Côn Luân
Chương 40 : Xích mao chi hổ
Ngày đăng: 20:58 22/04/20
Lương Tiêu gạt lệ đứng dậy, nhìn ra xung quanh, từng câu chuyện xưa như
hiện về rõ mồn một trong tâm khảm, lại nghe Triệu Tứ Gia nói:
- Nếu ngươi không chê, hãy dọn đến đây ở cũng tốt lắm, tả hữu hai bên này đều là nhà ngươi cả.
Lương Tiêu ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
- Như vậy cũng tốt, ta để cho năm tên hoạt bảo đó ở lại đạo quan! Ta
chuyển xuống núi sống, đỡ phải nghe bọn chúng huyên náo bên cạnh.
Triệu Tứ Gia gật đầu nói:
- Chúng ta cùng đi gặp Triệu Tứ thúc của ngươi nào.
Lương Tiêu lúc này đối với bà thập phần tin tưởng, lập tức đồng ý, liền theo
chân đi tới một ngôi nhà có mái trúc tường đất bao quanh, chỉ thấy một
trung niên hán tử đang ngồi đan trúc phía trước. Triệu Tứ Gia gọi hắn,
kể qua lai lịch của Lương Tiêu, Triệu Tứ mừng rỡ vô cùng, nhưng khi biết Văn Tĩnh đã qua đời, lòng lại đau đớn khôn nguôi. Triệu Tứ Gia để ông
bồi tiếp Lương Tiêu nói chuyện, còn bà trở vào trong chuẩn bị thức ăn.
Triệu Tứ ăn nói vụng về, vừa xoa tay vừa há miệng cười gượng, chẳng biết phải mở lời an ủi thế nào. Lương Tiêu thấy ông im lặng đành gợi chuyện:
- Triệu Tứ thúc đan giỏ trúc ở đây sao?
Triệu Tứ nghe chàng hỏi, vội nói:
- Phải …… phải đó, nhắc đến chuyện này …… chuyện này, cũng là nhờ ông nội ngươi truyền nghệ lại cho chúng ta.
Lương Tiêu cười nói:
- Nguyên lai là như vậy! Thế thì có lẽ phụ thân ta cũng biết làm rồi, hiềm nỗi ta lại chưa từng học qua.
Triệu Tứ thở dài nói:
- Trảng trúc lâm này có được cũng là do ông nội ngươi mang giống từ
phương Nam đến, ban đầu chỉ có một vài cây, sau lại trải qua hai mùa
mưa, mỗi năm mỗi lớn thêm một chút, mới dần dà trở thành khu rừng nhỏ
như hôm nay! Ai, ông nội ngươi sanh thời thích nhất là gậy trúc, thường
dạy ta và Văn Tĩnh ca rằng, người và trúc cũng như nhau, thân càng dài
lòng dạ càng ngay thẳng, làm người cũng khó khăn như thân trúc mọc từng
đốt một, phải không ngừng tự nhắc nhở bản thân. Ai, Văn Tĩnh ca từng nói cái gì là “Ngô …… Ngô …gì nhỉ… Ngô Thân”, Ai da, trí nhớ kém quá ……
Lương Tiêu suy nghĩ trong chốc lát, ngập ngừng nói:
- Có phải là “Ngô nhật tam tỉnh ngô thân ma?” (1)
Triệu Tứ vỗ đùi cười nói:
- Đúng rồi, đúng là con trai của Văn Tĩnh, học vấn thật cao thâm. Phụ
thân vốn uyên bác, nhi tử cũng chẳng kém cạnh. Nhìn xem ta vốn là người
ngu ngốc, Tam Cẩu nhi cũng là kẻ ngu ngốc. Ai, đúng là rồng sinh ra
rồng, phượng sinh ra phượng, còn thân chuột suốt ngày chỉ biết đào hang
……
Nói rồi lại mỉm cười chua chát.
