Côn Luân

Chương 45 : Hán thủy kinh đào

Ngày đăng: 20:59 22/04/20


A Thuật vốn đã định lên ngựa xuất phát, nhưng đột nhiên thấy Lương Tiêu

suất lĩnh chúng quân phá vây, thu thập bại quân, trong lòng kinh hỉ vạn

phần, y rất tin tưởng vào khả năng của Lương Tiêu, lập tức nhảy xuống

ngựa, trở lại soái đài. Lúc này chiến thuyền của quân Tống trước sau gặp nhau, đang lao ngược lên thượng lưu. Nguyên quân đại tướng Trương Hoằng Phạm cố gắng chỉ huy các chiến hạm cản trở; Thủy quân thống soái Lưu

Chỉnh bày trận ở hai bên bờ, phát động máy bắn đá công kích vào hai cánh Tống quân. Nhất thời trên Hán thủy (1) pháo nổ ầm ầm, những mũi tên lửa tựa như châu chấu từ trên bờ bắn xuống tạo nên một cảnh tượng vô cùng

hoành tráng.



Chiến hạm quân Tống ước chừng có khoảng ngàn chiếc,

nhưng không phải tất cả đều là cự hạm kiên cố, có rất nhiều chiếc thuyền nhỏ nhẹ, thực ra là được cải tạo từ thuyền đánh cá mà thành; thuyền lớn thì lại ngập sâu trong nước, chứng tỏ đang chở đầy đồ nặng. Theo tình

hình trước mắt, đội thuyền này không hề đồng đều, theo lí mà nói thì một đòn tất có thể đánh tan, nhưng thủy trận lại được xắp xếp rất đặc biệt, phía trước giống như cánh vịt trời, sau lại giống như đuôi cá chép, lúc thành hình vuông, lúc giống hình tròn, biến hóa vô cùng. Trương Hoằng

Phạm mấy lần xua quân tấn công, nhưng người Tống lại thường đột nhập vào phía sau, tiếp đó hai mặt hợp nhất, đẩy hơn chục chiến hạm vào trong

trận, những chiếc thuyền tiếp ứng đều bị cản lại ở vòng ngoài; tiếp đó

Tống quân lại dùng thuyền nhẹ liên tục bắn tên lửa vào, sau khoảnh khắc

đã phá tan những chiến hạm bị hãm trong trận. Nhất thời cánh thủy sư

Tống quân này giống như một con cự kình, không ngừng há miệng thè lưỡi,

nuốt hết thủy sư (2) Nguyên quân, ép đến gần mười sợi xích sắt ngăn giữa dòng sông.



Đúng vào lúc này, trong trận của Tống quân một bạch y nam tử đột nhiên giơ cờ lệnh lên, chỉ thấy một tráng hán khôi vĩ ở bên

trái cùng một lão giả tóc trắng ở bên phải đang chỉ huy mấy chục nam tử

trong tay cầm cự phủ (3) đi thuyền nhẹ từ trong trận ra, tất cả yểm hộ

cho nhau, tiến vào giữa làn đạn đá của Nguyên quân, áp sát những sợi

xích sắt. Cự phủ mãnh liệt bổ xuống, tiếng sắt thép va vào nhau loảng

xoảng, hoa lửa bay loạn lên. Chỉ sau nháy mắt mười sợi xích sắt đã hoàn

toàn bị chém đứt, trên Hán thủy không còn trở ngại gì nữa, thủy sư Tống

quân nhất tề hoan hô, hết sức xông lên, thủy sư Tương Phàn cũng thừa thế thuận dòng đi xuống, nội ứng ngoại hợp giáp kích quân Nguyên.



A

Thuật thấy tình thế bất diệu thì liền vội vàng hạ lệnh cho Trương Hoằng

Phạm đưa quân lên thượng lưu cản trở thủy sư Tương Phàn. Lại lệnh cho

đài pháo ở giữa sông dùng pháo lớn nỏ mạnh bắn ra, muốn phá tan thủy

trận của Tống quân trước.



