Côn Luân
Chương 38 : Long hổ chi hội
Ngày đăng: 20:58 22/04/20
Lương Tiêu nghe ra tiếng của Hồ Lão Vạn, bất giác giật mình, ngước nhìn
ra bên ngoài, chỉ thấy "Trung Điều Ngũ Bảo" tại bìa tùng lâm đang ra sức thăm dò, hướng về đạo quan nhìn quanh ngó quẩn.
Lúc này Công Dương Vũ toàn thân băng tuyết bao trùm, năm người bọn họ vẫn chưa nhìn ra chút dấu tích gì.
Trãi qua cả nửa ngày, Hồ Lão Thiên bỗng la lên:
- Chẳng có ai cả! Lão Cùng Toan thật sự không có ở đây!
Hồ Lão Bách cũng ầm ĩ theo:
- Tức chết đi được, tức chết đi được, tiểu tử thối ấy dám gạt lão tử, lão tử mà không chặt hắn ra thành tám khúc, thề không bỏ cuộc.
Hồ Lão Thập nói:
- Đúng vậy, còn có cái lão bà nương khoát áo đạo sĩ ấy cũng đáng ghét lắm a. Lần này mọi người cùng nhau xông lên, trước tiên đánh ngã bà ta, sau đó mới lo đối phó với tên tiểu tử thối ấy, cuối cùng lại dùng một mồi
lửa thiêu trụi cái điểu phòng này ……
Hồ Lão Nhất cắt ngang hỏi:
- Hai con bé còn lại xử trí thế nào?
Hồ Lão Vạn chẳng thèm do dự, thuận miệng đáp ngay:
- Dùng dây trói chúng lại như bánh bột nếp, quẳng chúng xuống núi cho té chết.
A Tuyết nghe thấy trong lòng vô cùng khiếp sợ, nhịn không được liền chuyển thân, nép sát vào người Lương Tiêu.
Lại nghe Hồ Lão Nhất nói:
- Lão tử không thích trói buộc nữ nhân. Hồ Lão Vạn, chủ ý là của ngươi đề ra, mọi người đều đã thống nhất, công việc ấy sẽ do ngươi làm.
Hồ Lão Vạn nói:
- Lão tử cũng không thích, Hồ Lão Thiên khoái nhất là chơi trò trói nữ nhân đấy.
Hồ Lão Thiên cả giận nói:
- Lão tử đã nói thế bao giờ chứ, ngươi dám vu khống lão tử à!
Hai người huy vũ binh khí, “Binh binh, bang bang” lại khơi dậy một trận ẩu đả.
Lương Tiêu thấy năm người nhảy lên nhảy xuống, hồn nhiên chẳng sợ ai nghe
thấy, trong lòng bất giác lo lắng: “Năm tên ngốc này võ công thật lợi
hại, nếu chúng thật sự xông tới, ta lấy một địch năm, còn lại bao nhiêu
phần thắng chứ?”
Còn đang nhíu mày phân vân, chợt nghe Hồ Lão Bách lại nói:
- Mọi người đến mà xem, ở đây có một tuyết nhân.
Lương Tiêu trống ngực đập thình thịch. Lại nghe Hồ Lão Thập nói trước:
- Tuyết nhân này làm khéo thật, trông giống hệt gã Cùng Toan.
Hồ Lão Thập vỗ tay cười bảo:
- Phải đấy, giống cực kỳ! Lão tử hận nhất là gã Cùng Toan, xem lão tử giẫm đạp cho hắn hoa rơi nước chảy đây.
Lương Tiêu thất kinh, vừa định xông ra khỏi đạo quan, chợt nghe Hồ Lão Nhất giận dữ nói:
- Ai cho ngươi giẫm chứ, lão tử chính là ca ca, phải để cho lão tử ra tay trước.
Hồ Lão Thập nói:
- Ngươi một cước cũng không được giẫm, lão tử quyết không nhượng bộ đâu.
Hồ Lão Bách cười nói:
- Các ngươi không nên tranh cãi làm gì, hay là để lão tử giẫm trước cho.
Hồ Lão Nhất quát:
- Chỉ biết đánh rắm!
Hồ Lão Bách hét thảm một tiếng, lập tức la lớn:
- Ngươi dám nhạo báng lão tử thối tha à?
Hai người hô hô hét hét, sắp sửa động thủ. Hồ Lão Thập vội nói:
- Đừng đánh mà, đừng đánh mà, mọi người đều là thân huynh đệ với nhau, đả hổ còn cần đến người thân …… Ai da …… Hồ Lão Nhất nhà ngươi đúng là chó điên mà.
