Côn Luân

Chương 48 : Thạch công sơn đầu

Ngày đăng: 20:59 22/04/20


Năm một ngàn hai trăm bảy mươi lăm, Tống Độ Tông Triệu Kỳ ốm chết ở Lâm

An. Cùng năm đó, Giả Tự Đạo lập Triệu Hiển mới bốn tuổi lên làm vua, bản thân hắn nắm quyền nhiếp chính, bưng bít mọi tin tức nơi tiền phương.

Triều đình Đại Tống mù mờ hoang mang, bấp bênh bất ổn. Bá Nhan nhận được mật báo, biết rằng thời cơ đã chín muồi, bèn dẫn hai mươi vạn quân xuôi dòng Hán Thủy di chuyển xuống nam. Cùng lúc, Cận Phi và Vân Thù cũng tổ chức nhiều đợt chiêu mộ nghĩa quân tương trợ triều đình. Các hào kiệt

miền nam đều nhiệt thành xả thân, khốn nỗi Đại Tống binh hèn tướng yếu

khiến công sức đóng góp của họ chỉ như muối bỏ bể, không gặt hái được

kết quả gì.



Mùa thu cùng năm, quân Nguyên vượt Trường Giang, theo dòng Giáp Giang tiến vào. Nhiều trọng thần, đại tướng lũ lượt kéo nhau

ra đầu hàng, dâng cống mỹ nữ để lấy lòng ngoại bang, trong số đó có Binh bộ Thượng thư Lữ Sư Quỳ và Điện tiền chỉ huy sứ Phạm Văn Hổ.



Mặc Tương Phàn thất thủ, Giả Tự Đạo vẫn cố sức dập tắt mọi lời xì xào,

nhưng dần dần, khi các cứ điểm tiền phương liên tiếp bị đánh hạ thì tình hình không thể che đậy được nữa. Tin khẩn tới tấp bay về Lâm An, hoàng

thất và các quan lại đều kinh hoàng, thúc ép Giả Tự Đạo thân chinh ra

trận đẩy lui quân địch. Họ Giả không còn cách nào khác, đành bổ Hạ Quý

làm phó soái, miễn cưỡng thống lĩnh hai mươi vạn thủy lục quân cùng ba

ngàn chiến thuyền vượt sông sang tây, giao chiến với quân Nguyên ở Lỗ

Cảng.



Khi hai bên giáp mặt nhau, mười vạn hùng binh Nguyên triều

nhất tề gầm lên như sấm rền trên sóng, ồ ạt từ thượng lưu kéo xuống.

Người Tống tuy yếu về kỵ binh nhưng rất thành thạo thủy chiến, cũng

ngược dòng hăng hái tiến lên. Hai bên giao tranh hồi lâu mà không phân

thắng bại, Hạ Quý phập phồng lo sợ, nhân lúc không ai để ý liền chèo

thuyền trốn chạy.



Bấy giờ, Giả Tự Đạo đang lười biếng tựa vào

lòng ái thiếp quan chiến, chung rượu nghiêng ngả trên tay. Hắn vốn mù

tịt về chiến trận, chỉ biết hai bên giao đấu ác liệt chứ chẳng biết ai

thắng ai thua, nhác thấy Hạ Quý bơi qua cạnh tàu mình, vội hỏi:



- Thắng rồi hả?



Hạ Quý hổn hển đáp:



- Không đỡ nổi!



Giả Tự Đạo xuất thân lưu manh đầu đường xó chợ, nghe vậy phát hoảng, không

còn để ý đến cung cách lễ tiết gì nữa, nhảy chồm chồm rủa xả:



-

Đồ mặt nạc đóm dày, sao không nói sớm? – rồi vội vàng kéo ái thiếp nhảy

tót lên thuyền nhẹ đã chuẩn bị sẵn, nối đuôi Hạ Quý chèo đi rõ nhanh.