Đài pháo và mười sợi xích sắt ngăn giữa sông này là do Nguyên quân dựng lên năm ngoái. Sau khi Bá Nhan chiếm

giữ phía nam Phàn Dương, để cản trở sự cứu viện của Tống quân đã lệnh

cho quân lính đem hơn mười vạn cân (4) đá lớn từ trên núi xuống đổ xuống giữa sông, tạo nên cái đài cao một trượng này, bên trên đặt mười cỗ máy bắn tên, tám cửa đặt pháo lớn. Lại đặt bảy khối cự thạch trước đài,

giăng ra mười sợi dây xích lớn, hình thành một thủy trận khổng lồ, cho

dù Tống quân dựa vào chiến hạm lớn không sợ đạn đá thì cũng khó mà tiến

tới gần đài được. Bá Nhan sắp đặt như vậy có thể nói là vạn vô nhất thất (5), sức mạnh của thủy sư Tống quân vốn ở trên Nguyên quân, nhưng từ

năm ngoái trở đi, liên tục bị trận thế này cản trở, khó mà tiếp viện cho Tương Phàn.



Nguyên quân thủ trên đài nhận được hiệu lệnh của A

Thuật liền lập tức nổ pháo. Nhất thời tên to đá nặng cùng bay ra ào ào,

chiến hạm của Tống quân ở phía trước bị phá vỡ rất nhiều, Nguyên quân

thấy vậy thì hoan hô đến rung trời lở đất.



Lương Tiêu chỉnh đốn

xong đám bại binh, hạ lệnh phòng thủ nghiêm mật đề phòng quân Tống trong thành tấn công ra. Đột nhiên nghe thấy tiếng hô ầm ầm trên sông, không

biết đã phát sinh chuyện gì, hắn đoán Lữ Đức sau trận chiến này quyết

không dám xuất kích một lần nữa nên phân phó cho bách phu trưởng chỉ huy quân đội, tự mình cùng với Dương Các thúc ngựa tiến về soái đài báo cáo tình hình với A Thuật.



Khi Lương Tiêu đi đến vừa kịp thấy pháo

đài giữa sông phát uy, chiến thuyền Tống quân bị phá nát, Lương Tiêu lên đài chào hỏi A Thuật và báo cáo tình hình, A Thuật nghe xong liền cười

khổ một tiếng, vỗ vai hắn gật đầu nói: “Ta biết rồi, may mà có ngươi…”

Nhưng lúc này chiến sự kịch liệt, không để cho y có thể nói nhiều, đột

nhiên thấy phía trước Tống quân lõm vào, thủy sư trận thế biến thành

hình chữ nhất, giống như rắn nước bơi lội, miệng rắn mở rộng, lúc đóng

lúc khép, biến hóa vô cùng. Không chỉ đạn pháo hai bên bờ của Nguyên

quân khó lòng bắn trúng mà ngay cả pháo đài phía trước cũng không làm gì được. Lương Tiêu tỉ mỉ quan sát rồi kinh ngạc nói: “Thủy Cầm Ngư Long

trận.” A Thuật ngạc nhiên nói: “Ngươi biết trận thế này?”



Lương

Tiêu gật đầu nói: “Nguyên lý của trận này dựa theo ngũ hành, trận thế

theo hình thủy điểu, thủy xà, thủy ngư (6) mà biến, phía trước biến hóa

đặc biệt ảo diệu, giống như mồm cá, môi rắn, mỏ chim, từ từ thôn phệ

binh mã đối phương vào trong, lại mai phục tinh binh ở giữa trận để tiêu diệt. Ngày đó ta thấy qua biến hóa của trận này trong cuốn Ngũ Hành

Thuyên Binh, nhưng chưa từng thấy người khác dùng qua. Trong sách có

viết: Trận này biến hóa thong thả, không lợi khi đánh nhau trên mặt

đất, thích hợp với thủy binh. Lời này bao hàm đại trí đại tuệ của những vị tiên hiền trung thổ, A Thuật không thông số thuật, chẳng thể hoàn

toàn hiểu hết, nhưng nghe những lời Lương Tiêu nói và sự biến hóa của

trận thế trước mắt này rất giống nhau, vui mừng nói: “Như vậy là có cách phá trận này?”



Lương Tiêu quan sát trận thế Nguyên quân rồi lắc

đầu nói: “Trận này phía trước biến hóa vô cùng, không thể chính diện

tranh đấu cùng nó, chỉ có thể luồn ra sau lưng địch rồi mới có cách phá

trận. Nhưng hiện nay thủy sư đã lùi đến thượng du, khó có thể thuận lưu

đi xuống. May mà có thạch đài giữa sông, có thể cản trở bọn chúng.” Vừa

dứt lời, đột nhiên thấy hai chục khoái thuyền (7) từ trong thủy trận của Tống quân lao ra, xếp hành hình cánh quạt, mau chóng xông đến thạch

đài, tựa hồ muốn dùng sức mạnh leo lên, Nguyên quân sao có thể để cho

bọn họ thành công, đạn đá bắn ra ào ào, loáng cái đã đánh chìm hai chiếc thuyền.



