Côn Luân

Chương 54 : Hạnh lâm y ẩn

Ngày đăng: 20:59 22/04/20


Sau khi vượt Trường Giang và nghỉ ngơi một đêm, hai người trổ thuật

khinh công băng qua vùng Hoài Dương tìm sang địa phận Sơn Đông.



Hôm ấy, vào lúc trời tờ mờ sáng, cuối cùng họ cũng đến được một thị trấn

nằm ngay chân núi Phụ Đường. Dọc đường, Lương Tiêu đan vài ba món đồ tre bán lấy mấy chục đồng tiền, tìm một tửu quán gọi mấy cân rượu và một ít thịt dê để đánh chén với lão già. Yên vị rồi, gã toan hỏi thăm tiểu nhị chỗ ở của Ngô Thường Thanh, chợt nghe ngoài quán có tiếng ngựa hí, bèn

đưa mắt nhìn thì thấy chừng mười hán tử đang ầm ĩ xông vào.



Phần

lớn đám này đều đeo binh khí, rõ ra dáng điệu dân anh chị giang hồ.

Trong bọn có một thiếu niên mặt bầm đen, môi khô nứt nẻ, chừng như bệnh

nặng lắm, được người dìu đỡ hai bên mà chân lê ì ạch như đeo đá. Vừa

ngồi xuống ghế, hắn đã gục lên bàn thở hồng hộc. Những người còn lại gọi cơm rượu lẳng lặng ăn uống, thần sắc đều một vẻ xám xanh nặng nề. Một

tên, xem chừng là trưởng toán, mặt phèn phẹt, cằm có mụn thịt, vẫy tiểu

nhị lại:



- Xin hỏi, mấy giờ thì gặp được vị bồ tát trong núi kia?



Tiểu nhị mỉm cười tiếp chuyện:



- Chắc quý khách đến chữa bệnh phải không? Việc này khó nói lắm!



- Tức là sao? – Hán tử có mụn thịt cau mày.



Tiểu nhị đáp:



- Tháng trước ngày nào vị bồ tát ấy cũng ra, tháng này ít hẳn, nửa tháng rồi chưa thấy bóng dáng người đâu!



Hán tử sa sầm nét mặt:



- Thế sao được? Thiếu chủ chúng ta bị thương nặng lắm, không đợi nổi nữa rồi.



Tiểu nhị cười mơn:



- Người bệnh từ các nơi cũng đều đang đợi quanh đây đấy ạ! Bồ tát không ra thì biết làm sao?



Hán tử nọ hừ một tiếng, nói oang oang:



- Người đó mà không chịu ra, Nhục tu cầu[2] Thường Vọng Hải này sẽ phóng hỏa đốt trụi cánh rừng khỉ gió kia đi.



Hắn vừa dứt lời, một giọng nam khàn đặc văng vẳng vọng vào quán:



- Tiểu Thanh, ngươi xem con giun này!



Ai nấy đưa mắt trông ra. Không biết tự lúc nào trước cửa quán rượu đã mọc

lên một cái bục rối tay , gió lùa tới cuốn quăn tấm trướng bằng vải dầu

đen nhánh, trên đề bốn chữ đại tự bằng sơn trắng “Đại Lý Càn Khôn ”.

Trên bục bày biện rất sơ sài, lơ thơ dăm bông hoa và vài ba nhánh cỏ cắm lộn xộn, có hai con rối bằng vải, một nam, một nữ đứng sánh vai nhau.



Giọng nam vừa dứt, giọng nữ the thé đáp lời:



- Xem rồi, con giun kia phải không, có gì hay ho đâu?



Giọng đàn ông hóm hỉnh:



- Con giun này nhiều tác dụng lắm. Ngươi nghe chưa nhỉ, giun còn tên khác là rồng đất, tức con rồng lẩn trong bùn đất, có thể dùng làm vị thuốc

cơ đấy!



Giọng nữ ngờ vực:



- Con giun bé tí ti thế, cho dù vào tay Dược vương Bồ tát e rằng cũng không đủ để bào chế thuốc thang gì cả.



Giọng nam cười đáp:



- Nó nhỏ thật, nhưng tương đối đặc biệt. Ngươi nhìn kỹ sẽ thấy dưới cằm

nó có một cái mụn thịt, vì thế dân gian gọi nó là Nhục tu cầu, được xem

như loại thượng hảo hạng trong các loài giun.



