Côn Luân

Chương 50 : Thùy thắng thùy bại

Ngày đăng: 20:59 22/04/20


Sự việc xảy ra quá bất ngờ, A Tuyết hãi hùng nhắm chặt mắt, la lên thất

thanh, Lương Tiêu cũng hoảng hồn tái mặt, kêu trời như bộng.



Hạ

Đà La trèo lên rất nhanh, chỉ chớp mắt đã cặp đỉnh, xảy đâu gió rít mạnh trên đầu, gần như quạt hắn ngã nhào xuống núi. Tưởng Lương Tiêu thừa cơ từ điểm cao tập kích, Hạ Đà La hấp tấp vận lực đánh ra một chưởng, vì

từ dưới đánh lên, để đảm bảo độ sát thương nên hắn dồn đủ mười thành nội kình. Chưởng phong mang sức nặng ngàn cân, hất đúng con chim gỗ khiến

nó tà tà bốc cao. Bốn chiếc chong chóng quay ngược chiều gió, chim gỗ

trĩu xuống một nhịp rồi bật lên, dừng giữa lưng chừng, cuối cùng lấy lại thăng bằng và bay đi.



Lương Tiêu thở phào nhẹ nhõm, cười vang:



- Hạ Đà La, đa tạ ngươi đã tiễn chân bọn ta!



Tên cao thủ vùng Tây Vực nằm bám vào vách đá, ngơ ngác nhìn theo hai người

đang nương chiều gió bay xa dần, nét mặt sửng sốt, tay chân rụng rời,

suýt nữa hắn lăn tòm xuống núi.



Từ khi cất cánh, A Tuyết vẫn nhắm nghiền mắt, mãi cho đến khi con chim thôi lắc lư cô mới định thần, hé

mi nhìn ra, chỉ thấy trước mặt trập trùng những ngọn núi xanh cao vút,

nắng ban mai nhuộm ánh hồng rực rỡ lên biển mây bồng bềnh. Xa xa, sông

hồ lấp lóa như dát vàng khảm ngọc, uốn lượn qua muôn dãy đồi rặng núi

rồi chảy tan vào biển lớn. Mấy hôm nay, tuy mắt đã quen với phong cảnh

Hoàng Sơn, nhưng chưa bao giờ A Tuyết thấy vùng núi ấy tươi đẹp như lúc

này.



Con chim gỗ xuôi chiều gió đưa hai người bay qua đỉnh Quang

Minh, ngọn Liên Hoa, ngọn Thiên Đô và lần lượt chao qua sáu mươi chín

ngọn còn lại trong dãy Hoàng Sơn. Gió mát lồng lộng thổi phồng tà áo,

không gian bao la khiến tâm hồn thảnh thơi rộng mở, Lương Tiêu không kìm được lòng, liền vòng tay ôm A Tuyết. Cô gái ngả đầu vào ngực gã. Trong

khoảnh khắc ấy, thân thể và trái tim họ như hòa làm một, mọi mối ưu

phiền, mọi sự tranh đoạt trên đời đều nhạt nhòa tan loãng như mây khói

xung quanh.



Gió nhẹ đưa chim gỗ ra khỏi vùng núi. Trải dưới đôi

cánh nó lúc này là bình nguyên bao la với ruộng đồng mênh mang và đường

sá bằng phẳng. Nhiều nông dân đang cày cấy, trông thấy con chim gỗ thì

bỏ dở công việc, la ó chỉ trỏ hoặc chạy theo xem.



Lương Tiêu cúi xuống nhìn đồng bằng, thở dài ao ước:



- Giá được bay mãi thế này thì thích biết bao nhiêu!



- Phải lắm! – A Tuyết hưởng ứng ngay.



Lương Tiêu cười buồn, khi ngước mắt lên, nhận ra Trường Giang đang lấp lánh

cuộn sóng phía trước, gã liền lay động tay quay. Con chim hạ dần về phía dòng sông, cuối cùng đáp xuống nước, bập bềnh trôi xuôi hạ du.



