Côn Luân

Chương 37 : Lăng không nhất vũ

Ngày đăng: 20:58 22/04/20


Liễu Tình muốn nói lại thôi, cau mày nhắm mắt, thở dài. Lương Tiêu thấy thế, không khỏi nghi ngờ, bèn hỏi:



- Thật quá kì lạ, kẻ kia nếu có thù địch với đạo trưởng, cớ sao không

quay lại báo thù? Với bản lãnh của hắn, thử hỏi ai có thể ngăn cản được, hà, rốt lại là hắn có ý gì đây?



Nhất thời cảm thấy khó hiểu, Liễu Tình nghe vậy, trong mắt ánh lên vẻ mông lung, lẩm nhẩm nói:



- Phải, cớ sao không quay lại?



Hai người đều có tâm tư, im lặng không nói, nhất thời trên núi chỉ nghe

tiếng tuyết rơi ào ào. Đột nhiên, dưới núi vọng lên một tràng tiếng nói

hết sức quái dị:



- Kì lạ, tìm khắp núi này cũng chẳng thấy đâu cả, lão Cùng Toan căn bản không có ở núi Hoa Sơn.



Hai người nghe thấy tiếng nói, vô cùng kinh ngạc.



Lại nghe tiếng một người khác trả lời:



- Ngươi nói như rắm chó, lão tử nghe thấy vô cùng rõ ràng. Hừ, lão đạo sĩ ít nhiều cũng đã thấy mặt lão Cùng Toan, ngươi thử dùng bộ óc heo của

ngươi nghĩ xem, trên đời này có người thứ hai nào bộ dạng giống như hắn

hay không?



Người thứ nhất mắng lại:



- Ngươi nói chuyện mới giống rắm chó, lão tử chịu gió rét cả đêm, ngậm đầy một mồm tuyết, cũng chẳng thấy bóng lão Cùng Toan đâu cả.



Người kia tức tối rống lên:



- Mẹ nó, ngươi không tin lão tử, ta liều mạng với ngươi.



Binh binh mấy tiếng, tựa hồ đã có tiếng động thủ.



Bỗng nhiên một giọng nói thô hào vang lên:



- Hai ngươi nói chuyện như rắm chó, câm mồm lại hết cho ta, con bà nó,

nếu không tìm thấy, Tiêu đại gia sẽ nhấn đầu các ngươi xuống cho xem.



Một âm thanh cười sằng sặc lên tiếng:



- Đúng đấy, Tiêu đại gia sắp tới rồi, nếu không tìm thấy Cùng Toan, chúng ta sẽ chịu tội danh báo cáo quân tình không đúng, sẽ chịu hình phạt kéo ruột, treo cổ mà chết ! Con mẹ nó, nghe tin tức của Hồ Lão Thiên đúng

là không ổn thỏa chút nào mà.



Âm thanh quái dị kia tức giận trả lời:



- Hồ Lão Vạn ngươi nói thối lắm. Mới đầu lão tử mới nói, ngươi đã vội thả bồ câu, bây giờ lại đổ tội cho lão tử, rõ ràng là trút bỏ trách nhiệm,

lão tử liều mạng với ngươi, ôi chao …



Cảm thấy mắng người cũng hơi quá đáng, ho khẽ một tiếng. Hồ Lão Vạn cười lên ha hả:



- Hồ Lão Thập nói hay lắm, nói đúng lắm, hây, tổ tiên của Hồ Lão Thiên

không phải là tổ tiên của ta hay sao, có chiếm được tiện nghi gì đâu?

Sao nào? Bồ câu của lão tử thả ra, nhưng là Hồ Lão Nhất bảo lão tử thả,

ngươi không trút được tội lên đầu lão tử đâu.



Tiếng nói chưa dứt, đã nghe một tiếng nói nhỏ nhẹ cất lên:



- Theo ý ta, tin tức của Hồ Lão Thiên chưa chắc đã sai, chắc chắn lão

Cùng Toan đang ở trên núi này, Hồ Lão Thập cũng không cần đánh Hồ Lão

Thiên nữa, chúng ta lên núi xem sao.



