Côn Luân
Chương 39 : Tứ thiểu bái sư
Ngày đăng: 20:58 22/04/20
A Tuyết tỉnh lại lòng ngập niềm vui. Cô mơ một giấc mơ, trong mơ thấy
mình đang ngồi trên một con thuyền cùng Lương Tiêu vừa hát vừa câu cá.
Cô ôn lại một lượt cảnh ấy, chợt nghe ngoài am có tiếng động lạ, bèn tự
hỏi: “Tuyết vẫn rơi ư?” Cô gỡ chăn đi ra, thấy mặt trời đỏ rực treo trên cao, tuyết êm sáng rỡ. Lương Tiêu đang đi đi lại lại, tiến lui thật
nhanh trên tuyết địa, khi hai tay cất lên hạ xuống đều kéo theo tiếng
rít quái dị, tư thế và động tác mỗi lúc một nhanh, lúc đầu A Tuyết còn
nhìn rõ, nhưng một lát sau, thấy hắn như biến thành hai cái bóng, rồi
lắc một cái lại biến thành bốn cái bóng, đến cuối cùng, có bảy tám Lương Tiêu đang chạy vù vù trong tuyết. A Tuyết hoa cả mắt, la lên thất
thanh:
- Ca ca đừng đi nữa, A Tuyết chóng mặt quá!
Lương
Tiêu thét lên một tiếng, song chưởng cùng đẩy ra, ầm một tiếng rất to,
một cây tùng cổ thụ gãy gập, đổ ào xuống đất, khiến bụi tuyết bay mù
mịt.
A Tuyết gạt những bụi mù mịt trước mặt, lại thấy Lương Tiêu
đứng im trong tuyết, hai mắt nhìn trời. Cô chạy ào tới, chỉ thấy cây to
nọ gãy ngang hẳn kiểu như chặt bằng rìu. Cô vui mừng kêu lên:
- Huynh trở nên lợi hại thế này rồi cơ à?
Lương Tiêu gật đầu mỉm cười:
- Trở nên lợi hại rồi, vừa nãy ta mới đi xong Cửu cửu quy nguyên bộ, vậy là coi như tựu thành Tam tài quy nguyên chưởng rồi.
A Tuyết cười:
- Cung hỉ ca ca!
Lương Tiêu nhìn cô quan tâm hỏi:
- Vết thương của muội thế nào? Ngoài này gió to, cẩn thận kẻo cảm lạnh đó.
A Tuyết thấy ánh mắt hắn ấm áp quá, bất giác hai má đỏ bừng, cô cúi đầu xuống:
- Ca ca đói không? Muội đi nấu cơm đây. – Miệng nói, chân bước như bay trở vào.
Lương Tiêu nhìn theo sau, phì cười. Hắn ngồi xuống, xếp bằng, nhặt một cành
gãy vạch Cửu cung đồ lên mặt đất, nghĩ ngợi: “Dịch số có nói, chín là số cực hạn, nhưng vì sao ta vẫn cảm thấy trong lòng có gì cấn cá, phải
chăng ta đa lo đa nghĩ quá chăng?” Ngẫm nghĩ một hồi, hắn lại tự nhủ:
“À, chín là số cực hạn chỉ là cách nói của người xưa thôi, chứ lý đâu
ngoài chín chín lại không còn số khác?” Vừa động chạm đến toán học, trí
óc Lương Tiêu lập tức bén nhạy hẳn lên, suy luận không ngừng, lập tức
thử khai triển, nào ngờ nhùng nhằng đến nửa canh giờ lại ra được số một
trăm, thập thập, con số một trăm này, ngang dọc chéo thẳng, mười số cộng lại đều là năm trăm linh năm, Lương Tiêu suy luận đến đây, vừa kinh
ngạc vừa hoang mang.
Lúc này A Tuyết gọi đi ăn cơm. Lương Tiêu
đành tạm thời ngưng lại. Ăn xong cơm, lại chạy ra ngoài sân tiếp tục
làm. A Tuyết ngồi bên theo dõi hồi lâu, hoàn toàn không hiểu gì, bèn đi
đun cho Lương Tiêu tắm rửa thay quần áo.