Lương Tiêu tháo cánh chim làm mái chèo, bơi rẽ về hướng bờ sông. Khi đặt chân lên nền đất cứng, hai huynh muội còn đứng lặng nhìn theo con chim gỗ

cho tới khi nó trôi xa hẳn, lòng ngập tràn cảm giác nuối tiếc. Một lúc

lâu sau, Lương Tiêu thở dài, dắt tay A Tuyết:



- Đi nào!



Cô gái ngước lên, ánh mắt họ giao nhau. Nhớ lại cảnh âu yếm trên cao lúc

nãy, mặt hai người cùng nóng bừng. Lương Tiêu ngoảnh đầu đi, bồi hồi

nhận ra rằng trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh A Tuyết đã xâm chiếm toàn bộ tâm hồn mình. Gã liếc mắt nhìn trộm, thấy nàng đang chau mày cúi mặt,

không hiểu nghĩ ngợi những gì, cảm thấy hơi ấm nơi bàn tay nhỏ nhắn thấm dần vào da thịt mình, gã bỗng xốn xang trong dạ, chỉ muốn ngửa mặt lên

trời hú vang cho thỏa niềm thống khoái.



Hai người nắm tay đi về

phía đông suốt một ngày thì đến đại doanh Kinh Khẩu. Lính gác trông thấy Lương Tiêu từ xa, vội cấp báo vào doanh. Cổng lớn lập tức mở toang, ba

kỵ sĩ phóng thốc ra, chính là Thổ Thổ Cáp, Lý Đình và Nang Cổ Ngạt. Cả

ba đều bận áo sô giáp trắng, nét mặt buồn đau.



Khi tới gần, Lý

Đình nhảy xuống ngựa, ôm choàng lấy Lương Tiêu khóc lạc cả giọng. Lương

Tiêu đoán hiểu tất cả, muốn nói nhưng họng nghẹn ngào, đành chỉ vỗ vỗ

vai gã. A Tuyết ngạc nhiên:



- Xảy ra chuyện gì thế Lý Đình? Vương Khả đâu?



Lý Đình rùng mình, nước mắt vòng quanh, môi run run nhưng không thành tiếng. Thổ Thổ Cáp buồn bã đáp:



- Vương Khả tử trận rồi!



A Tuyết máy môi, nước mắt dâng ngập mi rồi chảy ròng ròng xuống hai má. Thổ Thổ Cáp nghiến răng kể:



- Lương Tiêu bỏ đi mà không báo một lời, A Truật đại nhân giận lắm, trách ngươi là đồ vô kỷ luật. Ta nghe chướng tai, bèn bảo dẫu thiếu ngươi thì chúng ta cũng chẳng thua được nào! A Truật nói ngay: “Việc quân không

phải chuyện chơi, ngươi đã chắc chắn như vậy thì khi khai chiến, các

ngươi làm tiên phong, thắng là công lao các ngươi, thua là tội của Lương Tiêu, ta sẽ nghiêm trị hắn”. Chỉ lát sau, quân Tống hạ chiến thư khiêu

khích, đại nhân kéo quân ra nghênh địch. Trận pháp đối phương vô cùng

lợi hại, bên ta tổn thất khá nặng. Vương Khả liền đề xuất: “Chúng ta

chết cũng không sao, quyết không được để liên lụy đến Lương đại ca”. Thế là hắn rủ Lý Đình dẫn một đội thuyền chất đầy hỏa khí lao vào giữa trận quân Tống, ta và Nang Cổ Ngạt bọc quân yểm hộ hai cánh. Không may Lý

Đình bị địch nhân cầm chân ngang đường, Vương Khả bèn đốt luôn thuyền

hắn rồi luồn thẳng vào tâm trận địch. Hỏa khí bắt lửa phát nổ, thiêu rụi ngay mười mấy chiếc tàu lớn của quân Tống, kế đó được hướng gió đông

nên liên tục lan rộng, khiến mấy trăm dặm thuyền chiến của chúng đều

cháy thành than… – Thổ Thổ Cáp nấc nghẹn, chua xót kết thúc. – Quân Tống đại bại, nhưng Vương Khả không quay về nữa, ngay cả thi… thi thể cũng

chẳng thấy đâu.