Chỉ nghe Hồ Lão Thập cao giọng nói:



- Hồ Lão Thiên, có mặt Hồ Lão Nhất ở đây nên lão tử tha cho ngươi một con đường sống … ai da … Hồ Lão Thiên ngươi dám đánh lén …



Âm thanh vừa phát ra, trên sườn núi thấp thoáng bóng người, tổng cộng năm

người. Năm người này cao thấp như nhau, mắt nhỏ mũi to, miệng như sư tử, đều mặc quần áo đen trắng xen kẽ, giống như hề ở tuồng hát, trong đó có hai người, một người nắm chặt bàn tay bằng sắt của kẻ kia, một người

nắm chặt cây thiết giản của đối phương, nhìn nhau chằm chằm tức giận, có vẻ là Hồ Lão Thiên và Hồ Lão Thập.



Lương Tiêu và Liễu Tình nhìn nhau, cùng cảm thấy kinh hãi:



- Bốn tên này nói chuyện không đầu không đuôi nhưng thủ cước lại hết sức nhanh nhẹn.



Bỗng nhiên một người hạ giọng nói khẽ:



- Nguyên lai trên này có người. Hồ Lão Bách, ngươi hỏi hai tên đó xem sao.



Âm thanh có vẻ như của Hồ Lão Nhất. Lời nói vừa dứt, chỉ thấy một người

lưng đeo loa bằng đồng, hối hả chạy nhanh lại, chỉ mặt Liễu Tình, hừ khẽ một tiếng, tròng mắt đảo nhanh, nói:



- Lão tử không cần con mẹ nhà ngươi lên tiếng.



Chỉ tay sang mặt Lương Tiêu hỏi:



- Ngươi có thấy một kẻ nhà nho ăn mặc tả tơi, râu đen không?



Lương Tiêu thầm nghĩ: “Không biết có phải y nói đến gã nho sinh đó hay không?”



Ý nghĩ vừa dứt, cười nói:



- Thiên hạ thiếu gì người ăn mặc tả tơi râu đen?



Hồ Lão Bách gằn giọng:



- Lão tử quên chưa nói, trong mắt có nốt ruồi đen đấy.



Lương Tiêu cười nói:



- Trong mắt có nốt ruồi đen? Lão tử thấy chưa rõ lắm.



Hồ Lão Bách kinh ngạc, trừng mắt nhìn Lương Tiêu nói:



- Ngươi dám xưng lão tử trước mặt lão tử à?



Lương Tiêu nói:



- Trước mặt lão tử ngươi cũng tự xưng là lão tử, cớ sao lão tử lại không

thể xưng là lão tử, ngươi nói lão tử không thể tự xưng là lão tử vậy lão tử càng phải tự xưng là lão tử, lão tử xưng là lão tử thì ngươi làm gì

được lão tử nào?



Nói lung tung một hồi, Hồ Lão Bách cảm thấy ngây ngốc, một lúc sau mới tỉnh ra, gào lớn:



- Phản rồi, phản rồi, tiểu tử hỗn láo, lão tử dạy ngươi bài học.



Trong tiếng hét, một chưởng kích ra.



Lương Tiêu thủ thế, chỉ thấy thế tới cường mãnh, trong lòng thầm tính, chân

bất ngờ bước qua một bước, Hồ Lão Bách mất trụ, quay sang bên phải khẩn

cấp, ứng biến thần tốc, mượn thế đất đạp chân, mã bộ trầm ổn, trừng mắt

nhìn Lương Tiêu, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc. Lương Tiêu cũng có cảm giác

kinh sợ. Chiêu “ Trịnh Huyền Chuyến Hồn Thiên “ vốn lấy từ thạch trận võ học của “ Huyền Dịch Cảnh “, huyền ảo dị thường, vốn tưởng là xuất kỳ

bất ý, đánh ngã kẻ ngốc, nào ngờ không tác dụng gì. Chưa biết phải như

thế nào, chợt nghe Liễu Tình than:



- Ngươi tìm thư sinh có việc gì?



Hồ Lão Bách đảo hai tròng mắt, nói lớn:



- Lão tử không nghe con mẹ nhà ngươi nói.



Liễu Tình cau mày không nói, có vẻ lúng túng. Hồ Lão Bách nhìn Lương Tiêu với con mắt đánh giá, cười nói:



- Tiểu tử, nhìn không ra ngươi cũng có chút bản sự!