Lương Tiêu bóp đầu bóp
trán hồi lâu, lại suy ra được một hình rất kỳ quặc là Tứ tứ đồ, bất luận là dọc hay ngang, cong hay thẳng, tổng bốn số bất kỳ đều bằng ba mươi
tư, khác rất xa với nguyên tắc Cửu cung đồ. Lương Tiêu gọi nó là Vô sở
bất năng đồ (cái đồ hình không có gì không làm được), sau đó lại dần dần khai triển ra Vô sở bất năng đồ của ngũ ngũ số, lục lục số. Đến lúc
này, Lương Tiêu vụt nhảy ra khỏi sự giới hạn của Cửu cung đồ, đạt tới
một tầng suy nghĩ cao hơn, quả thực không có gì không làm được.
Lương Tiêu giải được đề bài khó, không khỏi cảm thán:
- Ngoài vòm trời này còn có vòm trời khác, toán học cũng thế vậy! Toán
học vốn là vô tận vô cùng, có lẽ đúng như người ta thường nói đạo học
không bờ bến đấy chăng?
Hắn nhớ lại những lời Cửu Như nói hôm nào ở ngoại thành Tô Châu, bụng bảo dạ: “Lão hòa thượng ấy từng nói, có một cái vòng to ràng buộc ta, nếu ta biết rõ nó là gì thì có thể cưỡi sấm
lên trời, nếu không rõ nó thì dù có luyện tập cả đời cũng không cách nào kỹ thuật tiến gần đến đạo được, chỉ loay hoay trong cái vòng đó mà
thôi. Cái vòng này phải chăng chính là Cửu cung đồ?” A Tuyết thấy hắn
thoắt nhíu mày, thoắt giãn mặt, thoắt lại lặng lẽ không nói, thoắt lại
lẩm bẩm những gì không rõ, cuối cùng không nhịn được tò mò:
- Ca ca nghĩ gì vậy?
Lương Tiêu cười đáp:
- Ta đang nghĩ một thứ rất cao siêu, nghĩ mãi không thông.
A Tuyết cười:
- Ca ca không thông thì A Tuyết càng không hiểu!
Lương Tiêu nhìn cô gái, mỉm cười hỏi:
- Ta dạy võ công cho muội nhé?
A Tuyết vui vẻ cười:
- Vâng!
Lương Tiêu nói:
- Công phu lợi hại nhất của ta không tách rời toán học, vì vậy muốn học võ công của ta thì phải học toán trước tiên.
- Huynh dạy đi, muội học. – A Tuyết phấn khởi đáp.
Lương Tiêu dùng cành tùng vạch ra mấy đề toán, bắt đầu dạy từ các khái niệm
cơ bản nhất như “cộng”, “trừ”, giảng xong thì ra mười đề toán để A Tuyết làm. A Tuyết tính liền bốn lần, đều không đúng. Lương Tiêu kiên nhẫn
giảng thêm hai lần, cô gái vẫn không giải được. Lương Tiêu bắt đầu bực
dọc, bèn hỏi:
- Muội có nghe ta nói không đấy?
A Tuyết nhìn sắc mặt hắn, hoảng hồn gật đầu thật mạnh:
- Muội nghe chứ, bất quá... không hiểu gì hết.
Lương Tiêu ngờ vực nhìn cô gái từ đầu đến chân, lại giảng thêm lần nữa, sợ cô vẫn còn chưa hiểu, giảng xong liền hỏi:
- Lần này hiểu chứ?
A Tuyết hoang mang lắc đầu. Lương Tiêu cau mặt bảo:
- Sao ngốc nghếch thế nhỉ?
A Tuyết nghe vậy cúi đầu, mắt đỏ hoe:
- Muội vốn ngu ngốc mà!
