Côn Luân

Chương 43 : Chiết cung vi thệ

Ngày đăng: 20:59 22/04/20


Phong Miên kéo A Lí Hải Nha xuống khỏi lưng ngựa, cười vui vẻ:



- Công tử, bắt được rồi.



Vân Thù hai chân điểm xuống yên ngựa, nói:



- Ngươi giữ lấy hắn!



Nói rồi cũng không dừng lại, tung mình bay lên, soạt soạt ba kiếm, lại đâm chết ba tên thân binh Sắc Mục



Đám phục binh đến quá đột ngột, mấy người bọn Lương Tiêu đều ở trên sườn

dốc, xông pha đi đầu, giờ chỉ đành quay người lại chống đỡ. Một tráng

hán cầm quỷ đầu đao lao tới chỗ Lương Tiêu, một hán tử cao gầy thì giơ

thương đâm thẳng tới Thổ Thổ Cáp. Bọn Lý Đình ai nấy cũng đều gặp phải

đối thủ.



Lương Tiêu hơi nghiêng người một chút, cánh tay của hán

tử dùng đao kia bỗng nhẹ bẫng đi, quỷ đầu đao đã bị đoạt mất. Lương Tiêu lật tay đưa đao chém vòng lại. Hán tử không ngờ một quân sĩ tầm thường

lại có võ nghệ như thế, trong lúc kinh ngạc không kịp né mình, không ngờ Lương Tiêu đao đi nửa đường, đột ngột chuyển mũi đao, sống đao đập ngay vào Thái dương huyệt của gã.



Tráng hán gặp phải sự phản kích

nặng nề đó, rên lên một tiếng và ngã vật xuống. Đúng lúc ấy, chợt nghe

Thổ Thổ Cáp quát lớn một tiếng, Lương Tiêu ngoái đầu lại nhìn, thấy y

kẹp trường thương dưới nách, thần lực tỏa ra, nhấc tên hán tử cao gầy

lên. Đại lực vừa hất ra, hán tử cao gầy đó nắm không vững cán thương,

bay tít ra sau. Nhưng hắn võ công thuần thục, lộn một vòng rồi xoay

người hạ xuống đất, còn chưa kịp đứng vững, Thổ Thổ Cáp đã nhào tới nơi, trường thương không kịp quay đầu, quét ngang sát đất. Y trời sinh thần

lực, cú quét này nào phải chỉ mang theo lực đạo trăm cân, hán tử nọ bắp

chân trúng đòn, kêu thảm một tiếng ngã quỵ xuống.



Thổ Thổ Cáp và

Lương Tiêu chiến thắng dễ dàng, còn bọn Triệu Sơn năm người lại sa vào

khổ chiến. Phải biết lần này tới đây đều là những hảo thủ của võ lâm

phương Nam, còn năm người chẳng qua chỉ mới luyện tập võ nghệ mấy tháng, dù được cao thủ chỉ điểm, cũng khó mà đạt tới đại thành. Huống chi lại

phải tay không quyền trống giao phong với những hảo thủ này, đương nhiên không thể địch nổi. Lương Tiêu thấy vậy, một nhảy một đáp đến trước

mặt, thanh quỷ đầu đao trong tay đi như rồng bay, đánh cho đám hào kiệt

lùi lại liên tục, nhưng Lương Tiêu và bọn họ hoàn toàn không có oán thù, vì thế hắn thủy chung không xuất chiêu sát thủ, nhưng đối thủ lại dựa

vào số lượng đông, lùi đi tiến lại, liều chết bám lấy.



Thổ Thổ

Cáp thấy vậy chạy ào tới, thừa lúc mọi người bị Lương Tiêu thu hút, bèn

tập kích phía sau, đâm ngã hai người, thét lên một tiếng lăng lệ:



- Lương Tiêu, trên chiến trường không thể nương tay.



Lương Tiêu đầu mày cau lại, khí truyền khắp thân đao, những tiếng leng keng

vang lên không dứt, sáu bảy võ nhân của nam triều hổ khẩu chảy máu, đao

thương tuột khỏi tay. Lương Tiêu soạt soạt chém ra hai đao, đẩy dạt mọi

người, hét lên:



- Nhặt binh khí!



Năm người bọn Lý Đình

nghe vậy liền lao lên, nhặt lấy vũ khí. Lúc này các hào kiệt nhận ra mấy tên binh sĩ này lợi hại quá, bèn vây cả lại.



Lương Tiêu thấy đối phương đều là hảo thủ, nếu không đả thương vài người thì rất khó thoát thân, lập tức cao giọng thét:



- Muốn sống thì cút đi!