Lương Tiêu cười lớn:



- Lão tử mở cửa hàng bán chổi, ngươi mua chổi không, mà ta không chỉ có một hai cái đâu!



(Chú thích khi hiệu đính: đoạn này liên quan đến thành ngữ Trung Quốc, bên

trên nguyên văn nói: có hai cái chổi = có chút bản lĩnh, từ đó xuống

dưới theo mạch văn Lương Tiêu mới dùng chổi để nói bông, nhưng không thể dịch thoát được, vì Việt Nam không có cách nói tương ứng, mọi người

thông cảm).



Hồ Lão Bách tin là thật, cười nhạt nói:



- Lão

tử không mua chổi, ai da, không phải, lão tử thấy ngươi có chổi chứ

không phải lão tử mua chổi, ai da không phải nữa, lão tử chưa từng nghe

trên đời này có cao thủ nào bán chổi hết?



Lập tức cúi đầu trầm ngâm, khổ não vô cùng, Lương Tiêu cố hết sức nín cười, Liễu Tình nhịn không được mỉm cười.



Bên kia Hồ Lão Thiên và Hồ Lão Thập vẫn đang loạn đả, Hồ Lão Nhất với Hồ

Lão Vạn đang đừng chờ, không nghe Hồ Lão Bách trả lời, Hồ Lão Nhất mất

hết kiên nhẫn lên tiếng:



- Hồ Lão Bách, ngươi hỏi được cái gì rồi?



Hồ Lão Bách trả lời:



- Bên đây có một tên tiểu tử, nó suýt đánh ngã lão tử …



Lời nói chưa dứt, bốn đạo nhân ảnh đến nhanh như chớp, đứng chắn ngay trước mặt Hồ Lão Bách, đồng thanh hỏi:



- Cái gì? Chắc chắn là có dính dáng với lão Cùng Toan !



Hồ Lão Bách hai tay huơ loạn, nói:



- Không phải không phải, thằng thối tha này bán chổi, lão Cùng Toan đọc sách, đầu trâu mặt ngựa không dính dáng với nhau.



Hồ Lão Vạn đưa mắt liếc Lương Tiêu, vênh mặt lên, một trảo xuất ra, cười nói:



- Ngươi bán chổi gì thế?



Lời nói vừa phát ra, ngũ chỉ đã công thẳng đến trước mặt, kình phong mạnh

mẽ, mười phần lăng lệ. Lương Tiêu cong mình, tay làm thành hình niêm

hoa, hai ngón tay nhắm thẳng tay của lão phất tới. Hồ Lão Vạn thất kinh, vội vàng thu tay lại la lớn:



- Không phải không phải, Hồ Lão

Bách, tên này không phải bán chổi? Hắn biết Như Ý Huyễn Ma Thủ, đích

thực là hậu bối của Tiêu đại gia.



Lời nói vừa phát, mọi người

không ai là không biến sắc, Liễu Tình ngạc nhiên nhìn Lương Tiêu. Lúc đó A Tuyết cùng với Ách nhi nghe tiếng la hét, cũng vượt quan môn, Ách nhi lưng mang một cái bao lớn, tay dắt theo con lừa trắng mang tên “Khoái

tuyết”.



Hồ Lão Bách vừa nghe Hồ Lão Vạn hô hoán, tức thì sắc mặt trắng bệch, cười nói:



- Lão tử … làm sao biết được? Nãy giờ y chưa hề sử qua chiêu đó, có … có phải là y bán.. bán cái gì nhỉ?



Hồ Lão Vạn nhảy lùi ra sau ba xích, chỉ vào Hồ Lão Bách hét to:



- Không liên quan đến ta, không liên quan đến ta, là Hồ Lão Bách nói ngươi bán chổi.



Hồ Lão Nhất cười nhạt nói:



- Hồ Lão Bách, ngươi dám nói xằng bậy vậy ư? Ngươi nói hậu bối của Tiêu

đại gia bán chổi, cũng ý nói Tiêu đại gia đi bán chổi. Ngươi nói Tiêu

đại gia bán chổi, cũng tức là không giữ thể diện cho lão nhân gia? Ngươi đã không biết giữ thể diện cho lão nhân gia, lát nữa làm sao ăn nói với lão nhân gia?