Có kẻ trông thấy chủ và phó tướng một trước một sau lủi mất thì kinh hãi

báo động. Quân Tống nơi đầu sóng ngọn gió nghe tin ấy, ý chí chiến đấu

lập tức tiêu tan. Tướng lĩnh giẫm đạp nhau bỏ trốn, binh sĩ mạnh ai nấy

chạy, trận thế hỗn loạn rối ren. Lính Nguyên thừa cơ công kích khiến

quân Tống thua liểng xiểng, số đầu hàng lên đến mười mấy vạn người,

lương thảo quân dụng bị tịch thu bằng sạch.



Tin bại trận ở Lỗ

Cảng truyền về Lâm An, cả triều đình cùng phẫn nộ. Tạ Thái hậu cách hết

mọi chức tước của Giả Tự Đạo, truyền chỉ lưu đày Tuần Châu. Giả Tự Đạo

trơ trọi một thân một mình, vai vế không còn, phe cánh tan rã, đành bó

tay chịu trói, trên đường áp giải bị sai nha là Trịnh Hổ Thần sát hại

tại Chương Châu.



Sau trận Lỗ Cảng, tướng sĩ vùng Giang Hoài hoàn

toàn thui chột ý chí chiến đấu, phản kháng rất lẻ tẻ, còn phần lớn đào

ngũ hoặc đầu hàng. Lính Nguyên chia làm ba đường hành quân, cánh Lương

Tiêu tiến vào theo ngả Giang Nam. Vừa tới Kinh Khẩu, gã bỗng nhận được

thư khẩn, Bá Nhan ra lệnh quay gấp về Dương Châu.



.



Tại trướng soái Dương Châu, Bá Nhan triệu tập các tướng, nặng nề thông báo:



- Thánh thượng hạ chỉ ngừng xuống nam, chuẩn bị tiễu phạt sang phía tây.



Lương Tiêu ngạc nhiên:



- Tại sao? Không đánh Tống nữa à?



A Truật u ám nói:



- Tây bắc có biến! Cháu nội Oa Khoát Đài là Hải Đô, hiện đang đóng ở

Diệp Mật Lập, nhân lúc đại quân ta nam chinh bỏ trống mặt tây bắc đã

chiêu tập phiên vương kết thành liên minh bên bờ sông Tháp Na Tư. Hắn

kết tội thánh thượng đã chà đạp di huấn của Thái Tổ để thay thế bằng

luật lệ của người Hán, vin cớ đó cùng các phản vương tuyển mộ hai mươi vạn thiết kỵ, vượt núi A Nhĩ Thái[2], tấn công cựu đô Hòa Lâm[3].



Bá Nhan tư lự:



- Hải Đô túc trí đa mưu lại

giỏi dụng binh, xưa rày vẫn luôn kình chống thánh thượng. Hiện

thánh thượng cũng chưa biết nên quyết thế nào, vừa sai tín sứ chuyển lời rằng: “Trẫm chinh thảo Đại Tống hai lần, hai lần đều thất bại

quay về. Nay Bá Nhan sắp thành công thì Hải Đô lại đến sinh sự, giữa đường bỏ dở kể cũng đáng tiếc, nhưng nếu vì một dải đồng lầy nước đọng phương nam mà để mất bạt ngàn đất đai màu mỡ phương

bắc thì khác nào thả con cá rô bắt con săn sắt, ngẫm thực không

đáng”. Và người lệnh cho ta nghị hòa với Lâm An, hai bên vạch

địa giới mà cai trị.



A Truật nói:



- Người Tống liên

tục thất bại, binh sĩ rệu rã chán chường, đây chính là thời cơ để hưng

binh! Nếu nghị hòa để họ lấy lại sức thì mai sau tấn công sẽ khó khăn

gấp mười. Hải Đô tuy nhiều binh mã thật, nhưng các phiên vương tây bắc

mỗi người một bụng, không đồng chí đồng lòng. Tôi nghĩ, chỉ cần vài vạn

tinh binh là đủ chặn đứng mũi đâm thọc của chúng, tội gì phải điều động

hết binh mã nam chinh sang đó?



Bá Nhan gật đầu:



- Ta cũng

nghĩ như ngươi! Bây giờ ta sẽ về Đại Đô, tìm cách thuyết phục thánh

thượng. Khi ta đi vắng, ngươi tạm thay trách nhiệm Chủ soái trong doanh. – Ngừng một lát, y gọi. – Lương Tiêu!