Cứ thế tiếp tục, cả ba người bọn họ xáp lá cà vào nhau
mà đánh đấm, tay cào răng cạp, khiến cho bùn tuyết bắn tung tóe khắp
nơi. Lương Tiêu trông thấy bất giác vừa tức cười vừa bực bội năm kẻ ấy
chẳng thèm để mình vào mắt.
Ba người loạn xà quần một trận, bỗng dưng tách nhau ra, ngồi trên mặt đất thở hồng hộc. Hồ Lão Thập nói:
- Lão tử có một biện pháp. Tuyết nhân chỉ có một, chúng ta lại đến ba
người, cho nên chúng ta đắp thêm ba tên nữa, mỗi người một tên, như thế
chúng ta không cần phải tranh đoạt với nhau nữa.
Lương Tiêu thầm nghĩ: “Nói hươu nói vượn, đắp thêm hai tuyết nhân là đủ rồi, sao lại nói đến ba?”
Chỉ nghe Hồ Lão Nhất cười bảo:
- Hồ Lão Thập ngươi tính sai rồi.
Lương Tiêu thầm nghĩ:
- Hồ Lão Nhất thân là huynh trưởng, chung quy cũng hiểu được chút ít!
Chỉ nghe Hồ Lão Nhất cười bảo:
- Nên đắp thêm một tên thôi.
Lương Tiêu nghe mà muốn ngất xỉu. Hồ Lão Bách cả giận nói:
- Hồ Lão Nhất ngươi suốt ngày chỉ biết có một, lê mua một trái, heo giết
một đầu, cơm ăn một chén, chẳng ra con mẹ gì cả. Lão tử nghĩ rằng phải
đắp thành bốn tên chứ.
Ba người cãi lộn om sòm một chỗ. Hồ Lão
Thiên, Hồ Lão Vạn nghe tiếng tò mò, tạm thời đình chiến, cùng nhau đi
đến hỏi rõ nguyên do.
Hồ Lão Thiên nhất thời vỗ đùi, lớn tiếng nói:
- Đắp làm năm, bởi vì chúng ta chính là “Trung Điều Ngũ Bảo”, cho nên phải đắp làm năm tên.
Hồ Lão Vạn nói:
- Hoàn toàn sai rồi, theo ta thấy, chỉ đắp hai tên là tốt nhất.
Lương Tiêu nghĩ thầm: "Mới vừa rồi đắp hai tên là đúng rồi, bây giờ mà đắp
thêm hai tên nữa thì thiệt kỳ quặc, năm kẻ này thật sự ngu ngốc đến thế
sao?"
Lương Tiêu đoán một điểm cũng không sai, bọn "Trung Điều
Ngũ Bảo" này toán thuật vô cùng ngu dốt. Không chỉ có mỗi mình bọn chúng ngốc nghếch, lão gia phụ của chúng cũng ngốc nghếch chẳng kém, lúc
trước lão nhân rút tỉa từ kinh nghiệm đau thương của bản thân, quyết
định dùng "Nhất, thập, bách, thiên, vạn" làm tên cho năm thằng con trai, vốn để bọn chúng nở mày nở mặt, ai ngờ vẫn không làm cho nhi tử mình
khôn ra nửa phần, ngược lại còn trở thành năm kẻ ngốc nghếch.
Lúc này đây, Chỉ thấy Ngũ Bảo ngồi trên thảm tuyết trắng, bấm đốt ngón tay, mày rặm nhăn tít, cố sống cố chết tính toán một vấn đề vốn được xem là
bài toán đơn giản nhất thế gian. A Tuyết thật sự không thể nín nổi, thở
khì ra một cái, bật lên tiếng cười.
"Trung Điều Ngũ Bảo" nghe tiếng đồng loạt quay đầu, nhìn về phía đạo quan, lớn tiếng hét:
- Kẻ nào vừa cười? Con bà nó, kẻ nào vừa mới cười?
Lương Tiêu thấy tình thế không ổn, hướng A Tuyết căn dặn:
- Muội đứng trong đây xem đừng nhúc nhích, ta ra ngoài kia trước.
A Tuyết vội la lên:
- Muội cùng đi với huynh.
Lương Tiêu nói:
- Bọn họ bất quá đấu không lại ta đâu, muội ở đây quan sát, nếu ta rơi xuống thế hạ phong, muội hãy đến giúp ta.
A Tuyết bán tín bán nghi, ngập ngừng gật đầu.