Hồ Lão Nhất nói một hồi, mọi người kể cả Liễu Tình không ai không thấy lạ lùng, Hồ Lão Bách cắn môi, bỗng nhiên đấm ngực

giậm chân, hu hu khóc òa lên.



Lương Tiêu trong lòng hiểu rõ, trầm ngâm nói:



- Hồ Lão Bách, ngươi trước tiên nín khóc đã, ngươi trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ không cáo giác ngươi đâu.



Hồ Lão Bách nghe câu nói đó, giống như giữa đêm đen thấy ánh dương quang, vội vàng lau nước mắt, nói:



- Hồ Lão Bách nói, nhất định nói hết, nói một chữ đúng một chữ, người già trẻ nhỏ cũng không lừa …



Lương Tiêu ngắt lời:



- Bớt nói lời thừa đi, ta hỏi ngươi, Tiêu đại gia lên Hoa sơn có chuyện gì không?



Hồ Lão Bách nói:



- Chỉ là lão Cùng Toan không tự lượng sức ấy …



Hồ Lão Nhất bỗng nhiên tiếp lời:



- Tự chuốc lấy diệt vong.



Hồ Lão Thập nói tiếp:



- Thập ác bất xá.



Hồ Lão Thiên cao giọng nói:



- Tội đáng muôn chết.



Hồ Lão Vạn nhất thời không tìm được lời, nói luôn:



- Toàn những điều ta định nói, lại bị bọn các ngươi nói cướp mất.



Bốn người kia lập tức đại nộ, đồng thời lên tiếng chửi bới, Hồ Lão Vạn hoang mang lùi lại.



Lương Tiêu biết được tin tức của Tiêu Thiên Tuyệt, bất giác tính nóng trỗi dậy, nhướng cao mày quát:



- Không được tranh nhau nói.


- Chúng ta hãy tìm chút cây rừng và cỏ khô đến đây, cất cho bọn họ một căn chòi tạm, sau đó lại đốt thêm một lò lửa nữa.



Hắn vừa định cất bước đi, nơi đầu gối bất giác tê rần, cơ hồ muốn ngã sấp

xuống, ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy trên huyệt “Khiêu Hoàn” dính chặt

một lá tùng châm xanh bóng, lại nghe Công Dương Vũ lạnh nhạt nói:



- Xú tiểu tử nhà ngươi bớt lo chuyện rỗi chút đi! Hừ, Tuệ Tâm đã bị ta chế trụ, các ngươi mau dìu nàng trở vào trong nhà!



Lương Tiêu trong lòng thầm biết võ công của chính mình còn cách hắn rất xa,

có phản kháng cũng chỉ vô ích, nghĩ vậy đành rút tùng châm ra khỏi

người, bước tới phía trước Liễu Tình, quả nhiên thấy vài đại huyệt trên

ngực bà lộ ra mấy nhánh tùng châm, bất giác giật mình: "Với khả năng của Liễu Tình đạo trưởng mà cũng khó thoát khỏi bị tùng châm xuyên vào

huyệt đạo hay sao?"



Chợt thấy Liễu Tình mở mắt ra, trầm giọng nói: "Lương Tiêu, ngươi đừng đụng đến ta."



Lương Tiêu than vãn:



- Xin đạo trưởng thứ lỗi, chờ khi mọi việc đã qua, Lương Tiêu nguyện mang roi đến thỉnh tội với người.



Nói rồi không để ý đến những lời mắng mỏ của Liễu Tình nữa, để cho Ách Nhi

cùng A Tuyết ôm bà trở vào trong đạo quan. Bản thân hắn lại bước tới

trước hai bước, chần chờ cả nửa ngày mới nói:



- Công Dương tiên sinh, ta đã từng ghé qua Thiên Cơ Cung.



Công Dương Vũ khép hờ hai mắt lại, sắc mặt không lộ chút biểu tình.