Trong chốc lát, hai chục khoái thuyền đã bị hủy đi quá

nửa, Lương Tiêu đột nhiên cảm thấy không đúng, hắn nhíu mày nói: “Giỏi

lắm! Vờ sửa sạn đạo, ngầm vượt Trần Thương ư?” A Thuật không biết đến

điển cố này, nghe vậy liền kinh ngạc nói: “Là ý gì vậy?” Lương Tiêu chỉ

về phía sau những chiếc khoái thuyền nói: “Anh xem đằng kia kìa!”



A Thuật định thần nhìn kĩ, chỉ thấy một chiếc thuyền lớn, bên trên mang

theo một cỗ máy bắn tên, từ từ tiến theo sau những chiếc khoái thuyền,

thừa cơ khoái thuyền hấp dẫn sự chú ý của quân Nguyên mà tiến về phía

thạch đài. Trên thuyền, một người thân mang bạch y, tay cầm sào trúc lao ra, chính là bạch y nam tử chỉ huy biến trận vừa rồi. Người này thân

pháp nhanh như điện, nhảy lên cao chừng năm thước, hướng về máy bắn tên, chân vừa chạm xuống lập tức năm binh sĩ Tống quân đồng thời buông sợi

dây cung khổng lồ đã được kéo căng, bạch y nam tử kia giống như một mũi

tên bắn thẳng đến thạch đài giữa sông. Đúng vào lúc này, Lương Tiêu đột

nhiên nhìn thấy khuôn mặt của bạch y nam tử kia, hắn tức giận gầm lên:

“Là hắn!” Bạch y nam tử này chẳng phải ai xa lạ, chính là Vân Thù.



Vân Thù mượn lực của dây cung bay thẳng lên không. Nguyên quân không ngờ y

lại dùng chiêu này, vô cùng kinh ngạc, lập tức hò hét không ngừng. Chiến thuyền của Nguyên quân thủ ở bên đài, chúng quân đang kéo căng cung chờ bắn, vốn là để phòng bị Tống quân dùng khoái thuyền lên đài, thấy tình

huống lúc này, loạn tiễn lập tức bắn thẳng vào Vân Thù như mưa.



Vân Thù thân ở trên không khua khoắng sào trúc kết thành một tấm đại thuẫn

bao quanh ba trượng quanh mình, gạt hết những mũi tên bắn tới xuống dòng sông. Nhưng lực đẩy của dây cung cuối cùng đã quá yếu, Vân Thù tuy đã

phải dùng đến sức của chính mình nhưng vẫn vô cùng khó khăn, bị loạn

tiễn quấy rối, thế tiến bị trì hoãn, trong khi đó còn cách thạch đài

giữa sông đến năm trượng, không thể tiến tiếp, y đành hạ xuống giữa

sông. Cần phải biết lúc này dòng nước đã bị cự thạch cản trở nên lại

càng trở nên mạnh mẽ, người rơi xuống nước là lập tức sẽ bị cuốn xuống

hạ lưu. Tống quân mắt thấy việc chỉ còn thiếu chút nữa là thành công thì đều kinh hô một tiếng, Nguyên quân được thể hoan hô rầm trời, chấn động cả dòng sông.



Đúng vào lúc rơi xuống nước, sào trúc trong tay

Vân Thù đột nhiên đưa ngang, tăng thêm độ dài cho cánh tay, không dài

không ngắn vừa khéo chạm đến mép thạch đài. Tức thời nội kình của Vân

Thù phát ra, rắc một tiếng, sào trúc chịu lực mà cong lại; Vân Thù dựa

vào lực đàn hồi của cành trúc lật người nhảy lên, lăng không xoay người, thoáng cái đã tới được trên thạch đài, thân vừa tiếp đất lập tức dùng

sào trúc xuyên qua hai binh sĩ Nguyên quân. Trên đài trừ những quân sĩ

đang nổ pháo, hai đội thủ vệ mười người thấy vậy bèn vác đao cầm mâu lao đến tấn công y.