Lương Tiêu cảm thấy mình hơi nói năng tệ bại, bèn dỗ A Tuyết rồi giảng lại
thật chậm. Giảng rất nhiều lần, A Tuyết cũng lờ mờ hiểu được đôi chút,
mười đề cũng làm đúng được đến hai, ba, còn lại bảy, tám vẫn sai. Lương
Tiêu phải lặp lai bài giảng đến gần chục lượt, A Tuyết tính xong, đưa
bài giải lên, Lương Tiêu liếc qua thấy sai, không sao nhịn nổi nữa, đứng bật dậy, sắp sửa nổi cơn giận dữ, nhưng thấy bộ dạng hoảng sợ của A
Tuyết, lại khó mắng mỏ, đành bỏ bài giải xuống, quay đầu đi ra cửa.
A Tuyết đi theo ra, nhưng không thấy bóng dáng Lương Tiêu đâu cả. Cô
thống khổ đi vào thư phòng, gục mặt xuống bàn khóc hu hu. Xong rồi lại
cầm bài lên tiếp tục tính toán. Đến tối mịt, Lương Tiêu mới quay về, mặt mày đã giãn ra, nhưng A Tuyết vẫn nhận ra hắn thất vọng lắm. Cô đành đi nấu cơm, xong xuôi đưa bài giải cho hắn xem. Lương Tiêu liếc mắt, thấy
chín bài đúng được hai, tính toán cũng có chút tiến bộ, nhưng vẫn còn xa mới đạt được mong muốn của mình, thở dài bảo:
- ATuyết, giá bản lĩnh nấu cơm của muội bù trừ bớt một nửa cho môn toán thì tốt biết mấy!
A Tuyết sợ sệt ra mặt, Lương Tiêu bèn bảo:
- Muội ngẩn ra làm gì thế, ăn cơm đi!
A Tuyết vui mừng hỏi:
- Muội... tính đúng cả rồi phải không?
Lương Tiêu không nỡ để cô thất vọng, đành cười bảo:
- Đúng đúng!
A Tuyết hớn hở ngồi xuống, cầm bát đũa lên, vui vẻ ăn cơm. Lương Tiêu
nhìn bộ dạng hào hứng ấy, nghĩ bụng: “Toán học thiên biến vạn hóa, đầu
óc A Tuyết không hợp để đi con đường này, Ta gắng gượng dạy cô ấy thì
chỉ tổ chuốc rắc rối vào người.” Nghĩ được như thế, hắn không ép A Tuyết học toán nữa, xoay sang truyền thụ võ công Hắc Thủy. A Tuyết thấy không phải học toán nữa thì rất lấy làm lạ, nhưng tính tình vốn đơn giản,
Lương Tiêu đã quyết định như vậy, cô cũng không trái ý. Được cái võ công của A Tuyết khá có căn bản, không đến nỗi khiến Lương Tiêu phải bực
mình.
Mấy hôm sau, rau cỏ gạo thịt trong quán đã hết. Hai người
cùng xuống núi đi chợ. Bước trên sơn đạo, Lương Tiêu nhớ lại một chuyện, bèn bảo:
- Huyễn Nguyên kiếm vẫn cắm trên vách đá Dịch Kỳ Đình, lát nữa xuống núi ta phải mua đục về khoét đá lấy nó ra.
A Tuyết ngạc nhiên:
- Không nhổ ra được à?
Lương Tiêu cười khổ:
- Ta thử mấy lần rồi mà đều không được nên mới muốn tìm một dụng cụ để
đào nó ra. Mấy hôm nay nhiều việc quá, quên ngay cả chuyện ấy.
A Tuyết cười:
- Huynh còn đánh gãy cây to, lẽ nào không nhổ được cây kiếm ra.
Lương Tiêu nghe cô nói, cũng sực nghĩ: “Mấy hôm nay võ công ta tinh tiến mau
chóng, hay là đi thử một lần nữa xem.” Nghĩ đoạn cùng A Tuyết trở lên
Dịch Kỳ đình. Lúc sắp vượt qua sườn núi, chợt nghe thấy một giọng ồm ồm
vang lên:
- Lão tử không tin ma quỷ. Lần này nhất định sẽ nhất cử đắc thủ, cho các ngươi mất mặt.