Lương Tiêu lại nói:



- Ta đã thấy qua Hoa Vô Xuy, bà ta có thuật trụ nhan, dường như chẳng bao giờ có thể già đi được, lại hay đàn tấu lên những khúc nhạc khiến cho

người khác phải nao lòng. Ta cũng nhận ra Hoa Thanh Uyên đại thúc.



Nói đến đây, chợt thấy Công Dương Vũ đầu mày dựng lên. Lương Tiêu biết tâm thần hắn đã động, liền nói tiếp:



- Ông ấy là một người rất tốt, tuy hành xử hơi có phần ủy mị chậm chạp.

Về phần Hoa Mộ Dung, nàng ta mồm năm miệng mười, Ài, chỉ sợ cả đời này

cũng không thể xuất giá.



Hắn vừa nói vừa cười, lại tiếp lời:



- Thê tử của Hoa đại thúc cũng rất tốt, bọn họ có một nhi nữ, tên gọi Hiểu Sương, vốn là một hảo hài nữ ……



Hắn nói đến đây bỗng nhiên ngập ngừng, cuối cùng đành nén lại, không nhắc đến bệnh tình của Hoa Hiểu Sương.



Công Dương Vũ vẫn trơ trơ như gỗ, Lương Tiêu âm thầm thở dài, đang muốn quay đi, chợt nghe Công Dương Vũ cảm thán nói:



- Đa tạ đã cho ta biết!



Lương Tiêu bảo:



- Không cần phải cảm ơn, ông từng chỉ điểm kiếm pháp cho ta, ta trả lại chút ít công lao, cũng là lẽ thường tình.



Công Dương Vũ hừ một tiếng, hỏi:



- Ngươi có phải họ Lương tên Tiêu?



Lương Tiêu đáp:



- Phải!



Công Dương Vũ trầm ngâm nói:



- Ngươi đã lãnh hội qua võ công của Tiêu Thiên Tuyệt à? Ồ, phải rồi,

ngươi theo họ của cha, lại lấy tên theo họ của mẹ, phụ thân ngươi chính

là Lương Văn Tĩnh, còn mẹ ngươi đích thị là Tiêu Ngọc Linh rồi!



Lương Tiêu toàn thân chấn động, quay người lại, kinh ngạc thốt lên:



- Sao ông lại biết?



Công Dương Vũ nhíu mày hỏi:



- Thằng ngốc Lương Văn Tĩnh ấy không nhắc nhở gì đến danh xưng của ta sao?



Trong lời hắn lại ẩn ướt vẻ cô đơn, thở dài một tiếng, lại hỏi:



- Thằng ngốc ấy bây giờ vẫn khỏe chứ?



Lương Tiêu không kiềm chế được, hai hốc mắt từ từ đỏ lên, run giọng nói:



- Người… người không còn nữa… qua đời cách đây đã lâu lắm rồi!



Công Dương Vũ hai mắt trợn trừng, hỏi như quát:



- Ngươi nói y đã qua đời rồi ư?



Hai chân hắn chợt động, dường như muốn bước lên về phía trước, nhưng chợt nhớ đến lời đã hứa, rốt cuộc cũng ráng nhẫn nhịn được.



Lương Tiêu thấy bộ dáng của hắn như thế, trong lòng biết rõ người này cùng

phụ thân ắt có quan hệ, liền lập tức không chỗ nào giấu giếm, đem sự

việc Lương Văn Tĩnh qua đời ra sao nhất nhất kể lại.



Công Dương Vũ nghe Lương Tiêu nói xong, ngây dại ra trong lát, hốt nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời cao, cười thảm mà rằng:



- Thiên thượng bất tri nhân gian sự, vũ tuyết phân phân nhập bi thu.(1)



Lương Tiêu không hiểu được ẩn ý bên trong, Công Dương Vũ vừa ngâm xong, hưng trí cũng dần nguội đi, nhắm mắt lại khẽ than vãn:



- Ngươi đi đi!



Lương Tiêu trông thấy biểu tình của hắn như thế, cũng chẳng biết nói gì hơn,

đành trở lại trong đạo quan. Vừa bước vào cửa, A Tuyết đã tóm lấy hắn mà bảo:



- Ca ca, Liễu Tình đạo trưởng tức giận lắm rồi!



