Côn Luân

Chương 41 : Xa mã lân lân

Ngày đăng: 20:58 22/04/20


Thổ Thổ Cáp ánh mắt thuỷ chung không đổi nhìn A Tuyết, đột nhiên nói:



- Lương Tiêu, ta rất thích muội tử của ngươi, ta chưa lấy vợ, để nàng lấy ta được không?



Hắn là người Mông Cổ, hành sự thẳng thắn, đối với hôn nhân nghĩ thế nào nói thế đó, hoàn toàn không hiểu. Mọi người nghe thấy sửng sốt, Trung Điều

Ngũ bảo ha ha cười thật lớn, Hồ Lão Nhất kêu lên một tiếng:



- Ngốc nha đầu phải lập gia đình thôi, ha ha, tốt quá tốt quá!



A Tuyết sắc mặt ửng hồng, mắng rằng:



- Các ngươi phóng.. phóng ..



Nhưng cô là con gái, không thể nói tiếp ra từ “thí” (phóng thí= đánh rắm).



Hồ Lão Thập hiểu được ý cô muốn nói, cười bảo:



- Ngươi phóng đi, phóng đi, ngươi làm thế nào mà không phóng ra được thế..



Vừa làm trò cười xong, mông đít đã trúng một cước của Lương Tiêu, năm người ha ha cười lớn, vơ lấy rượu thịt ăn uống nhồm nhoàm.



Thổ Thổ Cáp nói:



- Ta vốn không muốn lấy vợ, mẹ ta thường giận dữ với ta, nhưng ta không

thích con gái Mông Cổ. Muội tử ngươi đối với mọi người rất tốt, không

giống như những cô con gái người Hán thường hay nghi ngờ vô lý, ta vừa

nhìn đã thấy yêu thích, nếu như nàng đáp ứng, ta sẽ dùng chín con ngựa

Khâm Sát làm sính lễ.



Lương Tiêu nói:



- Sính lễ có thể không cần, nhưng phải xem ý tứ của muội tử ta đã.



Nhìn A Tuyết một hồi nói, gã nói:



- A Tuyết, muội thấy thế nào.



A Tuyết trên mặt đột nhiên mất hết huyết sắc, cắn môi nói:



- Ca ca bảo A Tuyết lấy chồng, A Tuyết sẽ lấy chồng.



Thổ Thổ Cáp nghe thấy, chỉ nghĩ đại sự đã định, vui vẻ nói:



- Tốt rồi, ta về bẩm cáo với mẹ ta, rồi sẽ đến đón nàng.



Lương Tiêu nhìn A Tuyết một chặp, lắc đầu than thở nói:



- A Tuyết, muội muốn lấy chồng thì lấy chồng, ta không muốn bức bách muội, ta cứ tưởng muội cảm thấy vui vẻ và thích thú.



A Tuyết đôi mắt xinh đẹp khẽ hồng, đột nhiên rơi lệ, lắc đầu thật mạnh nói:



- A Tuyết đã nói rồi, muội không lấy chồng, thà làm một lão cô nương..



Cô đột nhiên chạy vào trong phòng, cao giọng khóc to.



Thổ Thổ Cáp nhìn thấy ngây người, không biết làm thế nào cho phải. Lương Tiêu khẽ trầm ngâm, buồn bã nói:



- Thổ Thổ Cáp, muội tử của ta không chịu, việc này bỏ đi!



Thổ Thổ Cáp ngẩn ra, thở dài nói:



- Đáng tiếc!



Nang Cổ Ngạt ngạc nhiên nói:



- Hán nhân các người không phải là Tam Tòng Tứ Đức sao? Phụ tử tòng huynh, Lương Tiêu ngươi đáp ứng không phải là xong rồi sao?



Lương Tiêu cười lạnh nói:



- Tam Tòng Tứ Đức sao, hừ, toàn là rắm chó mà thôi.



Nang Cổ Ngạt càng ngạc nhiên, nói:



- Tính tình của ngươi không giống người Hán, dường như giống người Mông Cổ hơn.



Lương Tiêu mỉm cười nói:



-Mẹ ta là người Mông Cổ, ta có một nữa là người Mông Cổ.



Rồi nhấc rượu cười nói:



- Tuy là không thành thân gia, nhưng có thể trở thành bằng hữu.