Quần hào như thể không nghe thấy, một hán tử mặt sẹo múa đôi đoản kích lao

lên phía trước. Chợt thấy đao quang như tuyết, vụt một cái đã tới vai

hán tử. Lương Tiêu đã quyết hạ độc thủ, bèn sử một chiêu Tu La Diệt Thế

Đao khấp quỷ đoạt thần, khí đoạt thiên quân (ý chỉ thanh thế rất lớn).

Mắt thấy cánh tay hán tử kia đã sắp đứt rời, chợt một ngọn trường mâu

chặn ngang, keng một tiếng vang lên, không ngờ đã chặn được chiêu Xiết

Điện Truy Phong của Lương Tiêu. Lương Tiêu cánh tay chấn động, lòng biết kẻ đến rất cao minh, thế đao hơi nghiêng đi, một chiêu Cô Thần Miểu

Miểu tung ra, đao quang thu vào rồi bắn ra, chạy theo thân ngọn mâu,

quét tới mười ngón tay của người đó, người đó kinh ngạc “ý” một tiếng,

nhảy ra sau hơn một trượng thốt lên:



- Hảo gia hỏa!



Đại hán mặt sẹo đó nhặt lại được một cánh tay, hậm hực lui lại.



.



Lương Tiêu thấy người cầm giáo râu tóc bạc trắng, mặt đỏ hồng hào, chính là

“Tham Thiên Toan Nghê” Phương Lan. Phương Lan nhìn Lương Tiêu, trong

lòng cũng cảm thấy kinh ngạc: “Trong hàng ngũ Thát Tử lại có một nhân

vật thế này sao?” Lão rầm giọng quát lên một tiếng, vung thanh trường

mâu lên, đâm mạnh tới. Lương Tiêu giơ đao lên đỡ, hắn lúc này võ công đã trên Phương Lan, chỉ sau một thoáng đã tung ra bảy tám chiêu, đánh cho

Phương Lan lùi lại liên tục, chỉ dựa vào mâu dài đao ngắn, cố gắng không để Lương Tiêu tới gần. Lương Tiêu đấu mãi không kiên nhẫn được, vụt

thét lên, chiêu thế biến thành Phần Thiên Diệt Địa, đao quang chớp lóe

đầy trời. Phương Lan vội vàng đỡ được ba đao, đột nhiên bị một cước ẩn

trong đao của Lương Tiêu đá bung mũi trường mâu ra, đao lướt qua ngực

lão. Phương Lan đang cảm thấy khó đỡ, chợt một người lao tới sau lưng

Lương Tiêu, một đôi Thiết Ưng trảo phá không thành tiếng, chụp tới lưng

hắn.



Lương Tiêu chẳng còn cách nào đành xoay đao lại, ngăn cản thiết trảo của người nọ.



Phương Lan hít vào một hơi, kêu lên:



- Cận Phi, thằng nhãi này nanh vuốt cứng lắm đó!



Rồi múa trường mâu, cùng Cận Phi tả hữu giáp kích. Hai người đều là nhân

vật thuộc hàng nhất lưu của võ lâm phương Nam, Lương Tiêu cho dù lợi hại hơn nữa, cũng vẫn bị bám chặt lấy chẳng thể thoát thân. Nhưng Cận Phi

và Phương Lan liên thủ với nhau mới cản được một đơn đao của một tên

lính Mông Cổ, trong lòng kinh ngạc đến không thể kinh ngạc hơn được nữa.



Ở đằng này, Vân Thù dẫn một trăm người xuyên qua xuyên lại trong đám quân Nguyên, qua chỗ nào là chỗ ấy tán loạn, chỉ trong khoảnh khắc, đã đánh

cho hơn ba trăm tên lính tử thương la liệ. Đang lúc chém giết, chợt nghe Sở Uyển yêu kiều quát lên:



- Không được chạy.



Vân Thù

nghe tiếng nhìn theo, chỉ thấy một tên Nguyên binh thấp lùn đang múa

thanh trường kiếm lấp lánh hàn quang, vừa đánh vừa chạy với bốn người

bọn Sở Uyển. Hắn thân thủ không phải là kém, trường kiếm rất nhanh,

nhưng chỉ chăm chăm tháo chạy, Sở Uyển không ngăn cản nổi hắn. Vân Thù

lại chuyển mắt thì càng thêm kinh ngạc, nhưng thấy trên sườn núi phía

đông, một đạo hàn quang vung đi chém lại, đánh cho Phương, Cận giật lùi

liên tục, còn có sáu tên lính khác chém giết theo đạo hàn quang đó.