Vân Thù thét lớn một tiếng, giơ sào trúc lên,

thế như hổ nhập đàn dê, tuy chỉ là một cành trúc nhưng đến tay y lại

giống như trường thương đại kích, đánh đến một thân bạch y đã chuyển

thành màu huyết hồng. Không đến thời gian một tuần trà, Nguyên quân trên thạch đài đã chết quá nửa. Tông quân lại nổ pháo trợ uy, dùng Thủy Xà

trận mà tiến lên.



Trương Hoằng Phạm thấy vậy vội vã thôi thúc bắn đạn đá lên đài, tên đạn lao đến thạch đài như mưa. Nhưng không ngờ

những đống đạn đá trên đài vốn để nổ pháo lúc này lại thành nơi ẩn nấp

cho Vân Thù. Vân Thù sau khi tránh vào đó lại tiếp tục xông ra xung sát. Qua vài lần như vậy, Tống quân thủy sư đã tiến tới trước thạch đài,
Chú thích:



(1): Bắt nguồn từ tiếng Ả Rập và Ba Tư, là cách xưng hô tôn kính với những nhà giáo học đời sau của giáo tổ Islam giáo.



(2): Một nhân vật có thật, người Tây Vực, đến Trung Quốc vào cuối đời Tống đầu đời Nguyên.



(3): Nasraddin, một nhà hiền triết, số học gia, chính trị gia Trung Á.



Bá Nhan vui vẻ hỏi: “Ngài có nắm chắc mười phần không?” Trát Mã Lỗ Đinh

lắc đầu đáp: “Loại vũ khí này chưa từng xuất hiện trên mặt đất, uy lực

của nó chỉ là theo lời thầy ta miêu tả.” Bá Nhan nắm chặt tay, nhíu mày

không nói.



Lương Tiêu khẽ cười lạnh, đột nhiên đứng dậy cao giọng nói: “Ta không tin trên thế gian có loại pháo bắn đá lợi hại như vậy,

máy móc nào cũng có cách phá giải. Tạo ra những vũ khí từ trước đến giờ

chưa từng nhìn thấy cũng chẳng bằng được những mưu kế tuyệt diệu.” Hai

hàng lông mày của Bá Nhan giãn ra, y trầm giọng nói: “Ngươi nói!“ Lương

Tiêu tiếp tục: “Hôm nay ta ở trên thạch đài quan sát hai thành Tương

Phàn, phát giác khi chúng ta tấn công một thành thì cả hai thành cùng

tác chiến.” Sử Thiên Trạch ngắt lời hắn: “Ngươi muốn nói đến chiếc cầu

nổi giữa hai thành sao?”



Lương Tiêu nói: “Không sai, Tống quân ở

hai thành thông qua cầu nổi mà cứu viện lẫn nhau. Có câu: Giết được một

mãnh hổ nhưng đánh không lại hai trâu bệnh.” Bá Nhan gật đầu nói: “Ngươi chỉ vừa mới tới đã có thể nhìn thấy mấu chốt để công thành đã là không

dễ dàng rồi. Đạo lý này mọi người đều đã hiểu, cũng đã từng phái người

tấn công vài lần, nhưng Tống quân phòng thủ nghiêm mật, không thể thành

công.” Lương Tiêu nói: “Thủy quân không thể đến gần chẳng lẽ không thể

phái người lặn tới tập kích sao?” Sử Thiên Trạch nhíu mày nói: “Nói thì

dễ, nhưng có bao nhiêu người có thể bơi xa như vậy mà không bị Tống quân phát giác?” A Lý Hải Nha thở ra một hơi rồi nói: “Nói như vậy ta lại

nghĩ ra một cách. Đại nguyên soái, ngài còn nhớ năm đó khi thánh thượng

chinh thảo Đại Lí, vượt qua sông Lan Thương như thế nào không?” Bá Nhan

cười nói: “Ngươi nói là dùng bao da vượt sông phải không? Ta hiểu rồi!

Ta và Lưu Chỉnh sẽ thử xem.” Lương Tiêu nghe thấy lại có chút không hiểu ra sao.