Lương Tiêu đáp lời đứng dậy, Bá Nhan nói:



- Từ lúc này, ngươi làm Tổng đô thống cả thủy và lục quân, phò tá A Truật đốc suất binh mã.



Lương Tiêu nhận lệnh. Bá Nhan lại dặn dò một hồi rồi cho các tướng lui, vội vã trở về Đại Đô ngay trong đêm.



Cùng đêm ấy, Lương Tiêu hạ trại ở Qua Châu. Vừa ổn định lều trướng, nghe báo Quách Thủ Kính cầu kiến, gã mừng rỡ ra ngoài nghênh đón. Hai người đã

lâu không gặp, nắm tay nhau hàn huyên vui vẻ. Họ Quách bảo:



- Hôm nay Quách mỗ đến cáo từ đại nhân.



Lương Tiêu hỏi:



- Ông định về Đại Đô à?



- Phải. – Quách Thủ Kính đáp. – Bây giờ quân đội ngừng di chuyển, tạm

thời đóng trại một chỗ, ta không cần cất trạm nước mới nữa. Vả chăng năm nay Hoàng Hà dâng cao, có thể gây lũ lụt, thánh thượng triệu ta về bắc

bàn bạc cách giải quyết.



Lương Tiêu thở dài:



- Chưa hết can qua đã thủy tai xảy đến, thiên hạ chẳng lúc nào được bình yên.



Quách Thủ Kính cũng thở dài:



- Thế nên mới có câu: Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm. Cảnh trái ngang trên đời thường vô cùng vô tận!



Mỗi người đeo đuổi một suy tư, lặng cầm chén trà buồn bã. A Tuyết đứng bên, thấy vẻ mặt họ bỗng nhiên ảm đạm thì rất lấy làm lạ: “Vừa tươi cười hớn hở, sao đã ỉu xìu ngay được?”.



Sau một lúc trầm mặc, Quách Thủ Kính lên tiếng trước:



- Quách mỗ có một câu này, chẳng biết nên nói hay không.



- Tôi xin nghe, đại nhân đừng khách sáo!



Quách Thủ Kính vịn bàn nhỏm dậy, thở dài:



- Tướng quân là một tài năng hiếm có, đem tài năng ấy đổ vào chinh chiến sát phạt, không cảm thấy đáng tiếc lắm ư?



Lương Tiêu ngẩn người. Quách Thủ Kính đưa nhanh mắt về phía A Tuyết, vẻ ngập ngừng. Lương Tiêu xua tay:



- Ở đây toàn người nhà, đại nhân chớ ngại.



Quách Thủ Kính nghiêm nghị gật đầu:



- Tướng quân không như người khác, Quách mỗ nói thẳng ra vậy.



Y đứng hẳn lên, chắp tay sau lưng bước về phía cửa, dõi mắt nhìn bầu trời trong trẻo ngoài trướng, chậm rãi buông từng chữ:



- Thánh thượng thừa kế bá nghiệp của cha ông, chí lớn dạt dào, muốn mở

mang bờ cõi ra bốn biển, tạo nên công tích ghi tạc ngàn năm. Lương tướng quân thạo phép dụng binh, hễ đánh là thắng, hễ chiếm là được, chiến

công hiển hách. Chỉ hiềm, người ta thường nói: chẳng vương triều nào là

vững bền mãi mãi. Dẫu Đại Nguyên thống nhất thiên hạ thì liệu sẽ duy trì được bao lâu đây? – Y ngoảnh lại, ánh mắt sáng quắc. – Thử hỏi mấy trăm năm sau, sử sách có ghi nhận tướng quân là người như thế nào không? Và

tướng quân để lại được gì cho hậu thế?



Lương Tiêu không hiểu lắm, giọng nói pha chút ngạc nhiên:



- Tôi thường nghe: chết là hết. Đã nhắm mắt xuôi tay còn bận tâm nhiều thế làm gì cho mệt?