Một giọng khác nói:
- Hừ, lão tử vẫn chưa nhổ xong, ngươi cút ra!
Lương Tiêu kinh ngạc nhủ bụng: “Chắc Hồ Lão Vạn và Hồ Lão Thiên? Ngũ Bảo này vẫn chưa rời Hoa Sơn à?” Hồ Lão Nhất nói:
- Hồ Lão Thiên! Ngươi đã nhổ hai canh giờ rồi đấy, chưa đủ à? Để Hồ Lão
Vạn thử đi! Mẹ nó chứ, năm sáu ngày rồi vẫn không nhổ được thanh kiếm
này, chẳng biết lúc trước quân khốn kiếp nào đã cắm nó vào đấy?
Lương Tiêu cau mày khẽ bảo A Tuyết:
- Muội đợi ở đây, ta đi xem sao!
A Tuyết hỏi:
- Bọn họ đông thế, nếu huynh đánh không lại thì làm sao?
Lương Tiêu cười đáp:
- Đánh không lại thì chạy! – Nói rồi hắn đi quành qua sơn đạo, thấy Hồ
Lão Thiên đang đứng một chân trụ, một chân giơ, hai tay nắm chắc lấy
chuôi kiếm cố sức rút ra. Bốn Bảo kia đang đứng bên cạnh Dịch Kỳ đình.
Trông thấy Lương Tiêu vào tới, mấy huynh đệ nhảy dựng lên, làu bàu chửi
rủa.
Lương Tiêu cười:
- Trung Điều Ngũ Bảo, Tiêu Thiên Tuyệt bảo các ngươi về núi Trung Điều, sao vẫn ở đây? Không sợ lão ấy rút gân à?
Nghe hắn nói, Ngũ Bảo sợ hãi nhìn xung quanh, không thấy Tiêu Thiên Tuyệt đâu mới yên tâm. Hồ Lão Nhất bảo:
- Bọn lão tử đang tức, ngươi đến đúng lúc lắm, để lão tử đập ngươi một
trận cho đỡ tức. – Nói đoạn hắn xông tới, Lương Tiêu quay mình né đi, Hồ Lão Nhất không túm được, rất ngạc nhiên, quay lại bảo. – Không được
chạy!
Lương Tiêu cười đáp:
- Không cho chạy thì thôi! Vì sao các ngươi lại tức?
Hồ Lão Bách bèn nói:
- Bọn lão tử ít ra ngoài chơi nên muốn nhân dịp này chơi khắp Hoa Sơn mới về. Một hôm thì Hồ Lão Vạn phát hiện ra ở đây có thanh kiếm. Hắn nhổ
không được, lão tử cũng nhổ không được, mọi người bèn đánh cuộc, ai nhổ
được kẻ ấy làm lão đại, sau này tất cả những người còn lại phải nghe
hắn.Thế là cùng nhau nhổ đã sáu hôm nay.
Lương Tiêu hỏi:
- Thế Hồ Lão Nhất không phải lão đại à?
Trừ Hồ Lão Nhất, Tứ Bảo đồng thanh đáp:
- Không phải đâu, hắn chả là cái đinh gì.
Hồ Lão Nhất tức giận hỏi:
- Vì sao lão tử không phải là lão đại?
Hồ Lão Vạn nói:
- Ngươi dựa vào cái gì mà đòi làm lão đại?
Hồ Lão Nhất trả lời:
- Mẹ nói rõ ràng, mẹ bảo lão tử ra đời đầu tiên.
Hồ Lão Thập cãi:
- Hồ thuyết bát đạo, mẹ bảo đứa đầu tiên ra đời là lão tử.