Lý Đình khóc đến lả cả người, khi Thổ Thổ Cáp dứt lời, qua làn nước mắt nhòe nhoẹt, gã nhìn sang Lương Tiêu, thấy gã này

cũng đứng như hóa đá, bèn nói:



- Lương đại ca! Nhất định huynh

phải trả thù cho Vương Khả, chính mắt đệ chứng kiến tên họ Vân đứng hò

hét chỉ huy trong hàng quân Tống. Trước kia thì hắn hãm hại Triệu San,

Dương Giác, hôm nay lại đến lượt Vương Khả. Đệ… đệ không đội trời chung

với hắn…



Lương Tiêu bỗng rùng mình, hộc ra một ngụm máu, Lý Đình hốt hoảng:



- Huynh sao thế?



Lương Tiêu quệt máu, ngước mắt lên vòm không xám xịt, lầm bầm:



- Sinh con trai phải đâu là tốt, con gái kia mới thực cát tường…



Lý Đình nghe lời lẽ quái lạ đâm rợn người:



- Huynh vẫn tỉnh táo đấy chứ?



Lương Tiêu gạt gã ra, sải bước vào doanh, giọng thảm não:



- Gả chồng cứ chọn tiện đường, con trai đành đoạn sa trường vùi thây.

Người có thấy ở miền Thanh Hải, xương chất chồng hỏi mấy ai gom. Hồn ma

cũ mới khóc om, trời sầu đất thảm âm âm tiếng hờ.



Mọi người đứng sững, nhìn theo bóng gã khuất dần trong khu lều trại.



Lý Đình gắng vắt óc đoán hiểu ý nghĩa của mấy câu vừa rồi, chợt một tia

hồi ức xẹt qua tâm trí. Dạo lên đường tòng chinh, Lương Tiêu đã từng đọc bài thơ này, nào ngờ lời thơ ấy ứng vào bọn họ như một câu sấm nghiệt

ngã. Bốn người bạn thân háo hức cùng nhập ngũ, chưa tới Lâm An đã chỉ

còn sót mỗi một người. Càng nghĩ, gã càng không cầm được nước mắt, lòng

đau như dao cứa.



Trong cuộc chiến Kinh Khẩu, thủy quân Tống tổn

thất hơn một vạn thuyền chiến. Lâm An được tin, cả triều đình bàng hoàng thảng thốt. Cùng lúc bên nhà Nguyên, vua quan cũng đang xôn xao tranh

cãi xem có nên tiếp tục diệt Tống hay không, vừa hay tin báo tiệp ở Kinh Khẩu bay về, Bá Nhan mừng rỡ dâng biểu: “Sau chiến dịch này, Đại Tống

đã hao tổn nguyên khí, cạn kiệt sức lực, phòng thủ mà không giữ được,

việc lấy tiểu thành Lâm An dễ dàng khác nào lấy đồ trong túi. Trời đang

phù hộ chúng ta, đất đai vạn dặm của Đại Tống chính là cơ nghiệp ngàn

đời của bệ hạ”. Hốt Tất Liệt đọc xong tấu chương, bất chấp chiến sự miền tây, lập tức phong Bá Nhan làm Hữu thừa tướng, A Truật làm Tả thừa

tướng, Lương Tiêu làm Bình chương chính sự, hạ chỉ cất quân xuống nam

tiêu diệt Đại Tống.



Bá Nhan trở về đại doanh, ra lệnh cho A Truật tiếp tục vây hãm Dương Châu, lại cắt Lương Tiêu làm tiên phong kéo quân xuống Thường Châu.


Bá Nhan vừa sửng sốt vừa tức giận. Nhưng từng trải trận mạc đã nhiều, y không biểu lộ gì, chỉ nghiêm khắc hỏi:



- Ngươi định tạo phản à?