Quách Thủ Kính lắc đầu:



- Quách mỗ nghĩ nói thế không ổn. Trên đời tuy không có vương triều nào

tồn tại mãi mãi, nhưng có những sự vật vẫn lưu dấu ngàn năm, chỉ cần

tướng quân dồn tâm trí mình vào đó…



Lương Tiêu sực nhớ ra một chuyện, háo hức hỏi:



- Chắc ông muốn nhắc đến việc triều đình định sửa sang lịch pháp?



Quách Thủ Kính vỗ tay:



- Tướng quân tinh ý lắm. Từ khi Tổ Xung Chi làm ra lịch Đại Minh đến nay, mấy trăm năm rồi, phép tính lịch vẫn chưa cải tiến được là bao. Có hai

nguyên nhân: một là do phạm vi đo đạc còn nhỏ hẹp, hai là do kiến thức

toán học còn hạn chế. Sắp tới thống nhất được thiên hạ, lãnh thổ Đại

Nguyên sẽ rộng lớn vượt xa thời Hán thời Đường. Thánh thượng định đặt

đài thiên văn ở các nơi, quan sát nhật nguyệt hầu xây dựng nên cách tính lịch mới. – Nói đến đây, nhận ra Lương Tiêu lắng nghe chăm chú, biết gã đã dao động, họ Quách mỉm cười. – Tướng quân tinh thông toán thuật bậc

nhất thời nay, nếu bằng lòng phối hợp với Quách mỗ hoàn thành bộ lịch

mới thì quả là cái phúc của lê dân trăm họ, là ơn đức lưu truyền hậu thế hàng ngàn đời sau!



Dạo bị giam trong Thiên Viên Địa Phương,

Lương Tiêu đã từng manh nha ý tưởng sáng tạo một bộ lịch hợp lý hơn bộ

lịch của tiền nhân. Hiềm nỗi công việc quá lớn, sức một người không đảm

đương nổi. Mấy năm nay tuy trải qua nhiều biến cố, nhưng ý tưởng ấy chưa một lần rời bỏ trí óc gã, thậm chí mỗi ngày một thêm cháy bỏng, nay

nghe Quách Thủ Kính khơi gợi, nó lại nao nao quẫy động. Lương Tiêu đứng

bật dậy đi đi lại lại, chợt thở dài rầu rĩ:



- Đáng tiếc tôi còn bận quân vụ, khó lòng phân tâm đến việc khác.



- Không gấp! Quách mỗ đã phác kế hoạch rồi. Đợt đo đạc tới đây sẽ tiến

hành trên diện rộng, bắc phải đến Khâm Sát hãn quốc, tây đến Y Nhĩ hãn

quốc, đông đến Cao Ly, nam đến Quỳnh Châu. Quỳnh Châu hiện vẫn thuộc

phạm vi kiểm soát của Đại Tống, vì vậy một khi chưa diệt xong Đại Tống

thì vẫn chưa thể bắt tay sửa lịch được. Chuyến này trở về Đại Đô, ta sẽ

tâu thánh thượng cử tướng quân cai quản cục Thái Sử, giám sát việc tu

chính lịch pháp, nhưng thế thì tướng quân đành phải buông hết quyền bính lớn lao cũng như cuộc sống giàu sang phú quý.



Lương Tiêu cười nhạt:


Lương Tiêu bảo:



- Họ không phải gian tế đâu, các ngươi giải tán đi!



Đám binh lính đỡ những đồng đội bị ngã dậy, cùng bái chào rồi rút lui. Hồ Lão Thiên đảo cặp mắt ti hí nhìn quanh:



- Đồ đệ của lão tử đâu rồi đại ca?



Lương Tiêu đứng sững. Hồ Lão Nhất cũng náo nức:



- Dương Tiểu Tước không đi theo đại ca ư?



Hồ Lão Thiên kêu lên:



- Lý Đình đâu? Lão tử thấy nhơ nhớ hắn!



Hồ Lão Vạn cười:



- Lão tử nghĩ ra vô khối tuyệt chiêu muốn truyền hết cho Vương Khả, bảo đảm hắn tiến bộ rất nhanh, không ai địch nổi.



Hồ Lão Nhất liếc Hồ Lão Vạn, giọng mỉa mai:



- Tuyệt chiêu đâu ra, lão tử mà chỉ vẽ cho Dương Tiểu Tước dăm ba chiêu, đảm bảo hắn cất tay là Vương Khả mềm nhũn như quả hồng.