Hồ Lão Bách cũng lanh tranh:
Trung Điều Tứ Bảo đương thời hăng tiết, liền kéo lấy đệ tử của mình ra một góc, miệng hô hét ỏm tỏi, tự truyền
thụ công phu của bản thân. Chỉ bởi can hệ đến chuyện thắng thua, cho nên bốn người vô cùng nhẫn nại, quyền xuất thập biến bát biến, chẳng hề cảm thấy mỏi mệt.
Hồ Lão Bách thân ảnh cô độc, lão bình sinh vốn
thích tịch mịch nhưng nhịn không nỗi đành bước đến gần, nơi thì chỉ vẽ,
nơi thì giậm chân đành đạch, bảo chiêu này sử sai rồi, phải làm thế này
mới đúng, chân liền đá ra một cước ngắn, thủ chưởng phách cao, miệng
không ngừng xoi mói đủ điều. Nhãn lực của lão cực cao, mặc dù cố ý soi
mói bới móc bốn huynh đệ của mình, nhưng rốt cục cũng giúp họ tìm ra lỗi sai trong huấn luyện, vô hình trung giúp bổ khuyết cho bài luyện tập.
Vương Bà Tử thấy cháu mình không bị ăn hiếp, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ thầm nếu bọn họ từ nay về sau có thể chuyên tâm tập võ, không còn
long bông nhàn rỗi nữa, chung quy cũng là một chuyện tốt, trong lòng đối với Lương Tiêu thập phần cảm kích, muốn thành tâm cảm tạ hắn, nhưng
thấy Lương Tiêu nhãn thần tự cao, ngạo khí lộ xuất ra ngoài, trong lòng
bỗng cảm thấy bối rối, miệng dẫu đầy những ngôn từ xúc cảm nhưng chẳng
hiểu sao không thể thốt được thành lời, chỉ e dè nói:
- Triệu Tứ Gia, chúng ta đi thôi!
Nói rồi xoay người lại, chỉ thấy Triệu Tứ Gia đang nhìn Lương Tiêu, dáng vẻ si ngốc, hệt như bị ma nhập.
Vương Bà Tử không khỏi cau mày nói:
- Triệu Tứ Gia, ngươi làm sao thế?
Triệu Tứ Gia nghe thấy cả kinh, vội hoàn hồn lại, thấp giọng nói:
- Hình như… gương mặt của tiểu tử này… có vẻ gì đó rất quen.
Vương Bà Tử ngạc nhiên nói:
- Ngươi nói nhăng nhít gì thế?
Triệu Tứ Gia nhỏ giọng nói:
- Vương thẩm thẩm, người xem, trán vị công tử này cùng những đường nét
trên gương mặt so với …… so với người trước đây dường như có nét giống
nhau?
Vương Bà Tử nhíu mày nói:
- Ngươi rốt cục là đang nhắc đến ai thế?
Triệu Tứ Gia thở dài, lắc đầu đáp:
- Thôi vậy, không nói đến nữa!
Vương Bà Tử cẩn thận liếc nhìn Lương Tiêu, đột nhiên bật thốt:
- Ai da, chẳng lẽ ngươi muốn nói tới tên mọt sách Lương ……
Triệu Tứ Gia mạnh tay che lấy miệng bà hốt hoảng nói:
- Đừng nhắc nữa!
Vương Bà Tử gạt tay ra, mỉm cười nói:
- Ngươi sợ cái gì chứ, cử chỉ cứ y như một tiểu cô nương vậy?