Trung Điều Ngũ Bảo thấy không ai trả lời, đang muốn xông về phía đạo quan,
chợt thấy Lương Tiêu đi đến, nhất thời tản ra thành nửa vòng tròn, lớn
tiếng reo lên:
- Hay lắm hay lắm, tiểu tử thối nhà ngươi đến đây tìm chết ư?
Vừa nói vừa hướng về đạo quan lia mắt nhìn quanh, bọn họ đối với Liễu Tình
vô cùng cố kỵ, sớm đã thương lượng thỏa đáng, một khi thấy bà thì nhất
loạt xông lên, không để cho bà có một chút cơ hội phản kháng.
Lương Tiêu cười nói:
- Ai đi tìm chết chứ, ta vốn hảo tâm muốn đến giúp đỡ các ngươi tính toán thôi.
Hồ Lão Thiên cả giận nói:
- Ngươi mà có lòng tốt như vậy sao? Hừ, lão tử trước tiên phải tóm ngươi mới được!
Lương Tiêu lắc đầu bảo:
- Trước tiên khoan vội tính toán với lão tử, bọn ngươi không phải muốn tính sổ tuyết nhân sao?
Hồ Lão Vạn nói:
- Phải phải, nhưng ngươi làm được tích sự gì chứ?
Lương Tiêu cười nói:
- Lão tử biết phải đắp bao nhiêu tuyết nhân đấy.
Trung Điều Ngũ Bảo nhìn nhau, cùng kêu lên hỏi:
- Đắp mấy tên? Đắp mấy tên?
Lương Tiêu đáp:
- Các ngươi có năm người, vốn dĩ phải đắp năm tên.
Hồ Lão Thiên ha hả cười nói:
- Vậy là lão tử tính đúng rồi!
Trừ hắn, bốn kẻ còn lại không ai là không tức tối Lương Tiêu.
Lương Tiêu cười lạnh nói:
- Ai nói Hồ Lão Thiên ngươi tính đúng?
Hồ Lão Thiên giận dữ:
- Ngươi rõ ràng bảo là năm.
Lương Tiêu đáp:
- Lão tử có nói vậy, nhưng nếu mỗi người đắp một tên thì ……
Hồ Lão Nhất trong lòng hoan hỉ, vội hỏi:
- Đắp một tên ư, vậy là lão tử đoán đúng rồi?
Lương Tiêu cả giận nói:
- Lão tử nói chính là năm người các ngươi mỗi người đắp một tuyết nhân, nghĩa là sẽ có năm tên.
Hồ Lão Thiên bảo:
- Nếu vậy, lão tử đúng rồi.
Lương Tiêu nổi cơn phiền toái, cũng chẳng thèm quản đến hắn nữa, chỉ tay về xa xa nói:
- Nhưng đằng kia đã có sẵn một tên rồi, cho nên lấy năm giảm đi một, các ngươi bảo còn thừa lại mấy tên?
Trung Điều Ngũ Bảo mày dày nhíu chặt, lẩm nhẩm ngón tay, nhưng càng nhẩm lại
càng rối thêm. Mặc dù phép tính trừ này đối với người bình thường thì
thật vô cùng đơn giản, nhưng đối với năm kẻ này mà nói lại trở thành một vấn đề nan giải không thể nghi ngờ.
Lương Tiêu xem bộ dáng của năm người, thầm biết chính mình đã đoán định không sai, cười bảo:
- Các ngươi cứ từ từ mà tính, ai mà tính ra trước, sẽ là người thông minh nhất.
Năm người vừa nghe xong liền lập tức khẩn trương, vội vã tính toán, chỉ sợ bị người khác đoạt trước.
Lương Tiêu đoán rằng Liễu Tình đã đi xa rồi, liền trở lại đạo quan, bảo A Tuyết:
- Muội hãy đi nói cho Công Dương tiên sinh biết.
A Tuyết thấy năm người đang ở trước cửa quan, lo lắng hỏi:
- Bọn họ sẽ không động thủ chứ?
Lương Tiêu cười nói:
- Đương nhiên là không rồi, bọn chúng đứa nào cũng rất ngoan!
A Tuyết rụt rè lướt qua chỗ năm người. Thấy năm kẻ nọ quả nhiên vẫn không nhúc nhích, chỉ lo vò đầu bức tai, thần sắc buồn rầu ảo não. A Tuyết
trong lòng nảy sinh cảm giác thú vị, cùng Lương Tiêu mỉm cười, đi về
phía Công Dương Vũ, chỉ vừa đi được vài bước, đột nhiên nghe được từ
phía xa xăm, phiêu phiêu hốt hốt truyền lại một tràng âm thanh lô quản
(1), biến hóa vô cùng, cực kỳ thê oán, tuy là ngược gió truyền đi, giống như một con thuyền nhỏ chênh vênh giữa biển khơi, dập vùi trong giông
bão, nhưng thủy chung vẫn không bị che lấp.