Bá Nhan lại dặn dò những việc chỉnh đốn lại quân đội rồi mới lệnh cho mọi người lui đi. Lương Tiêu cưỡi ngựa về doanh trại, vừa

ra khỏi cửa thì nghe có người nói: “Lương Tiêu đứng lại!” Lương Tiêu

quay đầu nhìn lại, thấy Lan Á tức giận giục ngựa lao tới. Lương Tiêu

nhíu mày. Lan Á tới trước mặt hắn, thần sắc tức giận quát lớn: “Ngươi

bằng cái gì mà xem thường người khác vậy?” Lương Tiêu ngạc nhiên nói:

“Ta làm gì mà xem thường người khác đây?” Lan Á tức giận nói: “Ngươi coi thường ‘Hồi Hồi pháo’ mà thầy của ta, Nạp Tốc Lạp Đinh thiết kế.”



Lương Tiêu nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ nói thẳng một chút thôi, nhưng nghĩ lại

cũng không có gì quá lắm.” Lan Á tức giận trợn mắt, mặt đỏ hồng lên

quát: “Tốt lắm, ngươi coi thường sư phụ ta, ta muốn cùng ngươi tỷ thí!”

Lương Tiêu ha ha cười lớn nói: “Đấu cái gì, thi cưỡi ngựa bắn cung hay

sao?” Lan Á khẽ hừ một tiếng nói: ”Cái đó ngươi lợi hại, ta không bằng

ngươi! Nhưng ta hỏi ngươi, ngươi có biết hình học Ơclit không? Biết

chiêm tinh học không? Biết cơ quan học không? Biết thủy lợi học không?

Biết dùng sa bàn để suy diễn ảo phương không?”



Lương Tiêu nghe

xong thì hơi nhíu mày, trừ thủy lợi học và cơ quan học ra những cái khác hắn đều đã nghe qua, ngập ngừng một chút hắn mới hỏi: “Cái cô nói là gì thế?” Lan Á cười lạnh nói: “Ngươi không biết phải không? Đó đều là học

vấn mà sư phụ ta tinh thông. Với sự vô tri của ngươi căn bản không biết

đến sự vĩ đại của người. Nạp Tốc Lạp Đinh là một trí tuệ gia siêu tuyệt

được truyền tụng khắp trên thế giới, còn ngươi, bất quá chỉ là một nô

tài của hoàng đế Nguyên triều thôi.



Nạp Tốc Lạp Đinh quả đúng là

nhà hiền triết Y Tư Lan (Islam) vĩ đại nhất đương đại, Lan Á đối với ông tôn trọng vô cùng, quyết không chịu để người khác khinh thường. Nàng

tức giận đến nói không tiếc lời, tuôn ra những lời đầy tính vũ nhục.

Lương Tiêu chỉ cảm thấy một luồng máu nóng xông lên mặt, tay trái nắm

chặt lại. Lan Á thấy hắn mặt đỏ như máu, mục quang lăng lệ, trong lòng

cảm thấy sợ hãi, nhưng chuyện liên quan đến sự tôn kính của sư phụ, nàng quyết không thể lùi bước, bèn nói lớn: “Ngươi trừ việc đánh giết ra còn biết làm cái gì khác không? Được lắm, ngươi lấy cung tên bắn ta đi, ta

không sợ ngươi!”



Lương Tiêu nhìn nàng, nghĩ tới chuyện ban ngày

liền cảm thấy áy náy, khẽ thả lỏng tay ra: “ Nghe nói cô là học giả Hồi

Hồi Tinh?“ Lan Á nói: “Vậy thì sao?” Lương Tiêu nói: “Nghe nói cô tinh

thông số thuật, có thể thiết kế cơ quan xảo diệu, biết được sự vận hành

của các vì sao, sự thay đổi dòng chảy của sông, tạo ra những phòng ốc

không bị mục nát, phải không?” Lan Á cảm thấy kì quái, nhưng vẫn gật đầu nói: “Ngươi cũng biết?” Lương Tiêu cười lạnh cao giọng nói: “Được, ta

tiếp nhận lời khiêu chiến của cô, học trò của Nạp Tốc Lạp Đinh, ta cùng

cô thi thiên văn, thi cơ giới, thi thủy lợi! Phàm là những gì thuộc về

số học sẽ do cô lựa chọn.” Lan Á kinh ngạc, khẽ bĩu môi lộ ra thần sắc

khinh miệt, cười lạnh nói: “Tự chuốc lấy nhục nhã.”