Lương Tiêu nghe vậy lòng tràn đầy cảm giác khó chịu, nhíu mày bảo:
- Làm gì đến nỗi thế, nếu Tam Cẩu chịu học, ta có thể dạy cho hắn đọc sách biết chữ.
Triệu Tứ lấy làm kinh hãi, khoát tay nói:
- Thôi thôi, ngươi đừng nói nữa, tên hỗn đản ấy sẽ chẳng bao giờ chịu học hành đâu. Suốt ngày đi với cái bọn vô công rỗi nghề ấy, đan trúc thì
chê không học, đi làm đồng cũng không chịu, hết lần này tới lần khác cứ
đòi làm quan, làm đại tướng quân gì đấy …… Ngươi nói hắn không phải bị
điên rồi ư?
Lương Tiêu nói:
- Cổ nhân có dạy: “Vương hầu tương tương ninh hữu chủng hồ?” (2). Hắn có chí hướng như thế là điều đáng mừng lắm chứ!
Triệu Tứ thoáng ngạc nhiên rồi lắc đầu đáp:
- Ta chỉ mong hắn sống một cuộc đời bình yên là tốt lắm rồi.
Ông vừa nói vừa cầm lấy một cây gậy trúc, phân thành mấy đoạn.
Hai người nhất thời im lặng, Lương Tiêu nhìn ông đan trúc cả nửa ngày, đột nhiên hỏi:
- Triệu Tứ thúc, vùng phụ cận này ngoại trừ người ra, còn có ai khác đan trúc nữa không?
Triệu Tứ lắc đầu đáp:
- Chẳng còn ai nữa, trúc phương Bắc vốn khan hiếm, tất cả mọi người đều
sử dụng đồ gỗ, giỏ trúc của ta vì thế cũng bán chẳng được giá, mua bán
còn phải tặng thêm cho người ta! Hai ba ngày mới có được một mối hàng
coi được.
Lương Tiêu cười nói:
- Ta đan thử được không?
Triệu Tứ cười nói:
- Tốt nhất để ta dạy ngươi cách làm trước.
Lương Tiêu lại mỉm cười:
- Ta đã xem qua hai lần, đại khái cũng hiểu được phương pháp rồi.
Triệu Tứ ngạc nhiên nói:
- Thật không?
Lương Tiêu cầm lấy chuôi dao chẻ trúc, lựa chỗ sắc bén nhất, phất tay một
cái, một tràng âm thanh vang lên, gậy trúc đều bị hắn thuận thế chẻ
thành những sợi trúc ti nhỏ như sợi tóc.
Triệu Tứ nhìn hoa cả mắt, vội kêu lên:
- Ối da, không được rồi, mỏng quá, mỏng quá, dễ gãy lắm.
Lương Tiêu lắc đầu đáp:
- Ta vốn không thích dày mà!
Triệu Tứ nghe thấy, lộ vẻ ngẩn ngơ.
Lương Tiêu suy nghĩ một chút, hai tay thu lấy trúc ti, trong phút chốc, hơn
mười sợi trúc ti cực kỳ mảnh khảnh như uốn lượn trên các đầu ngón tay
của hắn. Đan kết một hồi, hắn như hiểu được yếu quyết của chúng, mười
đầu ngón tay xoay chuyển càng lúc càng nhanh, vừa hạ xuống phía trước
Triệu Tứ, các ngón tay của hắn lúc này trông như những cánh chim, mặc
nhiên vũ lộng giữa trời cao. Chưa tới nửa canh giờ, Lương Tiêu đã bện
xong giỏ trúc, hình dáng hết sức tinh tế, kết nối vô cùng sắc sảo, trông giống hệt như một vỏ trứng gà. Lương Tiêu gút lại nút thắt cuối cùng,
mỉm cười bảo:
- Xong rồi đấy!
Chợt nghe A Tuyết lên tiếng:
- Không được đâu!