Thổ Thổ Cáp cũng nâng cốc rượu lên cười nói:



- Đúng, trở thành bằng hữu.



Nang Cổ Ngạt cười nói:



- Nếu mọi người đồng ý như thế, cùng trao đổi tín vật, kết thành huynh đệ.



Lương Tiêu cười nhạt nói:



- Những quy ước ấy không cần thiết, trong lòng xem nhau là huynh đệ thì là huynh đệ!



Hai người nghe xong nhiệt huyết dâng lên, đồng thời nói:



- Đúng, trong lòng xem nhau là huynh đệ thì là huynh đệ!



Nhất thời, bảy người cùng lúc cười to, nâng bát rượu trắng uống một hơi hết

sạch. Sau đó lại uống rượu cao giọng hát, ồn ào hết nửa ngày mới chịu

tản đi.



Từ đó, Thổ Thổ Cáp, Nang Cổ Ngạt thường mang theo ít rượu thịt, cùng đến chỗ Lương Tiêu tụ tập uống rượu. Nhìn thấy Triệu Tam Cẩu bốn người luyện võ, hai người đều cảm thấy hâm mộ. Lương Tiêu thấy Hồ

Lão Bách cũng không có việc gì làm, liền bảo hắn truyền thụ cho hai

người quyền cước vũ khí, tự mình tùy ý chỉ điểm một ít nội gia công phu. Thổ Cáp với Nang Cổ Ngạt đổi lại, cũng đem thuật phi ngựa bắn tên

truyền lại cho mọi người.



Lương Tiêu ngày đó phi ngựa bắn tên

thua xa Thổ Thổ Cáp, trên miệng nhận thua nhưng trong lòng có chút không phục. Hắn ngộ tính rất cao, nhãn lực tí lực đều đạt đến hàng nhất lưu,

tiến bộ thần tốc, so với ngày cùng Thổ Thổ Cáp thi đấu cưỡi ngựa bắn tên thì đã hơn xa không biết bao nhiêu mà kể. Trong mười trận, Lương Tiêu

đầu tiên thắng ba, thua bảy, nhưng sau một tháng, liền thủ hoà Thổ Thổ

Cáp không phân cao thấp. Thổ Thổ Cáp vốn dĩ là kỳ tài luyện võ trời

sinh, được cao thủ chỉ điểm quyền cước vũ khí, như hổ thêm cánh, Lý Đình Nhân bốn người liên thủ, vậy mà không địch nổi hắn.



Thấm thoát

đã hai tháng trôi qua, đã đến độ cuối xuân. Hôm đó, Lương Tiêu sửa lại

chiếc quạt nan, đột nhiên Thổ Thổ Cáp, Nang Cổ Ngạt cùng Lý Đình Nhi bốn người vừa cười vừa nói, cưỡi ngựa đi đến. Sáu người trước kia giống như kẻ thù, giờ thành hoà hảo, ngược lại gắn bó như keo sơn, đã thành bằng

hữu cực tốt.



Sáu người xuống ngựa lên sườn núi, Lương Tiếu thấy sáu người sắc mặt đều vui mừng, liền dừng việc, đứng dậy cười nói:



- Có việc gì mà vui mừng thế?



Thổ Thổ Cáp toét miệng cười nói:



- Hoàng thượng cuối cùng đã hạ thánh chỉ! Thiêm quân 20 vạn, đồng loạt Nam Chinh!



Lương Tiêu ngạc nhiên nói:



- Nam chinh à?



Nang Cổ Ngạt cười nói:



- Ừ, Nam chinh đấy! Trong quá khứ hai lần chinh phạt Đại Tống, đều có bất lợi, lần này thánh thượng tất nhiên là đã hạ quyết tâm, nếu không diệt

Đại Tống, tuyệt không chịu cam lòng.



Lương Tiêu khẽ nhíu mày,

thầm nghĩ: "Đúng là vớ vẩn, đánh giết há chẳng phải sẽ làm chết rất

nhiều người sao?” Hắn thường lãnh đạm với đại sự quốc gia. Đối với tranh chấp Hồ - Hán, tuy có chút nghi hoặc, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều,

chép miệng một tiếng, lại hỏi:



- Các ngươi đều đầu quân sao?