Vân Thù lần này đi đã có ý giết sạch đội vận lương, quyết không thả một

người nào, vì thế hú dài một tiếng, tung mình nhảy lên, thấy tên lính

Nguyên thấp lùn đang chạy nhanh lên dốc, lập tức chạy theo sau hắn. Tên

lính này chính là A Tuyết, nàng chưa đi vần đá, vì vậy vẫn ở trong hàng

quân, đột nhiên thấy hai bên đánh giết thì trong lòng kinh hoảng, thấy

Lương Tiêu đang ở dốc đằng đông bèn chạy về phía đông, không ngờ lại bị

mấy tên võ nhân nam phương chặn đường ngay trước mặt. May mà Lương Tiêu

sợ nàng gặp nguy hiểm nên đưa Huyễn Nguyên kiếm cho nàng phòng thân, đối phương trở tay không kịp, bị nàng chém gãy đao thương, mắt thấy sắp phá vòng vây tới nơi, chợt cảm thấy sau lưng nổi tiếng gió lên, nàng run

sợ, lập tức quay lại xuất kiếm. Vân Thù tay trái thành trảo, đoạt luôn

thanh kiếm Huyễn Nguyên, hữu kiếm trầm xuống, định đâm ra, chợt nghe A

Tuyết hét lên:



- Là ngươi!



Nguyên lai, A Tuyết hôm đó ở

núi Ngũ Long đã từng gặp Vân Thù, lúc này đối mặt liền nhận ra, kinh

ngạc kêu lên, chỉ vì không hề che đậy nên buột miệng ra bằng giọng nữ

nhân. Vân Thù trường kiếm vốn đã đến yết hầu nàng, nhưng nghe thấy âm

thanh này, hơi có chút ngạc nhiên. Kiếm thuật của y đã đoạt đến mức thu

phát tùy tâm, lưỡi kiếm chững lại, lật tay nắm lấy vai A Tuyết, ngạc

nhiên hỏi:



- Ngươi là nữ nhân?



Y không kịp nghĩ kỹ, lật tay đẩy A Tuyết ra sau, thét:



- Sở cô nương, trông chừng cô ta!



Rồi chân không chạm đất, chạy thẳng lên sườn núi. A Tuyết bị y vung tay ném đi, mũ da rơi xuống đất để lộ ra mái tóc dài, dáng vẻ nữ nhi hiện ra rõ rệt, Sở Uyển thầm ngạc nhiên, bước lên một bước, giữ lấy nàng.



Lương Tiêu bị đám cao thủ vây công, sử hết hết chiêu số nhưng tức thì cũng

chưa thể thoát thân. Giao phong được một lúc, Triệu Sơn, Vương Khả bị

đối thủ lần lượt tấn công, vừa xông sang một bên, chợt nghe có tiếng con gái thét lên, chuyển đầu nhìn lại, vừa lúc thấy A Tuyết đang bị bắt.

Hai người kinh hoàng, không kịp hướng Lương Tiêu cầu cứu, lập tức chuyển thân xông đến, muốn đoạt lại A Tuyết. Đúng lúc gặp Vân Thù đang chạy

nhanh tới liền tiến ra đánh hắn. Triệu Sơn không biết lợi hại, phác đao

(một loại binh khí cũ, lưỡi dài hẹp, cán ngắn, sử dụng bằng hai tay) giơ lên chém thẳng vào mặt Vân Thù, Vân Thù tả thủ vẫn cầm Huyễn Nguyên

kiếm, liền gạt phắt đao của Triệu Sơn sang một bên, hữu thủ lấp lánh

kiếm quang, đâm thẳng vào ngực Triệu Sơn. Triệu Sơn thét ầm lên, ngã

ngửa ra. Vương Khả trợn to mắt đến mức gần rách khóe mắt, mũi đinh ba mạ vàng trong tay run lên quét tới Vân Thù, Vân Thù giơ kiếm tay trái gạt

cây đinh ba, tay phải đưa kiếm đâm đến, vạch qua bụng Vương Khả một

nhát. Vương Khả kêu thảm một tiếng, loạng choạng lùi lại sau.



Lương Tiêu nghe thấy tiếng kêu thảm, quay đầu nhìn lại, kinh hoàng đến nỗi

hồn phi phách tán. Hắn lúc này đang thân hãm trùng vây, phân tâm một lúc là bị Cận Phi thiết trảo xoẹt qua vai, máu thấm ra cả y giáp. Lương

Tiêu đau đớn kêu lên một tiếng, đao quang trong tay lóe lên, bốn vị hào

kiệt đầu lìa khỏi thân. Cận Phi tức giận gào lên:



- Hảo tặc tử, có ngươi thì không có ta!