Thường Vọng Hải nghe không sót một từ, mặt hết đỏ lại tái, hết tái lại đỏ, đến đây thì đứng bật dậy, hằn học chửi:



- Tổ sư quân chó má! Ngươi là cái đồ lộn giống từ xó xỉnh nào chui ra? To gan lớn mật tới đâu mà dám chọc ghẹo lão tử?



Hắn tuôn một lô một lốc những từ tục tĩu, người điều khiển rối vẫn không buồn để ý. Giọng nữ đả đớt:



- Thế, cái thứ Nhục tu cầu ấy có chỗ nào khác giun thường?



Giọng nam cười khùng khục:



- Khác nhiều lắm lắm, giun thường đều ăn đất mà sống, riêng Nhục tu cầu

ăn cứt mà sống, vì thế nó thở ra toàn giọng điệu thối hoắc.



Thường Vọng Hải nhảy dựng lên, ngoác miệng rủa xả:



- Thối cái con mẹ mày!



Giọng nữ khúc khích:



- Phải phải, nghe cái giọng quả đúng là hơi thối, giống như đánh rắm…



Thường Vọng Hải không nín nhịn nổi nữa, gầm to nhảy vọt ra, vạch chân quét

mạnh một đường sát đất theo chiêu thức Thiết môn hạm, cái bục rối hơi

nhích lại sau, khéo léo tránh khỏi đòn cước của hắn. Giọng nữ thở dài:



- Giun gì mà tâm địa đen tối đến thế, còn biết cắn người cơ à?



Thường Vọng Hải đá hụt cũng hơi chợn, bèn nhảy vọt lên, đánh một hơi ba quyền

năm cước. Nhóm đồng môn theo dõi mà hoa cả mắt, nhất loạt hoan hô khen

ngợi. Cái bục rối né hết bên nọ đến bên kia, tránh lần lượt từng cước

từng quyền. Giọng nam thở dài:



- Tiểu Thanh, chắc ngươi chưa

biết, giun ăn bùn đất nên ruột gan thường đen tối, riêng con Nhục tu cầu ăn cứt nên lòng dạ nó không những đen mà còn thối hoắc, rất ít thấy

trên đời!



Thường Vọng Hải nổi trận lôi đình, giả vờ vung tay phải tấn công, thực chất tung chân trái đá bốp vào bên dưới cái bục rối.

Ngay lập tức, cổ chân hắn đau nhói như thể đạp phải bẫy, chưa kịp định

thần thì cái bục đã nhảy chồm tới húc mạnh vào ngực hắn.



Thường

Vọng Hải hự một tiếng, loạng choạng bật lui năm bước, máu miệng vãi tung ra. Ngực áo hắn rách bươm thành nhiều mảnh nhỏ, lả tả rụng xuống như

cánh bướm, để lộ dấu vết một bàn tay đỏ rực in trên da thịt. Nhóm người

đi cùng kinh hoàng đứng bật cả dậy, một hán tử áo vàng run run hỏi:



- Ngươi, ngươi là đồng bọn với tên điều khiển rối dây phải không?



Mấy kẻ còn lại nghe vậy lộ vẻ hoảng hốt, lật đật tuốt kiếm.



Cái bục rối đứng lặng giữa phố, hai con rối vải êm đềm ngả đầu vào nhau,

dáng vẻ hết sức đầm ấm hồn nhiên. Giọng nam khẽ thở dài:



- Tiểu Thanh, người ta hỏi ca ca mình đấy!



Giọng nữ cười hơ hớ:



- Phải rồi, ca ca nhờ chúng ta cái gì ấy nhỉ?



Giọng nam ra chiều hí hửng:



- Nhờ chúng ta đem cho họ một món đồ.



Đám hán tử không nín nhịn nổi nữa, cùng gầm lên, huỳnh huỵch múa đao xông

tới gần. Cái bục rối giật lui, đồng thời hất ra một vật đen sì, bật

trúng ngực hán tử áo vàng khiến tên này ộc máu văng đi rõ xa. Ai nấy

nhóng mắt nhìn xem, cùng nhận ra một cái thủ cấp.