Hồ Lão Thập nói tranh:



- Tam Cẩu Nhi thì thậm chí không cần cất tay, chỉ nhổ một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết Vương Khả.



Hồ Lão Thiên huênh hoang:



- Thế cũng chưa là gì, Lý Đình chỉ đánh một phát rắm là đủ để thối ngã tên ranh con đấy!



Ba Bảo này bất mãn về cái câu “không ai địch nổi” nên hợp lực móc máy cho

Hồ Lão Vạn biết nhục. Hồ Lão Vạn tức mình, nhưng nghĩ hai nắm đấm không

địch nổi sáu cánh tay nên đành nuốt giận làm thinh. Lương Tiêu lưỡng lự

một thoáng rồi nói:



- Bọn chúng đang ở Kinh Khẩu, nếu các ngươi muốn gặp thì lên ngựa đi, ta đưa về gặp.



Năm người mừng rỡ vâng lời. Lương Tiêu dắt mấy con ngựa đến, dẫn họ vào thành.



Lý Đình và Vương Khả mừng quýnh lên khi gặp sư phụ. Hồ Lão Thiên và Hồ Lão Vạn cũng phấn khởi tột độ, bất chấp ánh mắt tò mò của mọi người xung

quanh, ôm chặt lấy hai đồ đệ vẫn đóng nguyên bộ giáp trụ, lăng đi lăng

lại như nghịch với trẻ con. Hồ Lão Nhất và Hồ Lão Thập càng nhìn càng

ngứa mắt. Hồ Lão Thập túm áo Lương Tiêu hỏi giật giọng:



- Tam Cẩu Nhi đâu?



- Ừ đúng, Tiểu Tước Nhi đâu? – Hồ Lão Nhất cũng thắc mắc.



Lương Tiêu nhăn mặt:



- Ta mệt lắm, ngươi hỏi Lý Đình sẽ biết.



Lý Đình chỉ kịp hét lên: “Lương đại ca!” là đã bị Trung Điều Ngũ Bảo túm

giằng túm xé, rối rít gặng hỏi. Không còn trốn vào đâu được, gã đành cứ

sự thực mà ngọn ngành kể ra.



Ngũ Bảo ngơ ngác nhìn nhau, Hồ Lão Nhất chợt gầm to:



- Ngươi dối trá, đồ súc sinh…



Dứt lời, hắn túm chặt Lý Đình, vo nắm đấm chực đánh. Hồ Lão Thiên xót đồ đệ vội giơ tay ngăn, hai anh em liền lăn xả vào vật lộn. Hồ Lão Thập đứng

sững một hồi rồi cũng rống lên oa oa, đá Lý Đình chí chết. Hồ Lão Vạn

giơ tay ngăn:



- Ngươi đá hắn thì có tác dụng gì?



Hồ Lão Thập liền nện nắm tay vào vai Hồ Lão Vạn, mắt đỏ hoe hoe. Hồ Lão Vạn đau thấu xương cốt, lật đật giật lui, bực bội mắng:



- Ngươi điên đấy à?



Rồi họ cũng tay đấm chân đá thình thịch. Kình khí bắn ra xung quanh, chém

nát từ bộ bàn ghế bằng gỗ tử đàn đến đủ các thứ bình ngọc ấm bạc bày

biện trong sảnh.



A Tuyết, Thổ Thổ Cáp và Nang Cổ Ngạt nghe tin

chạy sang, nhìn cảnh ẩu đả hỗn loạn quá mức, đều sợ sệt không dám lại

gần. Lương Tiêu mất kiên nhẫn đành chạy ra quát to:



- Dừng tay!



Hồ Lão Thập nghe tiếng giật mình, đầu óc cũng hơi tỉnh táo lại, túm vai Lương Tiêu hỏi:



- Đại ca, tên oắt Lý Đình lừa bọn ta, phải không?



Lương Tiêu lắc đầu:



- Hắn không lừa ai đâu, mỗi câu mỗi chữ đều là thật.



