Phủ tương giao, lại tạo ra quẻ mới, cứ thế lặp lại, biến hóa tạo ra có thể là vô cùng vô tận.
Liễu Tình im lặng hồi lâu rồi than rằng :
- Lương Tiêu à ! Nói chuyện với ngươi quả là hết sức thú vị. Nhiều điều
như vậy, ngươi chỉ nghe khởi đâu, đã có thể tự mình hiểu rõ
Lương Tiêu cười nói :
- Đều là do đạo trưởng dạy bảo mới có được “
Liễu Tình nheo mắt,nói : “ Ngươi là trẻ con, sao lại biến thành kẻ vỗ mông ngựa vậy ?
Lời vừa thốt ra, cảm thấy không ổn, hiểu rằng thời gian qua ngày ngày nói
chuyện với Lương Tiêu, lời nói đã cảm nhiễm, bớt câu thúc đi vài phần,
trong lòng thấy hoang mang, vội vã nghiêm túc kiểm điểm.
Lương Tiêu trầm ngâm nói:
- Nhưng kiếm pháp không so với thuật số được, các biến hóa về sau, con
nghĩ không thể đảo ngược được. Như “Càn kiếm đạo“ với “Khôn kiếm đạo”
đích thực tương phản, Khảm Li nhị kiếm cũng đều hết sức cực đoan, muốn
hai lộ kiếm pháp quán thông với nhau, phải làm cách nào?”
Liễu Tình cười nói :
- Cũng là để khảo sát con người. Ngươi cũng giống như đại tướng quân
thống suất thiên binh vạn mã, bát kiếm đạo cũng như là quân binh của
ngươi, Quy Tàng là binh pháp của ngươi, có quân lính lại có binh pháp.
Nhưng trên chiến trường thật sự, không dựa vào binh pháp, đánh rợ Hồ xem ra cũng không thành. Chỉ dựa vào binh thư, không bàn bạc tướng sĩ, cũng chắc chắn thất bại. Nói như vậy, phải biết dùng binh pháp để chỉ huy
binh sĩ, phát huy bản lãnh đích thực, không phải là việc đơn giản. Tự cổ chí kim, danh tướng vốn rất khác với những kẻ tầm thường.”
Lương Tiêu nghe lời giảng giải, trong lòng hiểu thấu, hướng về Liễu Tình vái chào, rồi quay về phòng nghỉ ngơi.
Tiếng gió ào ào trong đêm, tiếng sấm ầm ầm đùng đùng không dứt, Lương Tiêu
trong lòng bị phong lôi làm cho hốt hoảng, cảm thấy không yên ổn. Bình
minh đến, vội vàng mở cửa, liền có một luồng gió lạnh mang tuyết thổi
qua. Phóng tầm mắt ra xa, đồi núi rừng cây, làng mạc bị phủ hoàn toàn
tuyết trắng, chỉ thấy màu trắng mênh mang, bất giác suy nghĩ :” Gió
tuyết lớn như vậy, không biết nho sinh kia có đến hay không? “
Lương Tiêu sửa soạn quần áo, đạp gió lội tuyết, cuối cùng cũng đến ngôi đình
đánh cờ, chỉ thấy trong đình tịnh không có bóng người, bất đồ tự nghĩ :” Hôm nay tuyết lớn, không biết y có thể tới hay không?” Ý nghĩ vừa
thoáng qua, chợt nghe tiếng chân, đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy nho sinh
chớp nhoáng đã từ sườn núi đi ra, hoa tuyết bám đầy trên râu tóc, quần
áo vẫn đơn bạc, nhiều chỗ lộ cả da thịt ra ngoài.
Nho sinh trong tay cầm một hô lô rượu màu đỏ, từ xa nhìn thấy Lương Tiêu mở miệng vừa cười lớn vừa quát :
- Thằng nhóc con, vẫn chưa chịu phục à ? Hôm nay có chiêu gì mới không ?”
Cúi đầu nhìn quanh, chỉ thấy qua một đêm gió tuyết, hoa mai đã tàn rất nhiều, thở dài than :
- Qua ngày hôm nay, cây bạch mai này chắc sẽ tàn. Nghỉ thôi, hôm nay để ta đùa chơi với ngươi một hồi nữa.”
Lương Tiêu hỏi lại :
- Cái gì ?”
Nho sinh cười lạnh :
- Hoa mai tàn hết rồi, chơi cái gì nữa bây giờ ?”
Lương Tiêu trong lòng chợt phát sinh hào khí, cười lạnh nói :
- Hôm nay ta nhất định phải thắng ngươi.”
Nho sinh vỗ tay cười lớn :
- Tiểu tử chí khí không tệ, hắc hắc, tiếc thay làm không dễ như nói.”
Y giắt hồ lô trên thắt lưng, ngắt một cành hoa mai, trên còn ba đóa bạch
mai, nho sinh đưa cành mai ra trước gió, làm rụng mất hai đóa, còn lại
một đóa. Lương Tiêu tận mắt nhìn thấy, trong lòng mắng thầm không thôi.
Phải biết khi hai người giao đấu, nho sinh lúc nào cũng phải lo che chở
đóa hoa mai, hoa mai trên cành càng nhiều bao nhiêu, y phải hao phí tâm
lực nhiều bấy nhiêu, hoa mai tuy nhiều nhưng chỉ cần bị Lương Tiêu đánh
rụng một đóa là kể như thua. Đằng này hoa mai chỉ có một đóa, nho sinh
tâm thần tập trung, chiếm rất nhiều tiện nghi. Lương Tiêu giao đấu nhiều trận với y, tự nhiên hiểu rất rõ đạo lí này. Mắt thấy hoa trên cây mai
ngày càng ít dần đi, ý trời đã vậy, không còn cách nào khác, chỉ đành cố gắng đánh rụng hoa mai trên tay nho sinh, để y không chối cãi gì được.