Thổ Thổ Cáp nói:



- Trước mắt đã được trưng dụng, ta và Nang Cổ Ngạt đều đã đăng ký gia

nhập và được tuyển rồi, trong vòng 100 dặm không có nhiều người Mông Cổ, bất quá có mỗi 100 nhà. Phụ thân của Nang Cổ Ngạt chính là bách hộ ở

đây, chúng ta theo ông ấy xuất chinh. Lương Tiêu, ta muốn nhờ ngươi chăm sóc mẹ của ta.



Lương Tiêu nhanh miệng đồng ý, nhìn Lý Đình Nhân và Vương Khả, nói:



- Các ngươi định thế nào?



Lý Đình Nhân nói:



- Đáng ra lần này phụ thân ta đích thân xuất chinh, nhưng do trong người

không khoẻ, vì vậy nên ta phải thay mặt ông ấy; cha của Vương Khả vài

năm trước chết trận, ngoại trừ hắn ra cũng chỉ còn một đệ đệ, cho nên

hắn cũng đăng ký. Dương Tiểu Tước với Triệu Tam Cẩu tuy không phải quân

hộ, nhưng lần này trưng binh rất nhiều, nam tử ngoài 16 tuổi, phàm võ

nghệ tinh thục, đều có thể tòng quân. Bọn hắn vốn có võ nghệ, đương

nhiên đã lần lượt rủ nhau đăng ký.



A Tuyết cười nói:



- Nếu tất cả mọi người đã được như nguyện tòng quân, hôm nay nên vui vẻ mà uống rượu!



Thổ Thổ Cáp cười nói:



- Nói rất đúng! Mọi người vui vẻ đâm ra hồ đồ, lẽ ra nên sớm đánh bắt sói lang hay dã trư gì đó để A Tuyết chuẩn bị tiệc rượu, Thổ Thổ Cáp rất

thích ăn cơm của A Tuyết nấu.



Đang nói ánh mắt lấp lánh, nhìn

sang A Tuyết. A Tuyết sắc mặt ửng hồng, cúi đầu không đáp. Thổ Thổ Cáp

đối với nàng vẫn không cầm lòng, lần này ra trận, mẫu thân bắt hắn lại

phải lấy vợ thành hôn xong mới đi, hắn cũng không đồng ý, nhưng thấy A

Tuyết bộ dạng như thế, bất giác trong lòng buồn bã than thở, miệng nói

vui vẻ mà trong lòng chất chứa nỗi buồn, không thể xua đi.



Mọi người ngồi vào chỗ của mình, Lương Tiêu nói:



- Thường nghe nói: Sành sứ không tránh được vỡ, tướng quân ra trận khó tránh khỏi thương vong. Các ngươi đều phải cẩn thận đấy.



Mọi người hô vang hưởng ứng, rồi mới bắt đầu bàn đến tương lai, bao nhiêu

ước mơ đều chờ mong trước lập công nơi sa trường, sau thu được công

danh. Lương Tiêu đối với việc này tuy rất hứng thú, nhưng không nói gì,

chỉ ngồi một mình lắng nghe.



Được một lúc, Trung Điều Ngũ Bảo từ

đạo quan trên núi đi xuống, nghe đến việc tòng quân, ngay lập tức nháo

nhào cả lũ. Chính vào lúc hết sức ầm ĩ, bỗng nghe trên không truyền tới

một tiếng chim kêu chói tai. Hồ Lão Nhất nghe được sửng sốt, ngẩng đầu

nhìn lên, chỉ thấy một con kền kền lượn quanh giữa không trung. Hắn sắc

mặt không khỏi biến đổi, kêu to: “Đừng làm ồn nào!”



Bốn người kia vừa thấy, cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Hồ Lão Nhất chạy vội tới trên

chỗ đất trống, chúm môi lại, tạo thành tiếng huýt sáo, chỉ thấy kên kên

xuất hiện trên bầu trời, đáp xuống vai Hồ Lão Nhất. Hồ Lão Nhất gỡ ống

trúc buộc trên chân của nó xuống, mở mẩu giấy ra kêu lên:




Đợi Tam Cẩu Nhi báo xong: “Mười,” Lương Tiêu định chuyển mình đi báo cho Bách phu trưởng, chợt một thanh âm nho nhỏ cất lên:



- Mười một!