Hồ Lão Thập sững sờ thõng tay, dập đầu xuống đất binh binh, mồm lẩm nhà

lẩm nhẩm. Hồ Lão Nhất vốn bị ba huynh đệ liên thủ giữ ghịt lấy, đang vẫy vùng giãy giụa, chợt nghe Hồ Lão Thập khóc mếu, hắn cũng rụng rời khóc

òa lên.



Không ngờ hai tên ấy nặng tình cảm như vậy, ai trông cũng xúc động can tràng, khóe mắt hoen ướt. Hồ Lão Thiên ngơ ngẩn buông Hồ

Lão Nhất ra:



- Hồ Lão Nhất đừng khóc, cùng lắm lão tử tặng Lý Đình cho ngươi là được chứ gì!



Nói đoạn kéo Lý Đình lại, ép gã dập đầu lạy Hồ Lão Nhất. Hồ Lão Vạn thấy thế cũng lôi Vương Khả đến trước mặt Hồ Lão Thập:



- Này, lão tử… – Trong lòng hắn thực ra không muốn, do dự khá lâu mới cắn răng nói. – Lão tử cũng đem đồ đệ kính tặng ngươi đây.



Hồ Lão Thập vắt mũi dãi:



- Thèm vào đồ đệ của ngươi, lão tử chỉ cần Tước Nhi của lão tử thôi!



Hồ Lão Nhất nấc nghẹn:



- Phải, lão tử cũng chỉ cần Tam Cẩu Nhi thôi!



Hai người đau lòng quá đỗi, lại khóc rống lên. Bốn huynh đệ cứ hết khuyên

lơn đến chối từ, biếu đi đẩy lại đám đồ đệ tuồng như bọn chúng chỉ là đồ vật chén bát, có thể chuyển nhà đổi chủ bất cứ lúc nào. Hồ Lão Thiên và Hồ Lão Vạn cuối cùng bất lực, đành nài Lương Tiêu:



- Ngươi lắm mưu nhiều kế, mau nghĩ cách…



Lương Tiêu thở dài, chìa tay nâng cả Hồ Lão Nhất và Hồ Lão Thập dậy:



- Đều tại ta không bảo vệ được hai tên ấy, các ngươi cứ trút giận vào ta đây.



A Tuyết vội can:



- Không được! – đoạn vòng hai tay ôm chặt Lương Tiêu, sợ Hồ gia huynh đệ đánh thật.



Hồ Lão Thập sụt sùi một lúc, lắc đầu bảo:



- Có phải lỗi của đại ca đâu, đều tại lão tử dạy dỗ Tam Cẩu Nhi chưa tới nơi tới chốn.



Hồ Lão Nhất cũng tự trách:



- Phải, Dương Tiểu Tước mà học được hết công phu rồi thì chỉ đánh thắng chứ ai giết nổi hắn?



Lương Tiêu không ngờ hai anh em họ đúc rút kết luận nhanh như vậy, nói giọng ngỡ ngàng:



- Các ngươi nghĩ thoáng ra được thế thì tốt. – Gã quay sang Vương Khả và

Lý Đình. – Hai đệ là bằng hữu chí thiết với Tam Cẩu Nhi, Dương Tiểu

Tước. Sư phụ của họ là sư phụ của các đệ, cha mẹ họ cũng là cha mẹ của

các đệ, sau này dẫu lập được sự nghiệp to lớn thế nào cũng phải ghi nhớ

điều ấy.



Hai người vâng dạ, lạy Ngũ Bảo ba lạy. Hồ Lão Nhất và Hồ Lão Thập đều thở dài, nhưng nghĩ kỹ có ít cũng còn hơn không, cuối cùng đành ngậm ngùi chấp thuận.



Đêm ấy Lương Tiêu mở tiệc tẩy trần

cho năm người. Trung Điều Ngũ Bảo không vui vẻ mấy, ỉu xìu uống một lúc

rồi gọi Lý Đình và Vương Khả vào vườn trong truyền dạy võ công. Họ đều

nôn nóng hết sức, chỉ muốn dốc ngay toàn bộ bản lĩnh ra cho hai đồ đệ,

vì vậy đôn đốc luyện tập rất khe khắt. Lý Đình và Vương Khả tuy đã làm

tướng nhưng vẫn rất nhu thuận với các sư phụ, không dám chống đối mảy

may.