Cùng với Phương Lan ra sức lao lên, Lương Tiêu không còn lòng dạ nào để đánh lâu nữa, tránh khỏi hai người, ra sức chém giết những kẻ địch yếu, sau

khoảnh khắc đã lại chém ngã thêm mấy người nữa, thế hợp vây như ngói vỡ

đất tan, hoàn toàn không còn tồn tại.



Vân Thù đang định bổ thêm

một nhát kiếm, lấy tính mạng Vương Khả, chợt thấy phe mình tử thương thê thảm, hắn kinh sợ, bỏ Vương Khả, lao thẳng đến phía Lương Tiêu. Thổ Thổ Cáp nhảy ra chặn đường, giơ thương đâm ngay, Vân Thùchân không dừng

lại, vẫn lao đi như bay né khỏi mũi thương, thanh kiếm như sấm giật điện chớp, đâm thẳng tới ngực trái Thổ Thổ Cáp



Thổ Thổ Cáp đâm nhanh

cây thương, không ngờ Vân Thù lại vung ra mấy đóa kiếm hoa, mũi kiếm

lướt lên, đâm vào yết hầu hắn. Thấy Thổ Thổ Cáp sắp đi theo Triệu Sơn,

trong không trung chợt vang lên một tiếng thét lớn, Lương Tiêu từ trên

cao lao xuống, một đao bổ tới, mũi đao còn chưa tới nơi, đã bạt gió ra

xung quanh mấy trượng. Chiêu Tu La Đoạn Nhạc này, có thể coi là thứ đao

pháp hung mãnh nhất trên thiên hạ. Vân Thù tả kiếm đâm ngược lên chặn,

hữu kiếm tự nhiên chậm lại, Thổ Thổ Cáp thân thủ cũng nhanh vô cùng,

thừa cơ nhảy lui lại phía sau, nhưng lưỡi kiếm vẫn chạm tới, vạch ra một đường dài trên ngực, máu tươi đầm đìa.



Đao kiếm chạm nhau tóe

lửa, Lương Tiêu vận hết sức bình sinh vào một đòn sát kích. Vân Thù

luống cuống chống đỡ, tức thì hổ khẩu nứt toác, Huyễn Nguyên kiếm tuột

tay bay mất. Nhưng hắn lâm nguy bất loạn, hữu kiếm đâm thẳng vào tiểu

phúc Lương Tiêu. Lương Tiêu nhận ra chiêu số của Quy Tàng Kiếm thì rất

lấy làm kinh ngạc. Nên biết chiêu Tu La Đoạn Nhạc chỉ công không thủ,

không có hậu chước, lập tức đành mượn lực chặn của Vân Thù để lướt tránh lại sau. Vân Thù đang đắc thế không chịu nhường, trường kiếm tinh mang

chớp chớp, theo sát thế lùi của Lương Tiêu đến hai trượng. Lương Tiêu

khó khăn lắm mới thở đều lại được, giơ thẳng thanh quỷ đầu đao lên, keng một tiếng, cuối cùng đã chặn được kiếm của Vân Thù.



Hai người

giao phong hai lần đều như điện quang hỏa thạch, mãi cho đến lúc này,

Vân Thù mới nhìn rõ dung mạo Lương Tiêu, ngẩn người, thất thanh kêu lên:



- Là ngươi?



Lương Tiêu không đáp lời, phản thủ lại hai đao nữa, Vân Thù phong kín hai đường kiếm, không kìm được kêu lên:



- Liễu cô nương…



Lương Tiêu hận hắn đến cực điểm, ba chữ “Liễu cô nương” càng như đổ dầu vào

lửa, hắn vừa chém chí chát vừa nhổ vào mặt Vân Thù. Vân Thù nghiêng đầu

lách tránh, nhưng vẫn không né khỏi hai chấm nước bọt, nhất thời vừa

giận vừa xấu hổ, hắn hét lên:



- Hảo tặc tử, chết đi!



Kiếm mang chớp chớp, hắn xuất thủ càng nhanh càng độc hơn.