Mọi người đều ngạc nhiên. Lương Tiêu nhìn kỹ, thấy có một tiểu binh đứng ẩn nấp sau lưng Tam Cẩu Nhi, mặc một bộ y giáp không hợp cơ thể, mặt đẹp

như ngọc, lông mày thanh tú. Mọi người tưởng là có người đứng nhầm đội,

định đề tỉnh hắn ta, Lương Tiêu đã nhận ra là ai, không nói một lời,

vung tay nắm lấy “hắn”, cũng không để ý tên lính ấy giãy giụa, đẩy hắn

vào một góc riêng, gằn giọng hỏi:



- Muội làm trò quỷ gì vậy?



A Tuyết mắt đỏ hoe, nói:



- Muội muốn đi với ca ca.



Lương Tiêu nổi giận:



- Không phải như nấu canh làm cơm đâu? Cởi giáp ra, về nhà mau!



Nói xong chuyển mình định bước, A Tuyết ngồi xuống, òa khóc. Lương Tiêu

nghĩ bụng: “Bất kể muội khóc thế nào, ta cũng không mềm lòng đâu!” A

Tuyết nói:



- Ca ca nói chẳng giữ lời.



Lương Tiêu ngẩn người, không nhịn được ngoái đầu lại hỏi:



- Ta không giữ lời thế nào?



A Tuyết khóc nói:



- Ca ca từng nói chỉ muốn cho A Tuyết được sống vui vẻ.



Lương Tiêu nghĩ bụng: “Đấy là lời ta nói hôm Thổ Thổ Cáp cầu hôn.” Gã bảo:



- Đã nói qua, thế thì sao?



A Tuyết khóc òa:



- Nhưng ca ca bỏ đi thì A Tuyết không vui, A Tuyết buồn muốn chết, A

Tuyết muốn ở bên ca ca. Hu hu, A Tuyết… không muốn ở lại đây… A Tuyết

muốn đi theo ca ca…



Lương Tiêu đứng sững vì lời nói của cô gái, không nhịn được cũng ngồi xuống, nói:



- A Tuyết, đây là đi đánh trận, muội là con gái, làm sao tòng quân được?



A Tuyết gạt nước mắt, cặp mắt to nhìn Lương Tiêu:



- Muội không cần biết, ca ca đã nói chỉ muốn A Tuyết được sống vui vẻ. A

Tuyết muốn theo ca ca tòng quân, ca ca không đáp ứng, làm muội không

vui, chính là nói mà không giữ lời, ca ca nói không giữ lời thì không

phải là nam tử hán đại trượng phu.



Lương Tiêu trố mắt há mồm,

trong lòng một ý nghĩ cứ chuyển đi chuyển lại: “Nha đầu chết tiệt ngu

ngốc, vốn ngốc nghếch mà sao nghĩ ra được những lời ấy..” Gã nào ngờ, A

Tuyết tuy ngốc nhưng suốt ba ngày nay, không lúc nào không nghiền ngẫm

làm sao để không phải xa Lương Tiêu. Lương Tiêu cho rằng cô ngốc, nhưng

không ngờ người ngốc cũng có cách của người ngốc, uổng cho gã ngày

thường thông minh nhanh nhẹn, lúc này chỉ biết ngoài trợn mắt ngây ra

thì không nói được lời nào. A Tuyết đã hạ quyết tâm, nhìn Lương Tiêu

chằm chằm.



Hai người cứ thế nhìn nhau hồi lâu, đằng xa có tiếng

tù và vọng đến, đó là hiệu lệnh tập hợp. Lương Tiêu giậm chân, kéo A

Tuyết dậy, nghiến răng bảo:



- Nếu muội là đàn ông, lão tử sẽ đánh bét đít.



A Tuyết nhìn vẻ mặt gã, biết là mưu kế đã đạt, tức thì tươi mặt lên.

Lương Tiêu trừng mắt nhìn cô, lôi về hàng. Mọi người thấy hai người đi

rồi lại cùng trở về thì đều kinh ngạc.