Lô quản thanh vừa lọt vào tai, Trung Điều Ngũ Bảo đồng loạt nhảy cẩng lên, reo hò:
- Tiêu đại gia đến rồi, Tiêu đại gia đến rồi!
Lương Tiêu hai hàng lông mày nhíu lại, thầm nghĩ:
- Sao lại tới nhanh như thế chứ?
Công Dương Vũ cũng trầm tư nhủ: "Tiêu lão quái vừa nhận được tin tức đã lập
tức đuổi tới nơi. Hắc, đúng là binh quý thần tốc, hành động vừa nhanh
vừa quyết đoán! (2)"
Lão tuy ý niệm trong đầu xoay chuyển, nhưng
thân thể vẫn tuyệt nhiên bất động, chỉ nghe Trung Điều Ngũ Bảo rống cổ
hò hét, ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, tiếng huýt theo thế gió truyền
đi xa, hai tiếng vừa dứt, một âm thanh hồi đáp đã vọng trở lại, liên
miên bất tận, uy thế thật kinh người. A Tuyết bị âm thanh náo động này
chi phối, nhất thời kinh ngạc đến quên cả nói năng.
Lương Tiêu thần tình kịch chấn: "Hảo, nếu đã tới thì mối huyết hải thâm cừu hôm nay cũng nên kết thúc cho xong!"
Nghĩ rồi nhiệt huyết sôi sục, sải chân bước nhanh ra ngoài, hắn trong lòng
biết Tiêu Thiên Tuyệt đã nghe được tiếng huýt gió của Ngũ Bảo, đảo mắt
nhìn lại, chỉ sợ đánh nhau lúc này lại ngộ thương đến A Tuyết, liền
Lương Tiêu nghe được vừa bực mình vừa buồn cười: "Nha đầu hư thân mất nết, dám rủa ta chết à."
Lại nghe A Tuyết khóc lóc cả nửa ngày, đột nhiên đứng dậy, đang muốn di chuyển thân thể của hắn.
Lương Tiêu thầm nghĩ: "Nha đầu xuẩn ngốc này thật sự muốn đem chôn ta hay sao chứ? Rõ là ngớ ngẩn mà."
Chợt phát giác A Tuyết lại buông tay ra, nghẹn ngào nói:
- Ta mai táng ca ca rồi, vĩnh viễn sẽ không được trông thấy huynh ấy nữa, nhất định phải tìm trên người huynh ấy một vật gì đó để mang theo bên
cạnh, sau này lúc nào cũng có thể nhớ tới huynh ấy.
Dứt lời, nàng lại cảm thấy thương tâm, thút thít bật khóc.
Lương Tiêu khuôn ngực nóng ran, trầm tư nghĩ ngợi: "Nàng đối với ta thật sự
quá tốt, nếu hôm nay ta có thể thoát hiểm, tương lai nhất định sẽ đối xử tốt với với nàng, vĩnh viễn không rũ bỏ."
A Tuyết nức nở trong
chốc lát, tay luồn vào ngực Lương Tiêu, lôi ra từ bên trong một vật,
xoay qua vặn lại, hốt nhiên trông thấy một chiếc hộp mực đồng, vừa nhấc
lên xem, chỉ thấy bên trong chứa đầy một gói giấy dầu, trong lòng không
khỏi cảm thấy kỳ quái: “Đây là cái gì?”