Lương Tiêu thấy vậy cũng yên tâm, bèn về phòng nghỉ ngơi.

Giữa đêm, gã choàng tỉnh vì một tiếng hú dài. Lúc đầu còn tưởng là tiếng Trung Điều Ngũ Bảo la ó dạy dỗ đệ tử, nhưng nghe kỹ, nhận ra nội lực vô song trong âm thanh, gã bàng hoàng mặc áo chạy ra.



Ngoài sân,

Trung Điều Ngũ Bảo, Lý Đình và Vương Khả đang ngửa cổ nhìn lên, khuôn

mặt đầy vẻ kinh hoàng. Trong đêm tối, có hai bóng người xẹt qua xẹt lại

trên các mái nhà, tốc độ di chuyển quá nhanh làm phát ra tiếng gió vù

vù.



Lương Tiêu chú mắt nhìn, kinh ngạc nhận ra Công Dương Vũ và

Tiêu Thiên Tuyệt. Tướng sĩ trong phủ cũng mất giấc vì tiếng động, ai nấy theo nhau trở dậy, đèn đuốc thắp sáng trưng.



Công Dương Vũ cười ngất:



- Tiêu lão quái, ở đây toàn là đồng bọn của ngươi, có giỏi thì cùng ta ra ngoài thành đơn đả độc đấu?



Tiêu Thiên Tuyệt lạnh lùng trả lời:



- Ra thì ra, kể cả ngươi giăng bẫy ta cũng không sợ.



Hai bóng người tách lìa, song song chạy ra ngoài thành. Lương Tiêu tung

mình lên mái nhà, bám sát đằng sau, Trung Điều Ngũ Bảo cũng chạy theo,

luôn miệng kêu la chí chóe. Càng tiến xa, cước lực của tám người càng

phân rõ cao thấp, Công Dương Vũ và Tiêu Thiên Tuyệt chạy ngang nhau,

Lương Tiêu cách họ chừng một trăm ba mươi bộ, còn Trung Điều Ngũ Bảo thì bị bỏ lại sau khá xa.



Khi Lương Tiêu đuổi đến lầu thành, Công

Dương Vũ và Tiêu Thiên Tuyệt đã ở bên ngoài và đang thần tốc di chuyển

về hướng nam, không hiểu họ vượt thành bằng cách nào. Hai bóng đen lao

như tên bay, chỉ chớp mắt đã lẩn vào đêm tối.



Lương Tiêu băn

khoăn: “Công Dương tiên sinh định đến giết ta ư? Ta phải nói chuyện với

ông cho minh bạch, rốt cục là ta sai ở điểm gì, hay chính bản thân ông

sai. Còn Tiêu Thiên Tuyệt, ta và lão ấy thù sâu như bể, đánh trận là

chuyện nhỏ, báo thù mới là việc lớn, lần này đã gặp được nhất định không thể bỏ qua”. Gã lập tức thét mở cổng thành, lao ra đuổi theo hai người.



[1] Trên núi Thạch Công.



[2] Tức Altai, một dãy núi ở trung tâm châu Á, nằm trên khu vực biên giới Nga, Trung Quốc, Mông Cổ và Kazakhstan.



[3] Tức Kara Korum, kinh đô của Đế quốc Mông Cổ từ thời Oa Khoát

Đài đến giai đoạn đầu cai trị của Hốt Tất Liệt, trước khi ông

này thiên di về Đại Đô.



[4] Theo Trâu Diễn, đất trung nguyên

gồm chín châu: Thần thổ Đông nam Thần châu, Thâm thổ Chính nam Cung

châu, Thao thổ Tây nam Nhung châu, Tịnh thổ Chính tây Thăng châu, Bạch

thổ Chính trung Kí châu, Phì thổ Tây bắc Trụ châu, Thành thổ Bắc phương

Huyền châu, Ẩn thổ Đông bắc Hàm châu, Tín thổ Chính đông Dương châu.



[5] Bài từ theo điệu Thủy điệu ca đầu của Trình Bí thời Tống.