Lương Tiêu nghiến răng, hai mắt trợn to như muốn nứt:



- Ông hạ lệnh đồ thành?



Bá Nhan cau mày:



- Thế thì sao? Thường Châu khiến chúng ta hao binh tổn tướng quá mức, nếu không trừng trị làm gương thì các thành trì khác cũng bắt chước cứng

đầu cứng cổ theo, khi nào mới đến được Lâm An?



Lương Tiêu nhổ phì phì, giọng tức giận:



- Trên chiến trường, kẻ chết người sống là sự thường. Chém chết tướng sĩ

thì còn đi một nhẽ, nhưng dân chúng trong thành tay không tấc sắt, ông

đuổi tận giết tuyệt như thế, thử hỏi tinh thần anh hùng ở đâu?



Bá Nhan cười nhạt:



- Người trong thiên hạ, ai chẳng là máu thịt do cha mẹ sinh ra, ai mà

chẳng có anh em vợ con? Cùng là sát nhân thì giết binh tướng hay dân

thường cũng có gì khác nhau? Trước đây ngươi đã tàn hại bao nhiêu người, sao hôm nay bỗng đổi dạ nhân từ như đàn bà thế? Khi đánh trận, tướng

quân là nông phu, tất cả số còn lại là lúa đồng. Ai gặt lúa nhiều hơn,

nhanh hơn thì kẻ đó là danh tướng!



Y nói gay gắt, sắc mặt nghiêm

nghị. Mỗi lời mỗi chữ đều như dùi nhọn xoáy vào trái tim Lương Tiêu. Gã

khổ sở nghĩ: “Phải, đều là giết người thì có gì khác biệt đâu?”.



Lúc ấy, Thổ Thổ Cáp, Lý Đình và Nang Cổ Ngạt hớt hải kéo nhau vào trướng, thấy cảnh ấy đều kinh hãi khôn tả. Thổ Thổ Cáp thét:



- Lương Tiêu, ngươi điên rồi sao?



Nang Cổ Ngạt cũng khuyên giải:



- Mau buông Thừa tướng ra, Lương Tiêu!



Lý Đình nói như khóc:



- Lương đại ca, đừng làm chuyện dại dột!



Lương Tiêu nghe can gián, tinh thần bỗng bải hoải. Bá Nhan thừa cơ vùng ra.

Lương Tiêu toan đuổi theo, nhưng Thổ Thổ Cáp đã bổ nhào đến giữ chặt gã, Lương Tiêu lấy lại tỉnh táo, thúc cùi chỏ trái vào đúng huyệt Kỳ môn

của Thổ Thổ Cáp khiến tên này ngã bổ chửng. Nhưng chỉ một thoáng trùng

trình đó đã đủ để Bá Nhan áp sát, vung tả chưởng chém xéo lên ngực gã.

Chưởng lực hung mãnh khôn tả, đẩy Lương Tiêu bắn đi đến tám bộ. Hai gối

mềm nhũn, gã ngồi phệt xuống đất, miệng ộc máu tươi, đám thân binh hò

hét xông tới, ấn dúi gã xuống đất.



Bá Nhan dùng mu bàn tay lau mồ hôi trán, hỏi bằng giọng sắc lạnh:



- Ngươi biết tội chưa?



Lương Tiêu nghiến răng im lặng. Bá Nhan mắng:



- Ngươi vô lễ với thượng cấp, hành thích chủ soái, thực là tội to bằng trời. Có cho voi giày ngựa xéo cũng không quá đáng!



Thổ Thổ Cáp quỳ thụp xuống:



- Mong Thừa tướng khai ân, Thổ Thổ Cáp nguyện đem tất cả công lao đổi lấy tính mệnh Lương Tiêu.



Nang Cổ Ngạt cũng quỳ xuống:



- Tính khí Lương Tiêu xưa nay vẫn nóng nảy thẳng thắn, khẩn cầu thừa tướng cho chúng thuộc hạ đưa hắn về khuyên giải dần.