Nàng bắt đầu quan sát,
chỉ thấy một miếng ngọc phía trên có khắc văn tự. A Tuyết bình sinh đã
vụng về, toán học lại không có khả năng, xem sách thì lúc nào cũng phải
vừa nhìn vừa nhẩm, lập tức đem từng chữ thuận miệng đọc ra:
- “Tử phủ nguyên tông” tiểu tựa: niệm vũ trụ chi sơ, thiên địa bổn vô, vô
trung sanh hữu, thủy hữu hỗn độn, hỗn độn trung khai, âm dương nãi
thành. Thị dĩ thiên hữu nhật nguyệt, địa thành hư thật, nhân phân nam
nữ, thú vi thư hùng. âm dương luân chuyển, vĩnh vô chỉ tức, nhân chi tứ
quý hữu hàn thử, nhật nguyệt hữu khuy thực. Hướng nhật thánh nhân vi
“Chu dịch”, chí dương trung sanh âm, lão Trang vi “Đạo đức”, chí âm
trung kiến dương. Âm dương hòa hợp, nãi vi chi khí , khí giả hỗn độn chi bổn thể , đạo đức chi căn nguyên. Dư tu luyện bán sanh, lược hữu sở
đắc, nãi tác tử phủ thập nhị thiên, lưu tặng hữu duyên ……
(BYH
tạm dịch: Tiểu tựa Tử phủ nguyên tông: thủa đầu vũ trụ này không có trời đất chi hết, trong cái không có ấy sinh ra cái có, trong cái hỗn độn ấy chia ra cái rạch ròi, từ cái rạch ròi lại chia ra âm dương. Trong trời
sinh nhật nguyệt, trong đất sinh thực hư, người sinh nam nữ, thú sinh
đực cái. Âm dương luân chuyển, vĩnh viễn không bao giờ dừng, có bốn mùa
có nóng lạnh, nhật nguyệt có khi khuyết khi tròn. Xưa nay thánh nhân
viết Chu Dịch, trong chí dương sinh ra âm, Lão Trang làm Đạo Đức, trong
chí âm thấy dương. Âm dương hòa hợp sinh khí, khí là hỗn độn chi bổn
thể, đạo đức chi căn nguyên. Tu luyện bán sinh được đôi chút sở đắc, làm thành Tử Phủ Thập Nhị Thiên, gửi tặng kẻ hữu duyên…)
A Tuyết đọc đến đây, nghèn nghẹn than:
- Ai da, thật là cổ cổ quái quái mà, cũng chẳng biết nó nói gì nữa? Nhưng vật này vừa vặn, rất thích hợp để làm đồ kỷ niệm ……
Lời còn chưa dứt, chợt thấy băng tuyết bay tứ tán, Lương Tiêu đột ngột nhảy lên. A Tuyết bị dọa đến thất thanh, thét lên một tiếng chói tai, lại
nghe Lương Tiêu lớn tiếng bảo:
- Đọc tiếp đi, đọc tiếp đi!
Hắn vừa kêu được hai tiếng, khí cơ chợt hỗn loạn, lại tiếp tục vùi đầu vào trong tuyết.
A Tuyết kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, cả nửa ngày mới bật thốt:
- Ca …… ca ca, huynh …… huynh còn sống sao?
Lương Tiêu không thể lên tiếng, chỉ có thể vẫy tay thay lời.
A Tuyết ngây người ngẩn ngơ trong chốc lát, rồi lại cuồng hỉ nói:
- Ca ca, huynh dám gạt muội!
Nàng biết được Lương Tiêu vẫn còn trên thế gian này, nhịn không được không
ngừng khua khoắng hai tay, khúc khích cười mãi. Cười trong chốc lát,
nàng lại nghi hoặc nói:
- Ca ca, huynh vùi đầu vào trong tuyết, không cảm thấy ngộp thở hay sao? Vừa rồi hại muội sợ muốn chết ……
Lương Tiêu hai tay ra hiệu, ý bảo nàng không nên nói nhảm, mau mau cúi xuống
đọc tiếp. Hắn nghe xong đoạn thoại vừa rồi, mơ hồ đoán được “Tử phủ
nguyên tông” này chính là một bộ bí kíp ghi lại phương pháp luyện khí,
biết đâu có thể hóa giải luồn chân khí không chịu nghe lời trong cơ thể
của mình.
A Tuyết chỉ đành tiếp tục đọc:
- Nhập định
thiên: đạo giả thiên địa lưỡng bất tri, thân tại hồ trung vô nhân thức,
lão thụ bàn căn nhập nê thổ, sơ chi hoành tà bất lưu ảnh, mục quan giả
quan tâm, tâm hữu huyền châu sanh quang minh, huyền châu lạp lạp tẩu nê
hoàn, chuyển vận cô lộc độ tinh hồn ……
(BYH tạm dịch: Nhập định
thiên: người luyện đạo không biết đến cả trời và đất, thân ở trong lu
chẳng cảm nhận được gì, gốc cây cổ thụ tiến sâu vào đất bùn, cành cây
chĩa nghiêng ra không đổ bóng xuống, mắt nhìn vào trong tâm, trong tâm
có huyền châu tỏa ánh sáng ra, huyền châu lăn lăn đến Nê Hoàn, chuyển
vận Cô Lộc độ tinh hồn).