Bà nói đến đây, nét môi khẽ mỉm cười, lại thở dài bảo:
- Cũng chẳng biết làm thế nào ngươi lại nhớ đến hắn? Năm đó Bà Tử ta vừa
nhìn đã biết ngươi và hắn không thể ở cùng nhau rồi. Người ta thích đọc
sách, thích viết chữ. Học vấn thì uyên bác, vượt trội hơn cả Hà Lão Tài
dạy bọn thư sinh trong làng; viết chữ so với Sử Vạn Hộ tiên sinh lại có
phần hoàn hảo hơn. Ngươi lúc ấy chỉ là một khuê nữ nơi thôn dã, đến nửa
chữ cũng không biết. Còn luận về tướng mạo ư? Hắn lớn lên dáng vẻ hoàn
mỹ như thái tử điện hạ, ngươi và hắn mà ở chung với nhau, giống như chim trĩ phối phượng hoàng, thực là chẳng có cách nào kết hợp được; hơn nữa
vấn đề còn ở phụ thân hắn, cái lão ấy mắt luôn nhìn trên đầu người khác, luôn coi thường mọi người, hắn mà cần loại thê tử như ngươi mới là lạ
đấy, nói tóm lại ……
Triệu Tứ Gia ngắt lời bà:
- Vương thẩm thẩm, ta biết, ta vừa quê mùa lại vừa ngốc nghếch, chẳng thể sánh cùng
hắn. Nhưng ta thầm mong ước chỉ cần được xa xa ngắm nhìn hắn cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Triệu Tứ cũng biết rõ tâm ý của ta. Không sai, phụ thân hắn đích thị xem thường người khác, nhưng …… nhưng hắn chưa bao giờ xem thường ta ……
Vừa nói hốc mắt từ từ đỏ ửng lên, âm thanh bật ra giữa đôi môi run rẩy :
- Hắn tuy có chút ngốc nghếch, nhưng hắn đối xử với mọi người luôn rất tốt ……
Lời còn chưa dứt, mắt lệ đã nhạt nhòa.
Vương Bà tử lặng im không nói, lại nhìn Lương Tiêu cả nửa ngày rồi chợt than thở:
- Quả có nét giống, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy, ngươi xem sống
mũi của hắn kìa, thẳng đứng như mái nhà vậy, còn đồng tử lại ẩn tàng một tia lam sắc khiến người ta phải sợ hãi, trông hắn có phần giống bọn man tử ngoại tộc hơn.
Bà vỗ về bờ vai của Triệu Tứ Gia thở dài:
- Bình sinh trong thiên hạ người giống người không phải hiếm, huống chi
hắn ta chỉ có vài phần tương tự. Vả lại vừa nhìn đã biết hắn chẳng phải
người trong thôn của chúng ta, ngươi cần gì phải tỏ ra căng thẳng chứ,
đi thôi!
Nói rồi liền kéo Triệu Tứ Gia rời khỏi, nhanh chóng trở
về. Triệu Tứ Gia vừa đi được hai bước, đột nhiên lách khỏi Vương Bà Tử,
bước nhanh đến trước mặt Lương Tiêu, bật hỏi:
- Công tử họ gì?
Lương Tiêu hơi bất ngờ, chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, thuận miệng đáp luôn:
- Ta họ Lương.
Triệu Tứ Gia tức thời cả kinh, la lên thất thanh:
- Ngươi cũng mang họ Lương?
Lương Tiêu thấy thần sắc của bà khác lạ, ngạc nhiên hỏi:
- Đại thẩm có gì chỉ giáo?
Triệu Tứ Gia nhất thời nhìn hắn ngẩn ngơ, chẳng thốt được lời nào.
Vương Bà Tử trông thấy không khí có vẻ ngượng ngập, liền tiến tới trước hai bước, cười tiếp lời:
- Xin công tử đừng trách, chỉ vì thấy công tử giống với một cố nhân trước đây của chúng ta tên là Lương Văn Tĩnh nên mới tùy tiện hỏi thế thôi.
Lương Tiêu lập tức chấn động, nhìn thật kỹ hai người rồi cất tiếng hỏi:
- Các người quen biết cha ta sao?
Triệu Tứ Gia nghe vậy thần tình rúng động, tay không tự chủ được định đưa ra
nắm lấy Lương Tiêu, nhưng khi vừa chạm vào lưng bàn tay chàng, lại có
cảm giác như chạm phải lửa, lập tức rút về, run giọng nói:
- Ngươi, ngươi thật sự là con của huynh ấy sao?