Lý Đình Nhân nhận ra A Tuyết, la lên:



- Ây da, đây chẳng phải…



Chưa nói dứt đã bị Lương Tiêu đá một cái. Lương Tiêu giận dữ nói:



- Im mồm cho lão tử, ai dám nói nữa thì xử theo quân pháp.



Gã đã giận sẵn bèn trút hết xuống mọi người. Năm người kia đều đã nhận ra A Tuyết, nhưng thấy Lương Tiêu giận quá, biết rõ tất có ẩn tình, không

dám chọc giận gã thêm. Ba binh sĩ còn lại kinh ngạc: “Rõ là đội mười

người, tại sao lại có thêm một người nữa, lại còn lớn lên như con gái,

có thể đánh trận được không?” Nhưng thấy Thập phu trưởng toàn thân sát

khí, họ không dám hé răng.



Ba hồi tù và vừa vang lên, pháo trúc

nổi lên, đuổi đánh tà ma. Hai ngàn binh mã, dẫn theo dân phu, cùng tiến

về phía đông. Hai bên đường có nhiều người đưa tiễn, cha mẹ khóc con, vợ khóc chồng, con khóc cha, nắm áo níu ngựa, khóc đến nghẹn lời, những

người tòng quân không hề thay đổi sắc mặt.



Đại quân càng đi càng

xa, tiếng khóc không thể nghe được nữa, nhưng vẫn vang trong tai mọi

người. Lương Tiêu ngoái đầu nhìn lại, thấy núi đồi trùng trùng không một bóng người thân, bất giác buồn bã, nhớ lại một bài thơ học hồi nhỏ, thở dài ngâm:



Xa lân lân , mã tiêu tiêu ,



Hành nhân cung tiến các tại yêu .



Da nương thê tử tẩu tương tống



Trần ai bất kiến hàm dương kiều



Khiên y đốn túc lan đạo khốc ,



khốc thanh trực thượng can vân tiêu



(Dịch nghĩa:



Xe lăn lăn, ngựa phi phi,



Hành nhân cung tiễn giắt bên lưng



Da nương thê tử đi theo tiễn,



Trần ai không thấy Hàm Dương kiều,



Nắm áo giậm chân chặn đường khóc



Tiếng khóc vang đến tận tầng mây)



(Kiếp Nô tạm dịch thơ:



Xe lăn ngựa phóng dặm dài.



Người đi cung tiễn đã gài thắt lưng,



Dạ nương thê tử theo chừng,



Hàm Dương kiều chẳng thấy đường trần ai,



Giậm chân vịn áo khóc hoài,



Cao xanh vọng đến mệt nhoài khốc thanh!)



Nang Cổ Ngạt nghe tiếng, cau mày:



- Bài thơ đó không cát tường…



Lương Tiêu cười khổ, không đọc tiếp nữa, Triệu Tam Cẩu ngạc nhiên hỏi:



- Không cát tường chỗ nào?



Nang Cổ Ngạt cố ý khoe khoang, cười nói:



- Đó là một danh thiên của Hán nhân thi thánh Đỗ Phủ, mấy câu cuối cùng là nói thế này:



Tín tri sanh nam ác ,



Phản thị sanh nữ hảo ;



Sanh nữ do đắc giá bỉ lân ,



Sanh nam mai một tùy bách thảo ,



Quân bất kiến , thanh hải đầu ,



Cổ lai bạch cốt vô nhân thu ,



Tân quỷ phiền oan cựu quỷ khốc ,



Thiên âm vũ thấp thanh thu thu.



(Dịch nghĩa:



sinh con trai là không hay, ngược lại sinh con gái tốt hơn



Sinh con gái có thể gả cho người hàng xóm,



Sinh con trai một mai là chôn xương trong cỏ,



Người có thấy không, ở nơi biển xanh,



xương người rơi xuống không thể thu về được,



quỷ mới ma cũ khóc lóc



Mưa rề rề càng thêm ai oán)



(tạm dịch thơ:



Sanh nam vốn dĩ bất tường,



Còn sanh nữ tử lại thường gặp hên,



Cao giò gả đến cạnh bên,



Thân trai xương lấp cỏ đền núi sông,



Ai ơi thấy biển mênh mông,



Xương người rơi trắng nào mong trở về!



Ma sầu quỷ khóc lê thê,



Tiếng mưa rơi rớt não nề lòng ai.)