Ách

Nhi cũng lo lắng nhìn hắn. Lương Tiêu bước vào sương phòng, mắt thấy

Liễu Tình đang trừng mắt nhìn mình, liền thuận miệng nói:



- Công

Dương tiên sinh cho dù võ công có lợi hại tới đâu, dưới thời tiết như

thế này, cũng sẽ bị đông cứng mà thôi, đợi cho hắn yếu đi một chút, ta

sẽ động thủ chế trụ ngay.



Liễu Tình lắc đầu nói:



- Cùng

Nho Công Dương Vũ đậu phải hạng dễ đối phó như vậy? Ngươi hãy mau giải

khai huyệt đạo cho ta , Umm, ta sẽ không cùng hắn đấu đá làm chi cho

thêm tức, ta bất quá chỉ là một người đạo sĩ, vốn không nên động đến cái ý niệm trần tục này!



Lương Tiêu thầm nghĩ tâm tình bà đã bình ổn trở lại, sẽ không thể bất tuân lời hứa, liền y lời giải khai huyệt đạo cho bà.



Liễu Tình đứng dậy nói:



- Lương Tiêu, ta có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp.



Lương Tiêu đáp:



- Đạo trưởng không cần khách khí, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đừng ngại.



Liễu Tình than vãn:



- Đều do ta bị hắn quấy nhiễu tâm cảnh, không thể sớm tỉnh lại. Hắn làm

như thế, chính bởi đã nhìn thấu bản thân ta không thể vong tình với hắn. Để đối phó với kẻ này, chỉ có thể lấy vô tình đối hữu tình. Nếu ta tỏ

ra vô tình vô nghĩa, bỏ đi nơi khác, hắn một mình một bóng, đương nhiên

sẽ cảm thấy mất đi hứng thú, bao nhiêu lời thề nguyền đổ chú, luận võ

đấu khí cũng sẽ theo đó tiêu tan, chỉ có thể vội vã đuổi theo ta mà

thôi. Ai, hôm nay hắn tự mình trói mình, đúng là một cơ hội thật tốt, ta cùng với Ách Nhi sẽ nhân lúc gió tuyết bên ngoài yểm trợ, từ cửa sau

của đạo quan mà rời đi. Ngươi đợi cho ta đi xa, hãy để cho A Tuyết đến

nói với hắn. Ầy, ngàn vạn lần nhớ kỹ, phải để cho A Tuyết nói, ngươi

không thể cắt ngang được!



Lương Tiêu ngạc nhiên hỏi:



- Vì sao vậy?



Liễu Tình cười khổ nói:



- Hắn tâm tình nóng nảy, một khi tính ngoan cố bộc phát, nhất định sẽ

trút giận lên đầu kẻ khác, khó mà kềm lại được. A Tuyết chỉ là một nữ tử yếu đuối, hắn cho dù lửa giận có bốc cao vạn trượng đi chăng nữa, cũng

sẽ cảm thấy lưỡng lự khi ra tay. Nhưng nếu đổi lại là ngươi, hai bó lửa

cùng lúc châm vào nhau, chỉ có thể càng cháy thêm dữ dội, nếu dẫn đến

động thủ, kẻ thiệt thòi chính là ngươi chứ không ai khác.



Lương

Tiêu nghe thấy âm thầm bội phục: "Ta trước giờ vẫn nghĩ Liễu Tình đạo

trưởng là người cổ hủ, không hiểu biết tình thế, chẳng ngờ người lại có

thể phân tích ra đạo lí lợi hại đến như vậy. Người trước kia tên gọi Lâm Tuệ Tâm, quả nhiên tâm tư linh nhuệ. Nhưng nói gì thì nói, Công Dương

tiên sinh như thế chẳng phải cũng có chút đáng thương hay sao?”



Cuối giờ Thân đầu giờ Dậu, gió tuyết dần dần trở nên mãnh liệt. Bắc phong

gào thét cuốn những điểm hoa tuyết nhỏ li ti tụ lại thành từng cụm tuyết lớn, bay hỗn loạn tán lạc, không ngừng liên miên rớt xuống.