Hai người đấu thần tốc mười chiêu. Tu La Diệt Thế Đao vốn không phải là

công phu đắc ý của Tiêu Thiên Tuyệt, mà Quy Tàng Kiếm lại là tuyệt học

bình sinh của Công Dương Vũ. Hai mươi chiêu chưa trọn mà Lương Tiêu đã

lộ ra thế bại, lại thấy Phương, Cận đang dẫn mọi người bao vây Thổ Thổ

Cáp năm người, bất giác ruột gan nóng như lửa đốt, dưới chân loạng

choạng một cái. Vân Thù huy kiếm đâm vào không trung, hơi cảm thấy ngạc

nhiên, chợt thấy Lương Tiêu triển khai Quy Nguyên Bộ hướng về Thổ Thổ

Cáp chạy thật nhanh. Vân Thù không hiểu ra sao, thiếu niên này đã bị

mình phế mất nội lực, vì sao không chỉ hồi phục võ công mà còn vượt xa

lúc trước, nhưng lúc này tình thế cấp bách, không cho phép hắn nghĩ kỹ,

lập tức cũng triển khai Quy Nguyên Bộ chạy theo Lương Tiêu. Hai người

một trước một sau, chạy nhanh như chim mất ổ, như cá lặn dưới nước.

Lương Tiêu dọc đường chạy còn xuất sát thủ, đao rút ra là máu bắn tung

tóe, quyết không đâm hụt. Vân Thù vừa giận vừa cuống, lòng biết rõ nếu

để mặc hắn xoay hai vòng đi lại, chỉ sợ ở đây không còn người nào sống

nữa, lập tức thúc động nội lực, hai chân giậm xuống, tung mình lên giữa

không trung, Chấn kiếm đạo xuất thủ, nhát kiếm sấm sét, đâm vào bối tâm

Lương Tiêu.



Lương Tiêu phản thủ một đao, phong bế sau lưng. Tuy

nhiên Vân Thù có thanh Viêm Long kiếm vốn là bảo kiếm, đao kiếm quấn lấy nhau, quỷ đầu đao gãy làm đôi, Vân Thù kiếm phong không dừng lại, đâm

thẳng tới lưng Lương Tiêu. Nào ngờ Lương Tiêu không xoay lại, nghiêng

ngả bước đi. Hai người bộ pháp y hệt, vốn đều rõ cội rễ của nhau. Vân

Thù tính toán xong xuôi, nhát kiếm này đã bịt chết mọi đường đi của

Lương Tiêu, không ngờ Lương Tiêu bước chân quái lạ như thế, hoàn toàn

không phải là Tam tài quy nguyên chưởng hay bất kỳ bước pháp nào, khiến

cho những hậu chiêu Vân Thù khổ công sắp đặt đều phải vứt đi cả.



Nguyên lai bước pháp này xuất phát từ “Vô sở bất năng đồ”, mà từ đó Lương Tiêu đã ngộ ra Thập phương bộ. Cửu Như hòa thượng từng nói “Bổng đả thập

phương thế giới”. Lương Tiêu bèn dùng tên “Thập phương”, có ý “Đạp khắp

thập phương thế giới.” Nếu nói Quy Nguyên Bộ lui về nhập thần, đã đạt

được đại thành quả của Cửu Cung đồ, thì lộ Thập phương bộ này đã thoát

khỏi Cửu cung đồ, chính là xuất thần nhập hóa.



Lương Tiêu thoát

được Vân Thù, liền lắc bên trái một cái, bên phải một cái, vụt một

chưởng rơi vào sườn Phương Lan. Phương Lan gạt được trường thương của

Thổ Thổ Cáp rồi, đang định đâm cho hắn một mâu chết ngỏm, nào ngờ Lương

Tiêu sau lưng đã tập kích đến, y đột nhiên bị một cú nặng trịch giáng

trúng, ộc cả máu mồm, đổ nhào về Vân Thù. Vân Thù đành bỏ Lương Tiêu, đỡ lấy hắn.



Lương Tiêu thấy Thổ Thổ Cáp toàn thân đầy máu, trường

thương loạn khua, đã đánh giết đến đầu óc hỗn độn, trong lòng biết thời
Gọi được hai tiếng, chỉ cảm thấy một cơn choáng váng, lại ngất lịm đi.



Lương Tiêu nghe thấy, tim giật nhảy thót:



- Đáng chết, ta cùng với tên hâm này đấu sống đấu mái mà quên mất thương thế của A Tuyết!



Nghĩ rồi liền hướng Vân Thù đâm ra ba kiếm, bức y phải lùi lại, rồi chợt huy kiếm xuống dưới, bựt một tiếng, dây sắt đứt làm hai mảnh, người hai bên không ai không kêu lên kinh sợ. Nhưng thấy hai người kia ra tay như

điện, chỉ thấy Vân Thù đánh trả lại một kiếm, lập tức họ rơi vụt xuống

hai vách núi như hai ngọn sao băng, mắt thấy sắp va vào nhau thật.