Lương Tiêu như đoán được vài phần nguyên do, đứng dậy nói:
- Đúng vậy, Lương Văn Tĩnh đích thị là cha của ta, nhị vị chẳng hay trước kia là hương thân của gia phụ?
Vương Bà Tử hoan hỷ nói:
- Ai da,sao lại khéo đến thế! Tên mọt sách Văn Tĩnh này không ngờ đã có
con rồi cơ đấy! Mọi việc đúng là không tưởng được,có thật hắn là phụ
thân của ngươi không? Hắn lúc này có khỏe không?
Bà lời ngay ý
thẳng, mồm miệng nhanh nhảu nói thẳng một hơi,còn Triệu Tứ Gia lại ngước nhìn Lương Tiêu,thần sắc lộ vẻ kỳ quái,vừa có vẻ vui sướng, lại như
phảng phất nét đau thương.
Lương Tiêu thầm cảm thán nói:
- Gia phụ không may đã tạ thế nhiều năm trước!
Vương Bà Tử nụ cười như đông cứng lại trên khuôn mặt. Triệu Tứ Gia toàn thân
chấn động,cảm giác như cả người vô lực, không tự chủ được lảo đảo lùi về sau. Lương Tiêu bước đến trước một bước,đỡ bà đứng vững lại. Triệu Tứ
Gia cố hít một hơi dài,đột nhiên giữ chặt lấy cánh tay Lương Tiêu,run
giọng nói:
- Ngươi…… Ngươi nói huynh ấy chết rồi ư?
Lời còn chưa dứt, lệ đã hai hàng.
Lương Tiêu gật đầu đáp:
- Đúng vậy,người qua đời đã gần bảy năm rồi,thẩm thẩm trước đây là bằng hữu của gia phụ chăng?
Vương Bà Tử cảm thán nói:
- Bọn họ vốn là cùng nhau lớn lên, từ thuở hỉ mũi chưa sạch,thường cùng nhau chơi trò chặt cây dựng chòi trên cát.
Lương Tiêu không ngờ tại đây lại tương phùng cố nhân,tim bỗng đập mạnh,liền
kéo hai người đến ngồi gần bên suối,kể lại những nỗi niềm cay đắng mà
gia phụ mình đã trải qua.
Mọi người lắng nghe,Vương bà tử chua xót nói:
- Văn Tĩnh niên kỷ vẫn còn trẻ quá,chẳng ngờ…… Ai da,ông trời quả không có mắt mà!
Triệu Tứ Gia cúi đầu trầm ngâm thật lâu,hốt nhiên kéo lấy Lương Tiêu nói:
- Công tử hãy theo ta!
Lương Tiêu chẳng hiểu chuyện gì,đành miễn cưỡng bước theo,A Tuyết cũng theo sát ngay sau đó.
Ba người bước đi gần nửa ngày trời,chợt nhìn thấy xa xa bên sườn đồi ẩn
hiện một khu rừng trúc,trong rừng thấp thoáng những ngôi nhà xanh
xanh,sắp xếp rất có thứ tự.
Triệu Tứ Gia kéo mở then cài,nâng
phiến cửa lên,bên trong thoảng bay ra một mùi hương trúc ngan ngát.
Lương Tiêu thoáng ngập ngừng,rồi cũng theo chân bà tiến vào trong. Chỉ
thấy bên trong rộng khoảng bốn trượng,được chia thành hai gian,giường tủ hết sức gọn gàng,một chiếc cuốc sắt tựa nghiêng nơi góc nhà,lưỡi còn
quệnh lại những bệch đất sét lâu ngày khô cứng. Kề bên song cửa, một đĩa đồng lấp lánh ánh sáng, trong còn đọng lại một ít dầu,bên ngoài những
khóm trúc mọc um tùm,sắc xanh dày đặc len qua khe cửa,ánh lên đầu tóc
mọi người một màu xanh ngọc bích..
Lương Tiêu hỏi ngay:
- Thẩm thẩm,đây là đâu vậy?