Đến

rạng sáng ngày hôm sau, băng tuyết trên vách núi đã chất dày thành một

lớp hơn hai thước, Công Dương Vũ cả người từ trên xuống dưới đều phủ

ngập sương tuyết, nhưng hắn vẫn tuyệt nhiên bất động, phảng phất y như

một gã người tuyết, chỉ đôi khi lại thở ra một hơi khói trắng, mới hiển

lộ ra chút sanh ý.



Liễu Tình xa xa lặng nhìn hắn cả nửa ngày, rốt cuộc cũng dứt tình tuyệt ý, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa sau của đạo quan đã rộng mở tự lúc nào, liền hướng về Lương Tiêu nói:



- Lúc

này mưa tuyết vô cùng dày đặc, đủ để che lấp tiếng động, nếu còn không

đi, sợ rằng mãi mãi cũng chẳng thể đi được. Lương Tiêu, mọi việc còn lại trông cậy vào ngươi!



Lương Tiêu chắp tay thưa:



- Đạo trưởng yên tâm, xin người đi đường bảo trọng!



Liễu Tình gật gật đầu, vừa đi được hai bước, nhịn không được liền quay đầu

nhìn lại, sát na ấy, bất giác lệ quang chợt đong đầy hai mắt, lại sợ bị

người khác trông thấy, vội vã quay đầu đi, nhanh bước rời khỏi đạo quan.



Con lừa lông trắng sớm đã được bọc guốc cẩn thận bằng một loại sợi bông, đi trên nền tuyết tuyệt không phát ra một tiếng động nào. Chỉ thấy hai

người một lừa, mạo hiểm khôn cùng trong cơn gió tuyết, lướt qua đỉnh núi ngập màu đen thẫm, rồi dần dần mấ hút trong bóng đêm dày đặc.



Lương Tiêu đưa mắt dõi theo hai người đi xa, trong lòng lấy làm thất vọng vô cùng, chợt nghe A Tuyết nhỏ giọng nói:



- Nếu đổi lại là muội, nhất định sẽ không đi đâu cả!



Lương Tiêu thở dài:



- Trong chuyện tình nghĩa, làm sao có thể lưỡng toàn cho cả hai được chứ. Bất quá, Liễu Tình đạo trưởng tuy là có lòng tốt, nhưng hồ như lại có

chút trẻ con quá.



A Tuyết cúi đầu nói:



- Từ khi muội biết

chuyện đến nay, cũng chưa ai đối xử với muội tốt như vậy! nếu có kẻ đối

đãi muội tốt như thế, thì cho dù có trái luân thường đạo lý thế nào,

muội cũng nguyện được ở cùng một chỗ với y.



Lương Tiêu cười nói:



- Muội tính tình vừa tốt, người lại xinh đẹp, lo gì không có hảo nam nhân yêu thích chứ! Đừng nghĩ ngợi nhiều làm gì, lại khiến lòng sinh thêm

bối rối.



A Tuyết liếc hắn một cái, thầm nghĩ: "Cho dù có là hảo nam nhi ra sao, ta cũng không thèm để ý tới đâu!"



Đổi ý lại hỏi:



- Ca ca, nếu huynh là Công Dương tiên sinh, huynh sẽ như thế nào?



Lương Tiêu trầm ngâm giây lát, đoạn lắc đầu đáp:



- Ta cũng không biết nữa!



A Tuyết thở dài. Hai người ngồi đối diện với nhau không nói gì. Mắt thấy

sắc trời dần chuyển sang trắng bạch, A Tuyết chợt lên tiếng:



- Ca ca, Liễu Tình đạo trưởng chắc đã đi xa rồi, muội đi nói cho Công Dương tiên sinh nghe có được không?



Lương Tiêu nhìn ra màn mưa tuyết bên ngoài phòng, trả lời:



- Bọn họ ước chừng đã hạ sơn! Nhưng đề phòng vạn nhất, chúng ta hãy đợi thêm chút nữa……



Lời còn chưa dứt, chợt nghe bên ngoài đạo quan vang lên tiếng nói khào khào của một người:



- Lão Cùng Toan, lão Cùng Toan!



----------------------------



(1):Trời cao chẳng hiểu chuyện nhân gian, mưa tuyết rơi rơi ngập thu sầu. (Câu

này hình như Phượng Ca tự chế cho CDV ^^ - Kiếp Nô)