A Tuyết khoanh tay lại, dáng vẻ nũng nịu, cười nói:
- Ca ca, huynh coi chiếc giỏ này sao có thể chứa đồ chứ?
Lương Tiêu cười nói:
- Sao lại không được, tuy nhìn qua có vẻ mỏng manh, nhưng nó lại vô cùng chắc chắn đấy.
Triệu Tứ trông thấy công phu trên thì hết sức kinh ngạc, vội kéo lấy tay
Lương Tiêu nhìn tới nhìn lui, rồi lại ngắm nghía tay của mình, miệng
chợt lẩm bẩm:
- Có gì khác lạ đâu, sao ta lại không nhìn ra trò ảo thuật này nhỉ?
A Tuyết cười nói:
- Đó là chính là công phu Như ý Ảo Ma Thủ của ca ca đấy
Triệu Tứ tuy vẫn chưa hiểu rõ, nhưng ông vốn bụng dạ thật thà, cũng chẳng
tiện hỏi nhiều, liền tiếp lấy giỏ trúc, tỏ vẻ khâm phục nói:
-
Loại đồ vật này thật đẹp mắt, tuy dân trấn không chắc dùng được nhưng có lẽ các tiểu thư nhà giàu sẽ rất thích, dùng nó để trang trí hoa quả
chẳng hạn.
Lương Tiêu nói:
- Ta chính là đang nghĩ như
vậy, nếu sử dụng trảng trúc lâm này để tạo ra những trúc khí (vật dụng
bằng trúc) tinh xảo, đem bán cho những hộ giàu có trong vùng, chẳng phải lúc đó sẽ không lo thiếu tiền sinh sống nữa hay sao. Triệu Tứ thúc,
chúng ta cùng nhau hợp tác nhé?
Họ Triệu ngẩng nhìn những giỏ trúc xung quanh chợt lắc đầu than:
- Việc này, ta không có khả năng làm đâu.
Lương Tiêu cười nói:
- Vậy để ta làm, thúc giúp ta việc buôn bán thôi.
Triệu Tứ nghe vậy rất sững sờ, đầu óc lùng bà lùng bùng.
Lúc này trời đã chập choạng tối, Triệu Tứ gia mời mọi người trở vào dùng
cơm, bà vừa giết thịt một con gà mái già, nấu thành một nồi canh nóng
hổi. Lương Tiêu cùng mọi người bước vào trong, đem việc chế tạo trúc khí nói ra, lại dặn bọn bốn người Triệu Tam Cẩu ngoài việc luyện công, thì
mang đi bán, thu lấy ngân lượng, năm người cùng chia nhau số tiền đó mà
sắm sửa vật dụng trong nhà.
Bốn người trông thấy giỏ trúc Lương
Tiêu vừa đan, cảm thấy thú vị, ai cũng vỗ tay khen hay. Sau bữa ăn, mọi
người lại cùng nhau thương nghị khoảng một canh giờ, lúc này người nào
cũng thập phần hoan hỉ, xong xuôi thì chia tay ai về nhà nấy.
Mùa đông lạnh lẽo dần trôi qua, tuyết cũng đã tan hết, cảnh sắc lúc này
thật hữu tình, Lương Tiêu sử dụng Như Ý Ảo Ma Thủ đã dần dung nhập được
trúc nghệ vào bên trong, tư chất y vốn dĩ thông minh, làm ra được hàng
trăm món hàng tinh xảo, kĩ nghệ dần đạt đến xuất thần nhập hóa, sử dụng
trúc ti ngày càng sắc mảnh, tạo nên những quạt trúc, giỏ trúc, chậu
trúc, bình phong và rất nhiều trúc khí khác, tất cả đều vô cùng thanh tú trang nhã, tinh tuyệt đương thời, chẳng những khiến cho đám phú hộ phải tranh nhau mua lấy, mà ngay cả những tay lái buôn cũng lần mò đến cửa.