Thiếu niên ốm yếu từ đầu tới giờ vẫn ngồi thở hồng hộc bên bàn, nhác thấy cảnh đó, bỗng tái nhợt mặt, lao bổ lại rít lên:



- Cha, cha! – Hắn ôm thủ cấp ho sù sụ một hồi rồi quắc mắt nhìn bục rối, hổn hển bảo. – Ngươi, ngươi đã giết cha ta!



Giọng nam lấp lửng:



- Đâu riêng cha ngươi!



Giọng nữ tiếp theo, xen lẫn tràng cười khanh khách đầy hoan hỉ:



- Ừ, giết kha khá đấy! Cộng với tính mạng của các ngươi, chỉ lát nữa thôi cái tên Nộ Long bang sẽ bị gạch bỏ khỏi giang hồ.



Ngạt thở trước những lời ấy, thiếu niên ngất lịm đi, hai mắt trợn trắng dã. Các hán tử vừa căm phẫn vừa bi ai, hò nhau:



- Liều mạng với hắn! – rồi khua đao múa kiếm xồng xộc chạy đến. Bục rối

lẩn ngay vào đám đông, luồn qua lách lại như một bóng ma.



Núp

dưới bục, người điều khiển rối nhìn thấy rất rõ chiêu thức của mấy tên

Nộ Long bang, ngược lại, bọn này hoàn toàn không nắm bắt được hư thực

trong tấm bạt quây. Điều cốt tử của mỗi cuộc tỉ thí là biết mình biết

ta, đằng này bọn hán tử lại rơi vào tình trạng địch ở trong tối ta ở

ngoài sáng, làm sao tránh khỏi thất bại, chỉ thoáng chốc đã có bốn tên

ngã lăn quay.



Lương Tiêu từ đầu vẫn hờ hững trước những trò thù

hằn tàn sát của bọn nhân sĩ giang hồ kia, nhưng dần dần, chứng kiến kẻ

trong bục rối xuất thủ quá tàn độc, rõ ràng là muốn đuổi tận giết tuyệt, gã đâm bất nhẫn, liếc mắt nhìn lão già, thấy lão vẫn dửng dưng ngồi ăn

thịt, thầm hiểu rằng thứ võ công hạng hai kia chưa đủ tầm khiến lão động tâm, đành đứng lên thở dài bảo bọn Nộ Long bang:



- Các ngươi không phải đối thủ của hắn đâu, lui xuống hết đi!



Gã vừa cất bước vừa quơ tay túm một hán tử đang xớ rớ gần đấy, hất tay

lẳng hắn ra sau, khi dứt câu cũng là lúc bảy hán tử còn lại bị gã ném

hết về mé sau cùng một loạt âm thanh lịch bịch.



Người múa rối áng chừng đã đánh giá được bản lĩnh của kẻ vừa xuất hiện, liền dừng chân. Giọng nam cất lên thâm hiểm:



- Ngươi là ai? Việc này liên quan gì đến ngươi mà tham gia?



Lương Tiêu thở dài, buồn bã khuyên:



- Lão huynh à, tha được ai thì tha. Ngươi hại bao nhiêu người từ nãy đến giờ cũng đủ rồi.



Giọng nữ lành lạnh:



- Tử diện long Lưu Hi Vân sát hại cha ta, hãm hiếp mẹ ta, lẽ nào ta báo

thù là sai? Nếu không diệt sạch môn phái chúng, mối hận trong lòng ta

làm sao nguôi ngoai được?



Lương Tiêu chột dạ nhìn sang bọn hán

tử, tư lự nghĩ: “Nếu đúng thế thì những người này chết cũng chưa đền hết tội. Chà, nhưng hận thù dễ làm người ta kém tỉnh táo, dạo trước đây

chẳng phải chính ta cũng mờ mắt vì hận thù, gây ra bao nhiêu sát nghiệp

đấy ư?”. Trầm ngâm hồi lâu, gã trỏ cái đầu tóc bạc lăn lóc dưới đất:



- Đây là Lưu Hi Vân phải không?



- Phải! – Giọng nam đáp.



Lương Tiêu nói:



- Kẻ đầu sỏ đã bị giết, hà tất giết chóc thêm nữa?



Giọng nam bực bội:



- Hừ, ngươi nhất định nhúng mũi vào việc này phải không?