Quần hùng thấy thế, giương cung lắp tên lần lượt bắn vào Lương Tiêu, Lương

Tiêu đành giữ tay vào dây sắt, chuyển thân rút mũi tên, nhưng chỉ còn

một tay, nên rất khó leo lên. A Lí Hải Nha tâm cơ linh mẫn, vội vàng thò tay kéo dây sắt lên, Sử Phú Thông cũng chạy đến phụ. Lương Tiêu được

hai người họ giúp đỡ, cũng không để ý đến đối phương thế nào, hai tay

liền đung đưa sợi dây mà tránh khỏi các mũi tên lao đến, tốc độ leo lên

tăng nhanh, giống như thiểm điện. Vân Thù vừa leo lên đến nơi, Lương

Tiêu cũng lên đến đỉnh, vừa đúng lúc một mũi tên bay tớI, Lương Tiêu bèn trở tay tiếp lấy, gỡ xuống khỏi lưng một chiếc cung, đặt ngọn tên lên,

cũng không thèm nhìn kỹ, cứ thế bắn lại. Người đó không ngờ hắn hồi thủ

nhanh đến thế, đúng là sét đánh không kịp bưng tai, mũi tên ghim vào mắt trái rồi xuyên ra sau đầu, đóng chặt y vào vách đá đằng sau. Quần hùng

thấy vậy, cung lại tra tên, nhưng không dám bắn nữa.



Lương Tiêu trèo lên đỉnh núi, chống tay vào hông, cùng với chúng nhân bên kia nhìn nhau, mặt mày u ám, cao giọng nói:



- Các ngươi vì sao cướp bóc chúng ta, giết chết bạn ta, lại dùng roi đánh em gái ta?



Vân Thù nghe thấy, trái tim bỗng trầm xuống: “Xem ra cái gã oan gia này không bao giờ hóa giải được hận thù.”



Rồi lập tức không muốn tỏ ra mềm yếu, bèn nói to:



- Ta là con dân Đại Tống, các ngươi là man di, đã phạm vào xã tắc của ta.



Lương Tiêu gật đầu, nói:



- Ngươi là do Đại Tống phái đến ư?



Vân Thù lớn tiếng đáp:



- Đúng vậy!



Lương Tiêu chỉ cảm thấy máu dồn nóng lên, cao giọng nói:



- Được , ta Lương Tiêu xin thề, nếu không giết sạch các ngươi, không tiêu diệt Tống triều thì sẽ như chiếc cung này.



Nói đoạn cầm ngang chiếc cung bẻ gãy thành hai khúc, vứt xuống vực, rồi

chuyển thân ôm A Tuyết cùng Sử Phú Thông hai người đi ra khỏi núi.



Quần hào nghe vậy, bèn thi nhau rủa xả. Vân Thù thấy Lương Tiêu bẻ cung phát thệ, không biết vì sao trong lòng có một luồng hàn ý. Ngoảnh đầu lại

nhìn, chỉ thấy Cận Phi ôm vết thương đùi đang đứng sau lưng, lại nhìn

quần hùng, hầu như không ai không chết hoặc không bị thương, chẳng có

mấy người an lành, trong lòng đau đớn, bèn hướng Cận Phi nói:



- Sư huynh, bọn chúng đi rồi, bọn Thát Tử sẽ lập tức ập đến, miền Bắc này không ở lâu được, ta sớm về Nam rồi tính kế khác thôi.



Cận Phi thở dài, đi tập tễnh lên núi. Vân Thù nhìn theo bóng lưng hắn, ngây người ra im lặng.



Sở Uyển thấy mọi người đều đã đi hết, bèn tiến lên một bước, nhẹ giọng nói:



- Vân công tử.



Vân Thù cười khổ thở dài, tay áo rộng phất một cái, cùng Sở Uyển chuyển thân đi song song vào trong núi.



Lương Tiêu đi một lúc, dừng lại xem thương thế A Tuyết, may mà tất cả đều là

ngoại thương. Lương Tiêu lay gọi một lúc, A Tuyết tỉnh lại nhưng cứ nhắm mắt kêu đau. Lương Tiêu chua xót khó bày tỏ, bèn ôm cô vào lòng. A

Tuyết cảm giác được, bèn run giọng nói:



- Ca ca, A Tuyết đau...