Cũng bởi hộ tịch nơi đây được quản hạt nghiêm ngặt , Lương Tiêu không tiện
lang thang bên ngoài, hắn mỗi ngày đan mười món đồ khác nhau, giao cho
bọn Lý Đình Nhi, Triệu Tam Cẩu bốn người đi chào hàng. Bốn tên tiểu tử
này bình sinh ngang ngược, cơ trí lại vô cùng giảo hoạt, khiến cho sinh ý càng lúc càng thịnh vượng, tài năng như có đất dụng võ. Phụ mẫu trông
thấy bọn chúng dần trở về với chính đạo, lòng không khỏi vui mừng khôn
xiết.
Cứ thế ngày tới đêm đi, Lương Tiêu dựa vào đôi xảo thủ của
mình, duy trì bữa cơm cho mọi người, chàng thầm nghĩ từ đây có thể tự
lực cánh sinh, so với trước kia chỉ biết dùng vũ lực và thủ đoạn để kiếm sống, lòng không khỏi trào dâng cảm giác khoái hoạt.
Trung Điều
Ngũ Bảo vẫn ngây ngây ngô ngô như cũ, ngoại trừ việc truyền thụ võ công, ăn cơm, đánh nhau, còn lại mọi việc đều không thèm lí tới.
A
Tuyết vốn coi sóc việc bên ngoài, cũng ra sức tập luyện Như Ý Ảo Ma Thủ. Nàng nóng lòng luyện thành với mong muốn giúp đỡ Lương Tiêu chế tạo
trúc khí, kiếm tiền đỡ đần cho gia đình. Nhưng nàng thiên tư vốn kém
cỏi, đan kết vô cùng khó coi, lòng dạ ngày thêm u uất, vẫn thường nhiều
lần khóc thầm.
Chớp mắt đã đến tiết xuân sang năm. Sau hai trận
mưa, ruộng lúa đã bắt đầu nảy mầm, những búp măng cũng đột ngột nhú lên
từ mặt đất. Sớm hôm đó, Lương Tiêu vừa bước ra ngoài cửa, nhìn về bãi
đất trống dưới chân núi, đã thấy Trung Điều Ngũ Bảo la hét ỏm tỏi,
truyền thụ võ công cho bốn đồ đệ.
Qua mấy tháng công phu, quyền
cước của bốn người đều đã vượt qua ngưỡng cửa nhập môn, tiến thoái đều
có cân nhắc, hoàn toàn tuân theo bài bản. Mỗi ngày đều tổ chức luận đấu
với nhau, lấy Hồ Lão Bách làm trọng tài, giúp phân xử thắng bại của từng người. Mỗi khi có đệ tử mình chiến thắng, Trung Điều Tứ Bảo liền vạn
phần đắc ý, nhưng một khi thua trận, liền đối với đồ đệ mình lăng nhục
không tiếc lời, sau đó lại khắc khổ huấn luyện, lên kế hoạch thắng lại ở lần sau. Bốn người vì thế tinh tiến vô cùng thần tốc.
Ngày
thường cứ những khi rảnh rỗi, Lương Tiêu nhớ lại những lời đã hứa với
Triệu Tứ, liền đuổi bọn Trung Điều Ngũ Bảo lên núi, rồi gọi bốn người
kia lại đọc sách. Ai ngờ bốn kẻ này chẳng có được cái phong phạm như
Lương Tiêu, vừa cầm đến sách đã phát bệnh muốn nghỉ, nhưng vì sợ lương
Tiêu, không thể không đả thông tinh thần, cũng giả bộ học một phen cho
qua.
A Tuyết đang ở gần bếp lò nấu thịt cừu, nước canh đương sôi
trào, hương thơm bay ngập mũi, chợt thấy Lương Tiêu đi ra cửa, liền đi
tới bên cạnh hắn cười nói:
- Ca ca, bọn hỗn đản ấy đúng là cục đất mà, dạy gì cũng không chịu nghe!
Lương Tiêu than vãn:
- Không miễn cưỡng được, cũng giống như muội thôi, có thích đọc sách đâu.