Lương Tiêu cau mày cáu kỉnh, Lý Đình hiểu rõ tâm ý của gã, bèn dập đầu van vỉ:



- Lương đại ca, đừng nói nữa, đừng nói nữa!



Gã dập đầu đến nỗi trán trợt cả máu. Lương Tiêu đâm mềm lòng, bao nhiêu

lời nóng nảy đều nuốt ngược vào, ngước nhìn Bá Nhan, giọng đã hòa hoãn

hơn:



- Tôi xông vào trướng uy hiếp ông là quấy! Nhưng ông hạ lệnh đồ thành là sai!



Bá Nhan vốn không nỡ xuống tay với viên ái tướng này, thấy gã biết điều ăn nói ôn hòa thì cũng ôn tồn bảo:



- Đồ thành đúng hay sai thì khoan bàn đến. Ngươi đã nhận lỗi, vậy ta hẵng nể mặt ba vị này mà tha cho ngươi một lần, lần sau còn tái phạm thì

chém chết không bàn ra tán vào gì cả. – đoạn khoát tay. – Thả hắn ra!



Các thân binh vâng lệnh buông Lương Tiêu.



Lương Tiêu từ từ đứng dậy, Lý Đình định đỡ lấy gã, nhưng bị gã rảy ra. Lương

Tiêu nén chịu nội thương, chậm rãi bước ra khỏi trướng. Bọn Thổ Thổ Cáp

sợ gã lại gây chuyện nên đi theo xa xa đằng sau. Lương Tiêu về đến tận

trướng mới ngoái đầu lại hỏi:



- Bọn tù binh đâu?



Thổ Thổ Cáp đáp ngay:



- Bọn họ được đối xử rất tốt, đúng như ngươi dặn.



Lương Tiêu bảo Lý Đình:



- Đưa họ ra đây!



Lý Đình phóng ngựa vào doanh, chỉ lát sau đã đưa bọn Sở Uyển ra. Lương Tiêu lặng im một thoáng rồi xua tay:



- Thả bọn họ!



Quân sĩ vâng lời tháo dây trói cho hai người, Sở Uyển không hiểu ra sao, hừ

mũi rồi vênh mặt bước đi, Phong Miên cũng trừng mắt nhìn Lương Tiêu, nén đau tập tễnh theo sau Sở Uyển.



Lý Đình tức khí phản đối:



- Hai tên này là đồng bọn sát hại Tam Cẩu Nhi, không thả chúng được!



Lương Tiêu im lìm nhìn theo bóng Sở Uyển và Phong Miên mãi cho đến khi không còn trông thấy họ nữa mới hỏi:



- Các ngươi thử nói xem, chúng ta đánh nhau là vì cái gì?



Nang Cổ Ngạt, Lý Đình và Thổ Thổ Cáp nhìn nhau ngơ ngác. Sau một lúc ngẫm nghĩ, Nang Cổ Ngạt trả lời:



- Thì cũng như Thành Cát Tư Hãn nói đó, điều khoan khoái nhất trong đời

nam tử là dẹp yên loạn lạc, chiến thắng địch nhân, đoạt của cải, cướp

tuấn mã, bắt lấy thê thiếp của chúng.



Thổ Thổ Cáp phụ họa:



- Đúng vậy, Thành Cát Tư Hãn đã nói thì nhất định không sai đâu.



Lý Đình ngập ngừng một thoáng rồi cũng gật đầu tán đồng.



Lương Tiêu nhìn ba người bạn, ánh mắt lúc lóe sáng lúc tối sầm, đoạn buồn rầu ngó sang thành Thường Châu:



- Tàn sát quyến thuộc, phá tan nhà nát cửa, cưỡng bức vợ con và cướp đoạt những thứ người ta yêu quý, đó là chí hướng của các ngươi phải không?



Ba người bối rối nhìn nhau, Thổ Thổ Cáp ngập ngừng:



- Hình như ngươi có gì không ổn…



Lương Tiêu cười buồn, phất tay áo rồi lững thững bỏ đi.