Âm thanh vừa vơi đi, Lương Tiêu bỗng
nhảy dựng lên, y theo lời ngồi bắt chéo hai chân lại tọa pháp, hai tay
giao nhau bên dưới cổ, đôi mắt khép hờ, ý niệm chứa trong huyệt Thiên
Trung, khí dồn lên huyệt Nê Hoàn trên đỉnh đầu, lại chuyển về Cô Lộc
quan ở sau lưng.
A Tuyết thấy hắn không còn chôn mình vào tuyết
nữa, trong lòng biết nhất định có liên quan đến hành động của mình, lập
tức không dám sao lãng, tiếp tục nhẩm đọc, đọc xong quyển đầu “Nhập
định”, lại đọc đến quyển thứ hai “Tẩy tâm”.
Tâm pháp “Tử phủ
nguyên tông” này toàn dùng câu thơ mà diễn tả. “Nhập định”, “Tẩy tâm”
hai sách giảng giải như thế nào để đả tọa, như thế nào để trừ khử những
kinh thương tạp niệm trong lòng, làm thế nào trong lúc chư mạch vận
chuyển khí cơ, điều hòa âm dương. Ngôn từ mặc dù tối nghĩa nhưng Lương
Tiêu ngộ tính cực cao, có thể cảm nhận bằng nhiều cách. Tỷ như "Đạo giả
thiên địa lưỡng bất tri, thân tại hồ trung vô nhân thức." Chính là chỉ
phương pháp "Tâm trung quan ảnh", ‘hồ’ tức chỉ ‘tâm’, "Thân tại hồ
trung", nghĩa là trong lòng nghĩ về hình ảnh của chính mình; "Lưỡng bất
tri", "Vô nhân thức" ám chỉ ngoài thân chẳng có vật gì, thiên địa đều
không nhớ đến; "Lão thụ bàn căn nhập nê thổ, sơ chi hoành tà bất lưu
ảnh." Chính là dạy phương thức đả tọa, hai chân giống như đại thụ lâu
năm xoạt rễ bám đất, khoanh chân bắt chéo mà tọa pháp, hai tay tạo thành hình dáng nhánh cây đang giao nhau, nhưng nhất thiết phải áp sát vào
hàm dưới, không để lưu lại bóng trên mặt đất; phần phía sau cũng đại
loại như vậy.
Lương Tiêu vừa nghe vừa hiểu, vừa hiểu vừa luyện,
luyện xong “Tẩy tâm thiên”, toàn thân chân khí nhỏ như hạt trân châu,
bên trong chư kinh bách huyệt lưu chuyển bất định, nhất nhất đổ dồn vào
đan điền, bất giác khiến hắn tâm khí bình hòa, hô hấp thông suốt trở
lại, nhất thời không bị tắc nghẽn nữa. Vốn người luyện hai chương khác
biệt này, chậm thì bảy tám tháng, lâu thì hơn mười năm, lại chưa chắc có thể luyện thành. Nhưng Lương Tiêu trong lúc vô tình đã đạt đến cảnh
giới "Quy tức", nền tảng sẵn có (1), nhập môn tự nhiên dễ dàng hơn rất
nhiều, chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi, hắn đã hoàn toàn luyện xong
công pháp.
A Tuyết thấy Lương Tiêu chau mày nhíu mắt, thần sắc nhợt nhạt, trong lòng vô cùng không vui, liền bảo:
- Ca ca, quyển kế tiếp chính là “Sơ cửu thiên”, huynh nghe cho kỹ này,
mặt trước có nói: cửu cửu đào hoa sanh đỗng khuyết , bát bát thanh long
tổng nhất cân , thất thất bạch hổ song song dưỡng, mộc mẫu kim công tính bổn ôn, thập nhị cung trung thiềm phách hiện, thời thời địa phách hàng
thiên hồn, bạt thủ thiên căn tịnh địa tủy, bạch tuyết hoàng nha tự
trưởng thành ……
Lương Tiêu mở mắt ra, ngạc nhiên nói:
- A Tuyết, muội có đọc nhầm không đấy?
A Tuyết nhìn lại một lượt cẩn thận rồi trả lời:
- Muội chiếu theo mặt trước mà đọc, một chữ cũng không sai!
Lương Tiêu nhận lấy tờ giấy, cẩn thận xem xét, quả nhiên đọc đúng từng chữ,
nhất thời đầu mày nhíu chặt, cả nửa ngày không nói năng gì.
A Tuyết lòng thấy hiếu kỳ, chợt hỏi:
- Ca ca, lời này có ý gì thế?