A Tuyết mặt đỏ lên, hi hi cười lớn.
Lương Tiêu ngồi xuống nói:
- A Tuyết, ta có trò này vui lắm, muốn cho muội xem.
A Tuyết mỉm cười tán thưởng tỏ vẻ chờ đợi. Lương Tiêu cho tay vào vạt áo, lôi ra một vật có cấu tạo phức tạp, nhìn kỹ hóa ra là một con trúc điểu (chim bằng trúc) có dây cót bên hông. Chàng cười nói:
- Muội đoán xem vật này chơi như thế nào?
A Tuyết quan sát một chút rồi nhíu mày nói:
- Muội đoán không ra.
Cùng lúc này, Trung Điều Ngũ Bảo bỗng ngửi được mùi thịt thơm phức bay đến,
liền ngừng dạy đồ đệ, cả bọn ào ào chạy lên sườn núi, lăng xăng mở nồi
đất ra để được thưởng thức thịt dê.
A Tuyết trong lòng quýnh lên, đuổi theo hét lớn:
- Ca ca ta còn chưa ăn mà!
Lương Tiêu cười nói:
- A Tuyết, để cho bọn họ ăn đi. Họ dạy bảo đồ đệ cũng chẳng nhẹ nhàng gì đâu!
Hồ Lão Nhất hắc hắc cười nói:
- Lão Đại, ngày hôm qua lão tử thắng đấy.
Lương Tiêu tủm tỉm:
- Dương Tiểu Tước thắng được một trận rồi sao?
Hồ Lão Thiên cả giận nói:
xem ai bắn xa nhất, trúng được nhiều nhành liễu nhất, người đó sẽ chiến
thắng.
Lúc này tiết trời đương độ chớm xuân, những nhành liễu vô
cùng mảnh dẻ, lá liễu còn chưa mọc dài, nếu muốn bắn trúng thật vô cùng
khó khăn.
Lương Tiêu nhíu mày bảo:
- Được thôi! Ngươi bắn trước đi.
Hắn chưa bao giờ luyện qua thuật kỵ xạ, nhưng tự thị nhãn lực mình cao
minh, tưởng cũng không khó ứng phó. Nhưng tốt hơn hết nên để cho Thổ Thổ Cáp bắn trước, chính là kế "biết mình biết người”, cũng là cách "Hiện
học hiện mại, tân tiên nhiệt lạt"(1).
Thổ Thổ Cáp cũng không thèm chối từ, xoay người nhảy lên ngựa, thúc chiến mã vọt đi, khoảng cách
đến những hàng dương liễu càng lúc càng xa, có lẽ đã đến hơn ba trăm
bước.
Chúng nhân không người nào không hoảng sợ, nhao nhao nói:
- Hắn có thể bắn xa như thế sao?
Lương Tiêu theo dõi không rời mắt, mày lớn dần dần nhíu lại. Chỉ thấy Thổ Thổ Cáp đang không ngừng tiến thêm, bất chợt xoay người lại, tay kéo căng
trường cung, dẫn theo bạch vũ, vút một tiếng, tên bay như thiểm điện,
ngay lập tức cắt tiệt nhành liễu ở xa thành hai đoạn, thế vẫn chưa dừng
lại, vũ tiễn lại tiếp tục xuyên ngập vào thân cây rung lên không ngớt.
Nang Cổ Ngạt bật thốt khen hay, tiếng kêu vừa vang lên, Thổ Thổ Cáp không hề đình trệ, mũi tên thứ hai lại được bắn ra. Lần này hắn cố tình tỏ rõ
bản lãnh, nhằm hướng mũi tên vừa bay đi, mũi thứ ba được kéo căng lập
tức xạ xuất, song tiễn bám sát nhau cùng lao vun vút, thế như truy tinh
cản nguyệt, xích một tiếng đã bổ dọc mũi tên thứ nhất, đem phân thành
hai đoạn, thế vẫn tiếp tục, cùng nhanh chóng vọt theo mũi tên thứ ba,
trong phút chốc đã đem ba cành liễu nhất loạt cắt đứt. Đến lúc này,
tiếng cổ vũ của Nang Cổ Ngạt mới ngớt đi.