Lương Tiêu song mục đỏ hoe, tựa như máu sắp chảy ra vậy.



A Lí Hải Nha thở dài:



- Lương Tiêu, cô ấy da thịt bị thương rất nặng, phải tìm đại phu chữa trị cho mau. Ài, những tên đó tuy không dùng hỏa hình, nhưng đánh cô gái

này còn tệ hơn ta.



Lương Tiêu căm thù nói:



- Kẻ bọn chúng oán là ta, nhưng lại xả giận lên nàng.



A Lí Hải Nha nghĩ ngợi rồi nói:



- Được, chúng ta sớm ra khỏi núi, gọi quân đến đánh tuốt xác chúng ra.



Lương Tiêu gật gật đầu, đứng dậy. A Lí Hải Nha bỗng nắm lấy tay hắn, trầm giọng nói:



- Lương Tiêu, nếu ngươi muốn theo ta, ta bảo đảm sau này ngươi phú quý không thể diễn tả thành lời.



Lương tiêu lắc đầu:



- Ta chỉ cầu mong báo thù cho bằng hữu và muội tử, phú quý cái gì ta đều không quan tâm.



A Lí Hải Nha sựng người, ha ha cười lớn:



- Thế thì chẳng phải là giống nhau ư.



Sử Phú thông vội nói:



- Ta cũng muốn đi theo đại nhân...



A Lí Hải Nha lạnh lẽo hừ một tiếng:



- Sớm đã gọi ngươi cứu ta, ngươi chỉ bỏ chạy, vốn dĩ là phải xử trí

ngươi, nhưng thấy ngươi mạo hiểm đến đây, coi như công tội bù đắp cho

nhau rồi.



Sở Phú Thông xịu mặt xuống. Lương Tiêu bảo:



-

Ngươi cũng chẳng ra gì, nhưng ngươi đã giúp ta hôm nay, ta báo đáp thế

này vậy. Ngươi chẳng có bệnh đâu, toàn tại ta giở thủ đoạn trên người

ngươi thôi.



Sử Phú Thông ngạc nhiên:



- Ta không có bệnh ư?



Lương Tiêu không nói gì, cắp A Tuyết đi cùng A Lí Hải Nha. Sử Phú Thông đứng

im một lát rồi cũng chạy theo, vừa hò la vừa vỗ tay.



Ba người sợ

đối phương truy cản nên đi rất nhanh cả đêm trên đường núi, lúc rạng

sáng thì ra đến núi Phục Ngưu, tới đại đạo dưới chân núi, liền nghe thấy phía sau có tiếng vó ngựa, một đội nhân mã đang phi đến gần. Lương Tiêu kinh sợ, siết chặt kiếm trong tay. A Lí Hải Nha thì nhìn rất rõ ràng,

bèn nói:



- Là người của chúng ta!



Chỉ thấy một đội nhân mã đi đến gần, người đi đầu gọi to:



- A Lí Hải Nha đấy à?



A Lí Hải Nha nghe tiếng, trái tim chấn động, bèn gọi đáp:



- A Thuật!



Người kia mừng rỡ lắm, nhảy luôn xuống ngựa, ôm chặt lấy hắn, vui vẻ nói:



- Thật là ngươi ư? Hài, ta phái gần một vạn nhân mã đi tìm kiếm ngươi

suốt một ngày, xấu tốt gì cũng đã tìm ra ngươi rồi. Ha, chẳng phải tin

tức nhầm lẫn sao, ngươi không bị quân Tống bắt đi à?



Trong lòng hắn kích động, nói một hơi dài. A Lí Hải Nha lắc lắc đầu:



- Xấu hổ quá! Ta đích thực là bị bọn chúng bắt đi, may nhờ có bách phu

trưởng Lương Tiêu mạo hiểm cứu ta ra. Hầy, Ta A Lí Hải Nha nửa đời chinh chiến, hôm qua có thể coi là kinh hiểm nhất. Nhưng mà ta cũng đã đánh

mất thánh chỉ rồi, thật là đáng chết!



A Thuật cười nói:



- Người quay về là tốt, thánh thượng anh minh chẳng để ý đến thứ nhỏ nhoi đó đâu.



Nói rồi ngoảnh đầu, không thèm nhìn đến Sử Phú Thông lấy nửa mắt, nhãn quang như thắp đuốc, rọi vào Lương Tiêu nói:



- Ngươi là Lương Tiêu?



A Lí Hải Nha lạ lùng hỏi:



- A Thuật, ngươi vì sao nhận ra ngay thế?