Tay Triệu Tứ Gia nhẹ ve vuốt cạnh bàn,những giọt lệ châu đã bắt đầu lăn tăn trong khóe mắt,gương mặt ảm đạm vẻ thê lương,bà dịu dàng nói:
- Đây là nơi mà ông nội và cha ngươi trước kia đã từng sống.
Lương Tiêu bất giác sững người.
Triệu Tứ Gia ngước nhìn rừng trúc ngoài xa xa,cảm thán nói:
- Mùa thu năm ấy,khi những cánh đồng lúa đương trải ngập trong sắc vàng
mênh mông. Đại Hãn Mông Cổ đến thi hành việc tuyển quân,cha ngươi cũng
bị bắt làm dân phu. Sau kỳ sung quân được hai ngày,ta sáng sớm đến tìm
huynh ấy thì mới biết huynh ấy và phụ thân đã biến mất chẳng để lại dấu
vết, một chữ cũng không lưu lại,chắc là ra đi hết sức vội vã! Về sau ta
vẫn thường đến đây quét dọn,cứ nghĩ một ngày nào đó huynh ấy sẽ trở
về,lúc đó có lẽ rất cần một nơi để ngủ, một nơi để thay y phục,lại còn
nơi để đọc sách nữa chứ. Ai da,cha của ngươi… thích nhất là đọc sách,ông nội của ngươi không cho,thế là huynh ấy lén lút trốn trong bụi cây sau
nhà ta để đọc,nhiều lúc quên cả ăn uống,ta vẫn thường trộm thức ăn của
gia đình ra cho.
Bà như chìm đắm trong những kỷ niệm xa xưa,mắt
hiển hiện rõ ràng những hồi ức như chỉ vừa mới diễn ra hôm qua vậy,khóe
môi bất giác hé lộ nét cười,chuyển thân đến gần một chiếc tủ,bên trong
vẫn còn khá nhiều y sam đã rách nát không còn chỉnh tề,trãi qua một lúc
lâu mới thấy bà cúi đầu nói:
- Sau ngày ấy một năm,ta cuối cùng
cũng đi lấy chồng! Đến khi có hài tử,ta chẳng còn cách nào thường xuyên
sang trông nom được, cuối cùng để những bộ y sam này bị côn trùng cắn
nát. Ai da,còn cách nào nữa chứ,sau khi làm mẹ rồi,ta phải lo quá nhiều
việc,từ trồng trọt đến chăm sóc con cái, thời giờ đến đây của ta cũng
ngày một ít đi, nhưng…… nhưng chẳng hiểu sao,trong lòng ta luôn tin
tưởng Tĩnh ca ca nhất định sẽ quay trở lại……
Nói đến đây,bà chợt
nghe thấy một tiếng nấc nho nhỏ,ngước mắt nhìn lại,chỉ thấy Lương Tiêu
cả người tựa lên thành giường,gương mặt ngập tràn những giọt nước
mắt,đột nhiên hắn quỳ xuống bên chân bà,tay ghì lấy vạt áo.
Triệu Tứ Gia nghe lòng đau nhói,khẽ vỗ về:
- Hảo hài tử,hảo hài tử,đừng khóc,đừng khóc nữa……
Chỉ thốt được vài lời, giọng nói lại vỡ òa ra nước mắt.
A Tuyết cũng cảm nhận được nỗi bi ai đang trào dâng trong lòng,liền quỳ xuống cạnh Lương Tiêu,kéo áo chàng sụt sùi:
- Ca ca…… Đừng khóc nữa mà…… hu hu …… đừng khóc nữa mà……
Triệu Tứ Gia từng trãi sự đời,trông thấy hai người khóc lóc thương tâm như
vậy,liền cố gắng đè nén cõi lòng lại,hướng về phía A Tuyết hỏi:
- Ngươi là con gái của Văn Tĩnh ư?
A Tuyết lắc đầu đáp:
- Ta chỉ là muội tử kết nghĩa của ca ca.