Bọn hỗn đản mặt cắt không còn hột máu, kẻ nào cũng thầm nghĩ:
- Nếu hắn sử dụng thuật kỵ xạ này sớm hơn, chỉ sợ chúng ta đã phải xuống Diêm Vương gia báo danh rồi.
Thổ Thổ Cáp thúc ngựa quay lại, xoay người nhảy xuống đất, trao dây cương lại cho Lương Tiêu rồi nói:
- Đến lược ngươi!
Bọn hỗn đản kẻ nào kẻ nấy đều hăm hở nhìn Lương Tiêu, mong hắn lại thi thố
pháp thuật, đại hiển kì năng, đánh bại Thổ Thổ Cáp một lần nữa.
Ai ngờ Lương Tiêu trầm mặc trong chốc lát rồi lắc đầu nói:
- Coi như ta thua, việc này ta làm không được.
Lời vừa nói ra, mọi người đều nhất loạt kinh hãi. Hồ Lão Nhất kêu lên:
- Không phải chứ, lão đại, ngươi không thể nhận thua như thế được.
Hồ Lão Thập nói:
- Phải đó, ngươi là lão đại, ngươi mà nhận thua, bọn ta “phóng lao phải theo lao” cũng đều thua cả.
Nghe hắn, ba kẻ còn lại cũng đều đồng tình. Lương Tiêu mặt mũi tái đi, đưa
tay ném trả cung tiễn lại cho Nang Cổ Ngạt, không nói tiếng nào liền
xoay người bỏ đi.
Trung Điều Ngũ Bảo đâm đầu cản lại, cùng nhau kêu ca:
- Lão Đại, ngươi mà bỏ đi như vậy, chẳng phải khiến cho uy danh của bọn lão tử bị chà đạp dưới đất cả hay sao!
Lương Tiêu cười lạnh nói:
- Được lắm, có bản lãnh thì các ngươi cứ ra tay đi!
Trung Điều Ngũ Bảo tự nghĩ mình không có khả năng, nhất thời á khẩu không trả lời được.
Thổ Thổ Cáp đem cung tên giao lại cho Nang Cổ Ngạt, đột nhiên tiến lên hai
bước, hai tay chắp trước ngực, hướng Lương Tiêu khom người nói:
- Xin được hỏi đại danh?
Lương Tiêu biết đây là thái độ cung kính vô cùng của người Mông Cổ, lòng đầy kinh ngạc trả lời:
- Ta tên gọi Lương Tiêu.
Thổ Thổ Cáp lộ vẻ ngạc nhiên:
- Ngươi là người Hán sao? Hán nhân ít có kẻ nào nói tiếng Mông Cổ tốt như vậy.
Hắn ngừng lại một chút, lại nói tiếp:
- Ta là người tộc Khâm Sát, tên gọi Thổ Thổ Cáp.
Lương Tiêu cười nói:
- Ta biết rồi.
Thổ Thổ Cáp ha hả cười lớn, bỗng nghiêm mặt nói:
- Ngươi võ nghệ cao cường, người lại đầy khí phách, ta đây rất ngưỡng mộ, có thể mời ngươi đi uống rượu được chăng?
Lương Tiêu cười nói:
- Xạ thuật của ngươi cũng rất lợi hại, trong số những người Mông Cổ phải chăng ngươi là người bắn tên giỏi nhất?
Nang Cổ Ngạt tiếp lời nói:
- Không phải đâu, đương kim đệ nhất thần tiễn thủ của chúng ta chính là Bá Nhan!