Lương Tiêu lắc đầu đáp:
- Thơ cú ở đây, ta một câu cũng không nghĩ ra được.
A Tuyết trừng đôi mắt to của mình, ngạc nhiên nói:
- Ca ca, đến huynh còn nghĩ không ra, vậy còn ai có thể hiểu thông được chứ?
Lương Tiêu bật cười nói:
- Nha đầu ngốc, muội đề cao ta quá rồi. Vị tiền bối này đã viết như vậy,
ắt hẳn mong muốn có người nào đó thông suốt. Hai quyển trước có khá
nhiều thí dụ, cho nên không khó có thể hiểu rõ. Nhưng từ chương này trở
đi, lại xuất hiện rất nhiều câu từ cổ quái, ta đoán chừng đây là một
loại thuật ngữ nào đó, chẳng hạn như hình tròn hình vuông hình tam giác, và các định luật thương phương thực pháp trong số thuật), cho nên nếu
không hiểu loại thuật ngữ này, thật không có cách nào hiểu được chân ý
của vị tiền bối ấy cả.
A Tuyết hỏi:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Nàng nhăn mày, vô cùng lo lắng cho Lương Tiêu.
Lương Tiêu cúi xuống quan sát lại lần nữa, chỉ thấy phía sau “Sơ cửu thiên”,
còn có “Huyền dụng, thần vi, đỉnh thụy, hoạt đắc, sáng lạn, thai tức,
tích cốc, tiên du, quy chân” chín quyển, mỗi quyển càng về sau lại càng
khó hơn trước, câu từ cũng càng lúc càng thiên kỳ bách quái, hắn không
khỏi nghĩ ngợi nói:
- Vị soạn văn tiền bối này thật sự muốn làm
khó người ta mà, lúc nào cũng như đang đặt ra một mê đề cổ quái để thử
thách kẻ khác, ta trước tiên có được Thuần Dương Thiết Hạp, sau lại có
thêm Âm Dương Cầu, hôm nay lại gặp phải Tử Phủ Nguyên Tông.
Hắn
nhìn một lượt từ đầu đến cuối, vẫn chưa phát hiện ra tên của tác giả,
thêm vào đó, đã không có hai chữ “Thuần Dương” lại cũng không có tên
hiệu của Lữ Động Tân. Xem ra câu chuyện về Lữ Động Tân đúc hộp, quả
nhiên là do người trần ngộ truyện mà ra rồi.
Lương Tiêu nghĩ mãi vẫn không hiểu đành than vãn:
- A Tuyết, ta xem không hiểu nổi. Nhưng “Tử phủ nguyên tông” này thật sự
vô cùng quý giá. Chỉ cần hai quyển Nhập định và Tẩy Tâm cũng có thể hóa
giải chân khí đang loạn tẩu trong cơ thể ta. -Theo như lời đồn, nếu
luyện về sau, có thể điều khiển được quỷ thần, phi thăng thành tiên,
không biết có thật thế chăng?
A Tuyết thầm nghĩ: “Nếu ca ca phi
thăng thành tiên rồi, A Tuyết một mình ở lại nhân gian này, chẳng phải
tịch mịch lắm sao, may là huynh ấy không hiểu được phần phía sau.”
Nàng nghĩ đến đây, trong lòng thích chí, không nhịn được nhìn Lương Tiêu mỉm cười.
Lương Tiêu thấy nàng cười có vẻ bí hiểm như vậy bèn hỏi:
- Nha đầu ngốc nhà ngươi, sao lại cứ cười khúc khích như vậy? Ầy …… A Tuyết, muội bị thương à?
A Tuyết hồi phục tinh thần lại, chỉ cảm thấy ngực và vai đau nhói, mới
chợt nhớ ra vừa rồi đã trúng phải một chưởng của Lương Tiêu, thụ thương
không nhẹ, về sau lại liên tiếp gặp phải dị biến, cũng phần nào quên bén đi cơn đau.
Nàng sợ Lương Tiêu lại tự trách mình, đành thuận miệng nói:
- Đâu có.
Lương Tiêu hừ một tiếng, nói:
- Muội mà nói dối, mắt hết nhìn đông lại ngó tây, ta liếc một cái đã nhận ra.
A Tuyết bối rối vô cùng, chỉ biết cúi đầu lau lau vạt áo.