Lương Tiêu

cười lạnh: “Tốt, cô đi theo ta!” Dứt lời liền giục ngựa bước đi. Lan Á

tuy thấy không đúng lắm, nhưng nghĩ tự mình gây hấn trước sao lại có thể rút lui, lập tức thúc ngựa đuổi theo. Theo Lương Tiêu tiến đến một đại

trướng, Lương Tiêu tiến vào bên trong, Lan Á chần chừ một chút rồi cũng

tiến vào theo, vừa vén tấm bạt lên thì nghe thấy một nữ tử dùng tiếng

Hán nói: “Ca ca! Huynh trở lại rồi!” Lan Á trời sinh thông minh, thông

hiểu rất nhiều loại ngôn ngữ, nhìn theo hướng tiếng nói thì thấy một nữ

hài tử trên mặt hằn đầy vết roi đang từ trên giường ngồi dậy, Lương Tiêu đỡ lấy thiếu nữ đó, nắm tay nàng ta nói: “A Tuyết, hai ngày nay không

tới thăm muội, thật là vô cùng nhớ nhung!” Lời còn chưa dứt, thiếu nữ

tên A Tuyết kia đã lao vào lòng hắn bật khóc nức nở. Lương Tiêu bối rối

tay chân: “Sao rồi? Sao rồi?“ A Tuyết nức nở nói: “Ban ngày nghe thấy

tiếng chém giết muội lo lắng muốn chết.” Nàng khóc đến thương tâm, Lương Tiêu cũng không nhịn được, khóe mắt ươn ướt: “Nha đầu ngốc, đừng khóc

nữa!” Nheo mắt lại nhìn, thấy Lan Á đang đứng ngơ ngẩn một bên, trong

lòng kinh ngạc: “Ta chỉ chú ý đến A Tuyết mà quên mất còn nàng ta ở bên

cạnh.” A Tuyết cũng ngẩng đầu lên lau nước mắt, ngạc nhiên nói: “Ca ca,

nàng ta là ai vậy?”



Lương Tiêu nói: “Nàng ta tới cùng huynh tỉ

thí toán số.” A Tuyết lộ xuất thần sắc ngạc nhiên, nhìn trân trân vào

Lan Á nói: “Cô muốn cùng ca ca ta tỉ thí toán thuật sao? Ca ca ta là

người thông minh đệ nhất thiên hạ, không có người giỏi hơn đâu!” Lan Á

không phục cười lạnh nói: “Lương Tiêu, người trong nhà ngươi đều biết

khoác lác như thế này sao?” Lương Tiêu không nhịn nổi tức giận nói: “Cô

có hiểu toán pháp của người Hán không?” Lan Á cười lạnh nói: “Cũng hơi

biết một hai.” Lương Tiểu cười nói: “Giỏi lắm, đến một hai cũng biết.”

Hắn rút bảo kiếm ra, khắc lên mặt đất ba đề toán. Đề thứ nhất “Thất diệu châu liên toán”, đề cập đến thiên văn; đề thứ hai “Đại Vũ trị thủy đồ”, đề cập đến thủy lợi; đề thứ ba “Lỗ Ban thụ hạ vấn”, nói đến chuyện Lỗ

Ban đứng trước một cái cây lớn dài sáu trượng mà hỏi, chặt cây đại thụ

này như thế nào mới có thể tạo thành được chiếc thang mây công thành lớn nhất, đề này đề cập đến kích thước của cơ quan. (Tác giả chú: Tương

đương với vấn đề cực hạn của số học hiện nay.)



Ba đề này tinh vi

ảo diệu, vô cùng phức tạp. Lan Á xem qua mấy lần, thần sắc đại biến,

ngồi xổm xuống, chọn lấy một viên đá, vẽ ra xung quanh trên mặt đất,

viết xuống mấy kí hiệu kì lạ “ 1,2.........57”, vừa nghĩ vừa tính. Lương Tiêu biết nàng là học giả Hồi Hồi Tinh, trình độ số thuật chắc chắn bất phàm, nên có ý làm khó, ba đề toán này khó khăn vô cùng. Lan Á tính đề

thứ nhất được mấy bước thì đã bị lâm vào khó khăn.



Chú thích:



(1): Loại thương có tua ở phần mũi, hình bên dưới!



(2): Máy bắn đá



(3): Đổi khách thành chủ



(4): Một mẫu bằng 666,67 mét vuông



(5): Quân đội bị tổn thất, quốc gia bị sỉ nhục