Câu này vô tình là dùng tiếng Hán nói ra. Lương Tiêu thầm nghĩ:
- Nguyên lai là hắn, thần tiễn tướng quân quả thật danh bất hư truyền.
Lại chuyển ánh nhìn sang Nang Cổ Ngạt, cười nói:
- Ngươi nói Hán ngữ cũng không tồi!
Thổ Thổ Cáp cười lớn nói:
- Trong số những người Mông Cổ tại đây, có thể nói Nang Cổ Ngạt là người
có học vấn nhất, hắn còn có thể sáng tác được Hán khúc đấy.
Lương Tiêu gật gật đầu, nhìn Lí Đình Nhi bốn người bảo:
- Nghe rồi chứ? Người Mông Cổ ai ai cũng nguyện đọc sách, còn các ngươi lại chẳng chịu học hành gì cả!
Bốn người nghe nói, mặt đỏ tới tận mang tai, cúi đầu không nói gì.
Nang Cổ Ngạt mặt lộ chút ngạo ý, cao giọng nói:
- Thành Cát Tư Hãn trong “Trát Tát” có nói qua: “Độc thư đích tầm thường
nhân chung cứu hội thắng quá thiên sanh đích thông minh nhân”(2), chính
là nhất định phải hiểu rõ được tri thức của người Hán, mới có thể thống
trị được bọn họ.
Thổ Thổ Cáp nghe được thâm ý trong lời răn của Thành Cát Tư Hãn, nhất thời tỏ thái độ cung kính nói:
- Dạy rất hay!
Lương Tiêu đột nhiên nói:
- Thành Cát Tư Hãn chính bản thân lại không biết chữ, không đọc sách, nguyên do là vì sao?
Nang Cổ Ngạt nhất thời đờ ra, chẳng biết trả lời sao cho phải.
Lương Tiêu ha ha cười nói:
- Chiến tranh giết chóc, có học hay không cũng không quan trọng. Nhưng
quản lý tài sản, tính toán sổ sách thì không học không được đâu.
Nang Cổ Ngạt như ngộ ra điều gì, cuống quít gật đầu.
Lương Tiêu xoay người về phía Lý Đình Nhi bảo:
- Ngươi cùng Triệu Tam Cẩu, Vương Khả đi mua rượu thịt, còn Dương Tiểu Tước người có thương tích hãy theo ta trở về.
Thổ Thổ Cáp vội la lên:
- Là ta mời ngươi uống mà, ngươi không nên đi mua rượu chứ.
Lương Tiêu nói:
- Lần này là ta mời, lần sau sẽ đến lượt ngươi!
Rồi không đợi hắn thanh minh gì nữa, nhanh chóng chế trụ lấy cánh tay hắn.
Thổ Thổ Cáp bị Lương Tiêu khống chế yếu huyệt, nhất thời không động đậy gì
được, thầm nghĩ: “Tay hắn y như có pháp thuật vậy, thật là kỳ quái.”
Lại nghe Lương Tiêu nói:
- Nang Cổ Ngạt, ngươi cũng đi.
Nang Cổ Ngạt mỉm cười đáp ứng.
Thổ Thổ Cáp nói:
- Ngựa của ta bị bọn họ trộm mất, ta nhất định phải lấy lại.
Lương Tiêu nói:
- Giao cho Triệu Tam Cẩu vậy.
Triệu Tam Cẩu lĩnh mệnh ra đi, bước đến chỗ bọn hỗn đản thương lượng đôi
chút. Bọn chúng vốn đại bại thảm hại, không dám gây khó dễ gì, đành phải dẫn hắn đi lấy ngựa.
Đoàn người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến trước trúc ốc. A Tuyết đang một mình lo lắng, nhìn về xa
xa, chợt hoan hỉ kêu lên:
- Về đến rồi!
Lương Tiêu hướng Thổ Thổ Cáp bảo:
- Đây là muội tử của ta.
Thổ Thổ Cáp cười nói:
- Muội tử của ngươi thật xinh đẹp!