A Thuật cười cười:



- Ta tuy không phải là người có đôi mắt tinh, nhưng vẫn có thể nhận ra đâu là sói, đâu là báo.



Rồi ấn tay vào vai Lương Tiêu, cườI:



- Ngươi có bộ hạ rất tốt. Ngoài người bị thương nặng không thể nhúc nhích được, còn lại đều có nghĩa khí, cả đêm theo đại quân đi tìm ngươi.



Lương Tiêu lòng khẽ ấm áp, nói:



- Tôi có một người bạn bị thương. Xin được cứu chữa!



A Thuật gật đầu, nói to:



- A Thích Hãn, ngươi đổi hai con ngựa cho A Lí Hải Nha và Lương Tiêu.



Một tướng quân ứng tiếng đổi ngựa. Lương Tiêu ngồi lên, A Thuật truyền lệnh cho A Thích Hãn thu nhặt tin tức của bọn Vân Thù, còn mình đi với A Lí

Hải Nha về đại doanh.



Mọi người đi một lúc, A Lí Hải Nha cười nói:



- A Thuật, ta muốn xin Sử Cách một người!



A Thuật mỉm cười, nói:



- Lương Tiêu ư?



A Lí Hải Nha cười nói:



- Đúng!



A Thuật lắc đầu:



- Không được.



A Lí Hải Nha ngạc nhiên:



- Sao vậy, Sử Cách có thể không nể mặt ư?



A Thuật cười nói:



- Sử Cách dám nói gì đâu! Ta thấy Thổ Thổ Cáp rất không tệ, bèn bảo hắn theo ta, hắn nói, Lương Tiêu ở nơi nào, hắn ở đó.



A Lí Hải Nha kinh ngạc, nói:



- Nguyên lai ngươi muốn tranh người với ta?



A Thuật cười:



- Ngươi đừng nói bậy, ta bất quá muốn Thổ Thổ Cáp, hắn đã không chịu ly khai Lương Tiêu, ta đành ôm một mẻ thôi!



A Lí Hải Nha mắng:



- Ngươi mới nói bậy, ngươi đã muốn ôm một mẻ, vì sao ta không thể ôm một mẻ đây?



A Thuật cười nói:



- Ta trước đây đã nói sẵn với Thổ Thổ Cáp mà.



A Lí Hải Nha nhìn Lương Tiêu, thở dài:



- Đành thôi, ta không tranh lại ngươi. Có điều, cái gã ấy như một con

ngựa hoang cực kỳ dũng mãnh, phải có một vị chủ nhân lợi hại mới thuần

phục được. Ngươi lợi hại hơn ta, càng xứng làm chủ nhân của hắn, có điều cũng phải cẩn thận, đừng để hắn đá cho.



A Thuật chớp mắt, mỉm cười:



- Ta để hắn đến doanh trại Khâm Sát.



A Lí Hải Nha lắc đầu:



- Những kẻ ở trong Khâm Sát doanh trại mắt luôn cao quá đỉnh đầu, hắn là người Hán, chắc không ở nổi đâu.



A Thuật nói:



- Hắn không phải là người Hán bình thường, Bá Nhan hôm qua đã nói với ta, hắn có huyết thống Mông Cổ, so với ta thì còn cao quý hơn



A Lí Hải Nha ngạc nhiên, vội hỏi:



- Cao quý hơn ngươi, tức là...



A Thuật gật gật đầu, nói tiếp:



- Ta nghe Bá Nhan nói, hắn có huyết thống của Thành Cát Tư Hãn, là con cháu của hoàng gia.



A Lí Hải Nha sắc mặt đại biến.



Họ đang nói chuyện thì đại doanh quân Nguyên đã hiện lên đằng xa. Lương

Tiêu ghìm ngựa lại, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy dòng sông Hán Thủy cuồn cuộn mênh mang chảy suốt theo chiều Nam Bắc, trên sông có chiến hạm, có tàu thuyền, lên đến hàng nghìn hàng vạn, cờ xí tung bay phần phật. Hai

bên bờ, những chiếc lều trắng xếp san sát nhau, hệt như sông dài biển

rộng. Hai tòa thành khổng lồ đứng chiếm lấy mặt đông tây, cách qua dòng

Hán Thủy đối diện nhau, không trung mây đen dày đặc, ép sát xuống thành. Tiếng kèn buổi sáng từ trong thành phát ra, lúc này tiếng còi bên quân

Nguyên cũng vang lên, hai âm thanh bên này trầm, bên kia bổng, bên kia

bổng, bên này trầm, theo mặt đất hoà vào nhau bay đi thật xa.