Côn Luân

Chương 36 : Tinh hà dĩ kham

Ngày đăng: 20:58 22/04/20


Hai người lần lượt giao thủ , không giống lần trước, Lương Tiêu một lòng cầu thắng, nho sinh vẫn giữ vững không lộ sơ hở, mặc cho gió tuyết nổi

lên, hai người ngưng thủ tung hoành di chuyển, có phần kịch liệt hơn

ngày trước.



Đầu tiên Lương Tiêu vung kiếm xử “Kiền kiếm đạo”,

nhất kiếm đâm ra, bất ngờ phân tán; nho sinh liền dùng ngón trỏ chuyển

động cành mai, lúc đông lúc tây, chỉ còn bóng kiếm trong gió lộng, thân

ảnh nhàn nhàn, tựa như đùa giỡn; đánh đến hai mươi chiêu, Lương Tiêu

kiếm thế biến đổi thành “Ly kiếm đạo”, cuồng trảm loạn đâm, nho sinh

thân ảnh phân tán bốn hướng, cành mai liền vừa vặn gắn trên kiếm Lương

Tiêu, tùy ý kéo đông kéo tây, Lương Tiêu thân người bị kéo theo, đồng

thời sợ hãi vô cùng.



Sử được vài chiêu, Lương Tiêu kiếm chiêu vẫn dữ dội, đạo đạo kiếm ảnh phóng ra hơi lay động, bảo kiếm dường như nắm

không được chắc, như muốn rời tay phóng ra. Nho sinh cười nói:



- Tiểu tử, đánh không nổi , muốn ném kiếm nhận thua à ?



Lương Tiêu nói:



- Phì, nói năng lớn tiếng thế, không sợ gió hớt mất lưỡi à?



Trong khi nói, kiếm chiêu nhẹ nhàng đột nhiên trở nên gấp gáp, dần dần Ly

kiếm đạo khí thế ngày càng mãnh liệt không phân cao thấp, bất ngờ kiếm

ảnh theo gió vương dài ra, một đoạn dài hai thốn của cành mai bị cắt bay về sau, văng vào giữa gió tuyết xoay vòng, rồi rơi xuống vực sâu trăm

trượng. Một kiếm ấy khiến cành mai bị đứt thành hai đoạn, sau đó rơi

xuống gần hoa mai. Chính thị Lương Tiêu khăng khăng muốn xử ‘Đồng nhân

kiếm’. Kinh Dịch có câu: “thiên và hỏa, hòa với nhân, người quân tử lấy

nòi giống để bình phẩm vạn vật.”



Thiên, hỏa nguồn gốc đều là khí, hợp lại với nhau, cho nên thế kiếm ba phần là cuồng liệt, bảy phần là

phiêu hốt, càn thượng mà ly hạ, như hỏa tòng thiên phục, đáng tiếc kiếm

ấy mắc chút sai lầm, khiến hắn kêu thầm xui xẻo.



Nho sinh quát

một tiếng “hay”, rời ra thoát khỏi thế tấn công, cành mai phá gió đâm

tới. Lương Tiêu thầm nghĩ cành mai tuy yếu, nhưng nho sinh nội lực vô

song, trút vào cành mai, xuyên da thấu cốt chẳng phải nói chơi. Nhưng

nếu nhượng bộ, khác gì tự vỗ vào đít mình, đồng thời kiếm thế chuẩn bị

đáp trả ,“Ly hạ Càn thượng”, biến thành “Hỏa tại thiên thượng” chính là

“Đại hữu kiếm”, dịch tượng viết: “Hỏa tại thiên thượng, vốn có nhiều,

người quân tử phải thưởng thiện phạt ác, làm theo thiên mệnh”, ấy là một chiêu thưởng thiện phạt ác, đương nhiên đòn thế như sét đánh, nho sinh

lấy công đối công, không rơi vào thế hạ phong.



Nho sinh cười dài

một tiếng, thân pháp nhanh vọt, bốn phương tám hướng đều thấy nhân ảnh,

chẳng thể biết được đã di chuyển mấy lần, xuất bao nhiêu kiếm, chỉ thấy

mai ảnh trùng trùng, giống như từng đợt sóng lớn từ khắp nơi nhằm hướng

Lương Tiêu mà đổ ập tới. Lương Tiêu bình sinh chưa bao giờ nhìn qua thân thủ như vậy, chỉ cảm thấy nhức đầu chóng mặt, chẳng biết làm sao để

chống đỡ, đang hoang mang, kiếm thế Lương Tiêu chợt biến đổi “càn” thành “khôn”, “Khôn kiếm đạo” phép hậu thổ chi tượng, kiếm thuật phòng thủ
tầm mắt.



Ách nhi trên thang gỗ nghe được, không ngăn được mặt đầy hỉ sắc.



Lương Tiêu nín cười nói:



- Nguyên lai đạo trưởng thích yên tĩnh suy nghĩ, chứ với vũ công của đạo

trưởng, chắc chắn sẽ dương danh lập vạn, uy chấn giang hồ. Chỉ bất quá,

có không ít kẻ vô cớ quả thực cần được giáo huấn!



Hắn dùng lời lẽ ẩn dụ, Ách nhi nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghe lọt được, đùng đùng

trừng mắt nhìn hắn, nhưng nghĩ tới việc phải xa A Tuyết, thì lại cảm

thấy buồn bã. A Tuyết nhìn thấy tâm ý của nàng thì mỉm cười, giữ chặt

lấy tay nàng.



Liễu Tình cười khổ:



- Người xuất gia tranh nhau danh lợi làm gì, Lương Tiêu ngươi lại lắm lời đùa bỡn.



Nói xong bảo Ách nhi:



- Ngươi hãy thu thập hành lý, bọn ta sẽ đi bằng ngựa cho tiện lợi.



Ba người đều giật mình, Lương Tiêu trố mắt nói:



- Gấp gáp làm gì? Ít nhất cũng phải đợi gió tuyết qua đi, hẵng đi cũng không muộn.



Liễu Tình cười nói:



- Bần đạo thường nghĩ được là làm luôn. Ách nhi, ngươi ngẩn người ra đó làm gì?



Ách nhi chỉ khẽ gật đầu, vào trong quán thu dọn đồ đạc, A Tuyết theo sau giúp nàng.



Lương Tiêu thấy Liễu Tình cử chỉ cổ quái, trong lòng lo lắng: “Người như hiện nay chẳng phải rất tốt ư, tại sao đột nhiên lại muốn đi ngay.” Tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển, bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ khủng khiếp,

toàn thân lạnh ngắt, mở miệng nói:



- Đạo trưởng, nho sinh ấy chắc hẳn là kẻ địch của người, có phải không?



Liêu Tình ngạc nhiên:



- Tại sao ngươi lại cho rằng như vậy?



Lương Tiêu dậm chân nói:



- Đúng rồi, con nhớ ra rồi, nho sinh ấy khi nghe tên của người, lúc khóc

lúc cười, thần sắc kì dị, lại còn nhục mạ Quy Tàng kiếm là rắm chó khó

ngửi, tất nhiên phải oán hận người rồi. Chao ôi, chỉ trách một lòng sính cường, không nói ra sớm hơn, đạo trưởng cần phải nhanh chóng đi ngay,

mới có thể tránh được hắn?