Hắn nói bằng tiếng Mông Cổ, A Tuyết nghe không hiểu, liền quay lại nhìn Lương Tiêu, Lương Tiêu cười nói:
- Đây là Thổ Thổ Cáp, hắn khen muội xinh đẹp.
A Tuyết hai gò má ửng hồng, cúi đầu mỉm cười, xoay người bước vào nhà.
Lương Tiêu chợt hỏi:
- Thổ Thổ Cáp, sao ngươi không dùng tiếng Hán?
Thổ Thổ Cáp trả lời:
- Ta nghe được, nhưng nói không tốt lắm!
Lương Tiêu lại nói:
- Muội tử ta không hiểu tiếng Mông Cổ, ngươi đến chỗ ta hãy nói tiếng Hán, đến khi ta về chỗ ngươi sẽ nói tiếng Mông Cổ.
Thổ Thổ Cáp ha ha cười to, dùng Hán ngữ nói:
- Được!
A Tuyết bày thịt dê ra, cùng Lương Tiêu ngồi xuống. Lương Tiêu đem việc tỷ đấu kể lại một lượt. A Tuyết vô cùng thích thú nói:
- Thổ Thổ Cáp ngươi thật là lợi hại, đến ca ca cũng trở thành bại tướng dưới tay ngươi!
Thổ Thổ Cáp khoát tay bảo:
- Không không, nói về công phu quyền cước, ta thua đến rớt quần, cả mông đít cũng đều phơi ra cả!
Hắn trong lúc cấp thiết chẳng tìm đâu ra lời thỏa đáng để nói, đành đem
những câu chửi mắng của bọn hỗn đản khi nãy ra ứng phó. A Tuyết nghe
xong mắc cỡ, mặt đỏ tới tận mang tai.
Họ nói chuyện chừng nửa
ngày trời thì bọn Lý Đình Nhân bốn người cũng mua được rượu thịt trở về, lại còn dắt theo đám ngựa bị mất của Thổ Thổ Cáp.
Uống được một trận, Lương Tiêu chợt hỏi:
- Thổ Thổ Cáp, ngươi là Khâm Sát nhân, vậy Khâm Sát cách nơi này có xa không?
Thổ Thổ Cáp đáp:
- Xa vô cùng, ta rời Khâm Sát năm bốn tuổi, đến Trung Nguyên năm sáu
tuổi, phải đi bộ suốt hai năm trời. Khâm Sát thế nào ta cũng chẳng còn
nhớ rõ nữa, chỉ lờ mờ nhớ được ở nơi đó có một con sông rất lớn, tên là
Diệc Đắc Lặc (3), hai bên bờ sông có rất nhiều Sắc Mục nhân, tóc vàng
tóc đỏ đều có cả.
Lương Tiêu nghe một cách say sưa, bất chợt cảm thán:
- Thiên hạ này quả thật rộng lớn.
Hắn nhìn A Tuyết rồi bảo:
- Chờ ta báo được thù của phụ thân rồi, chúng ta cùng đi Khâm Sát mở mang kiến thức.
A Tuyết vô cùng thích thú nói:
- Ca ca hứa phải giữ lời?
Lương Tiêu mỉm cười nói:
- Tự nhiên phải giữ lời, đến lúc đó nếu muội có đi lấy chồng, cũng sẽ cho trượng phu của muội cùng theo.
A Tuyết thu lại nụ cười, cúi đầu nói:
- A Tuyết sau này sẽ không lấy chồng đâu!
Lương Tiêu nhíu mày bảo:
- Không lấy chồng ư, muội muốn trở thành một lão cô nương hay sao?
A Tuyết lặng im không lên tiếng.
----------------------------
(1): vừa học xong thực hành ngay, sẽ đạt kết quả tốt nhất
(2): Người bình thường đọc sách cuối cùng cũng vượt hơn kẻ trời sanh vốn sẵn thông minh
(3): tức sông Volga của nước Nga