Lương Tiêu nhìn nàng sớm đã minh bạch mọi chuyện. Hắn cẩn thận thu hồi “Tử
phủ nguyên tông”, bất chợt nhớ đến bản thân đã đem Âm Dương Cầu nuốt vào trong bụng, sợ rằng sau này sẽ gặp vấn đề, nhưng hắn ngưng thần tìm
kiếm bên trong mãi vẫn chẳng thể cảm nhận được nửa điểm vết tích của Âm
Dương Cầu.
Hắn trầm ngâm thật lâu, hoảng hốt nhớ lại lúc Công
Dương Vũ cùng Tiêu Thiên Tuyệt đánh nhau, trong cơ thể tựa như có sự vật gì đó bị rạn nứt, lúc này nhớ đến, ước chừng chính bởi nội công của hai đại cao thủ ấy quá mạnh mẽ, Âm Dương Cầu chịu không nổi sức nặng, hoặc
đã bị nghiến thành phấn vụn, hoặc đã hóa thành bụi tro mất rồi.
Lương Tiêu hiểu ra nguyên do, bất giác thở dài thườn thượt, ôm lấy A Tuyết trở lại đạo quan liệu thương cho nàng.
A Tuyết trải qua một ngày một đêm hứng chịu quá nhiều biến cố như vậy,
tất nhiên mệt mỏi vô cùng, liệu thương chưa xong đã mau chóng chìm sâu
vào giấc ngủ.
Lương Tiêu mang nàng đặt trên gối, cẩn thận kéo
chăn đắp lên rồi ngồi xuống bên cạnh. Nghĩ đến việc tìm đường sống trong cái chết vừa qua, hắn âm thầm cảm thấy may mắn; nhưng khi nghĩ đến mối
thù của phụ mẫu vẫn chưa báo được, bất giác một nỗi hổ thẹn mờ mịt lại
dâng trào.
Lương Tiêu vui buồn lẫn lộn, cõi lòng như dậy sóng
chẳng thể bình ổn lại. Hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy dáng ngủ của A
Tuyết thật nũng nịu đáng yêu, khiến người khác không thể cầm lòng được,
bèn bất giác vươn tay, nhè nhẹ vuốt lên mái tóc đen nhánh của nàng,
trong lòng chẳng biết vì sao lại hiện ra hình bóng của Hoa Hiểu Sương.
Hắn lúc đầu tranh đoạt Thuần Dương Thiết Hạp, toàn vì chứng bệnh thâm
căn của nàng, mà nay Âm Dương Cầu đã bị hủy, chỉ sợ đối với khả năng
phục hồi của Hiểu Sương vô cùng bất lợi. Lương Tiêu nghĩ ngợi chốc lát,
cảm thấy cõi lòng nặng trĩu: “Chẳng lẽ ông trời trêu người, quả thật
muốn cho Hiểu Sương vĩnh viễn phải chịu đựng nỗi dày vò của hàn độc hay
sao?”
Hắn si ngốc ngẫm suy một hồi, lúc định thần nhìn lại, chỉ
thấy khóe miệng A Tuyết khẽ mỉm cười, hàng mi dày tựa như một mặt gương
nho nhỏ, thoảng chút rung động, dường như trong giấc mộng đẹp đang gặp
điều gì đấy vui vẻ lắm. Lương Tiêu bất giác mỉm cười, nhớ đến đêm đó ở
trên thuyền, dáng vẻ say ngủ của Liễu Oanh Oanh cũng phảng phất hệt như
vậy, tình trạng cũng chẳng khác là mấy, có điều giờ đây người cũng đã đi mất rồi.
Khoảnh khắc ấy, hắn chỉ cảm thấy lồng ngực tựa như bị
ngàn vạn nhánh cương châm xuyên thấu, nước mắt không tranh nhau mà lặng
lẽ rơi xuống. Hắn bất giác ngẫm than:
- Chẳng biết Oanh Oanh đi theo Vân Thù rồi có còn vui vẻ nữa không? Trong cơn mơ nàng liệu có thể mang theo nét cười như thế?
Lúc này bên ngoài phòng, gió tuyết càng lúc càng dữ dội, cuồng phong mang
theo hoa tuyết thốc mạnh vào song cửa. Âm thanh trầm muộn của tiếng sấm
từ phương Bắc đang cuồn cuộn kéo đến. Lương Tiêu bừng tỉnh, thở dài một
hơi, áp dụng phương pháp tẩy tâm nhập định, ngồi khoanh chân tĩnh tọa.
Dần dần, tiếng gió cùng tiếng sấm bên tai đã trôi đi mất, chỉ còn lại âm thanh nhè nhẹ của tiếng tuyết rơi ngoài xa.
----------------------
(1): nguyên văn câu này là “Cao ốc kiến linh”.