Giọng nữ mắng:



- Thế thì giết luôn cả ngươi!



Không đợi Lương Tiêu trả lời, từ dưới bục tỏa ra sáu ngọn phi đao, bay vù vù về phía gã.



Lương Tiêu cau mày, phất tay áo rộng vạch một đường vòng cung từ trên xuống

dưới, sáu luồng đao quang lập tức phụt tắt. Lương Tiêu lại giũ mạnh tay

áo, sáu ngọn phi đao rơi leng keng xuống đất. Cái bục rối rung nhẹ,

giọng nữ thốt lên:



- Giỏi!



Trong khoảnh khắc, y như tiên

nữ rắc hoa, dưới rạp rào rào bay ra ra hơn hai mươi món ám khí, nào là

tam lăng tiêu, phi hoàng thạch, nào là phượng vĩ châm, thiết bồ đà, ba

phần tấn công Lương Tiêu, bảy phần đánh về phía bọn hán tử. Lương Tiêu

cười nhạt, chưởng trái vỗ dọc, chưởng phải khua ngang, hai luồng kình

phong tràn đi như gió lớn cuốn qua con đường, chỉ nghe “keng keng” liên

miên, các món ám khí rơi đầy xuống đất, không một phát nào trúng đích.

Xong xuôi, Lương Tiêu cuốn tay áo đứng yên. Thấy gã chỉ dùng đúng một

chiêu mà gạt được toàn bộ ám khí, mọi người đều há hốc miệng, con phố

lặng hẳn đi, giọng nam trong bục rối vụt gầm gừ:



- Gia gia liều mạng với ngươi!



Cái bục kéo theo kình phong bổ nhào tới. Lương Tiêu vẫn đứng im, giọng bình thản:



- Nấp nấp nom nom thì tài cán gì? – đoạn khum tay thành trảo, lướt tới như gió.



Cùng tiếng rách roèn roẹt, tấm bạt quây bục bị Lương Tiêu xé làm đôi, một

bóng người nhảy vọt ra, song chưởng áp dính lên ngực gã, xuất chiêu

trúng đích là lập tức lui ngay lại sau, cười khanh khách:



- Ngươi trúng Hỏa diệm chưởng của ta rồi, không sống được bao lâu nữa đâu, hãy tự trách bản thân mình lo chuyện bao đồng đi nhé!



Đó là một thiếu nữ trẻ măng xinh đẹp, tóc xanh dày mượt, khuôn mặt hồng

hào. Cử tọa đều tấm tắc khen thầm, những tưởng dưới bục có hai người

điều khiển rối, không ngờ chỉ có một, mà lại là một cô gái.



Thiếu nữ nói xong, thấy Lương Tiêu mỉm cười buông tay xuống, dáng đứng vẫn

ngang tàng, hoàn toàn không có vẻ gì giống bị thương hay sắp chết thì

tắt ngay nụ cười, trợn tròn đôi mắt hạnh, buột miệng chửi tục rồi vỗ

chưởng phóng đến. Lương Tiêu ngửa tay trái nắm lấy cổ tay cô ta. Người

con gái kinh hãi tru tréo:



- Quân đểu giả, buông ta ra!



Lương Tiêu bỗng nhướng mày nhìn thẳng ra trước. Thiếu nữ đang thắc mắc, chợt

nghe tiếng gỗ gõ xuống nền đá cành cạch thì giật mình la lên:



- Ca ca!



Âm thanh cành cạch ấy phát ra từ đầu phố, nơi một nam tử ăn bận như kép

hát vừa xuất hiện. Chàng ta tuổi ước hai mươi, mày dài mắt thanh, da mặt ẩn hiện sắc đen, dắt theo một con rối gỗ Na Tra cao chừng ba thước. Con rối này đầu tròn mắt to, có sáu cánh tay, mỗi tay cầm một thứ binh khí

như đao, thương, kiếm, kích… Ở đầu, thân, tay và chân nó đều có những

sợi dây nhỏ nối sang các ngón tay của nam tử nọ.



Chàng kép hát

vừa chậm rãi bước vừa nhịp nhàng cử động năm ngón tay phải. Na Tra cũng

di chuyển y như người thật, đôi chân bằng gỗ đập cồm cộp trên nền đá,

nhìn từ xa trông giống hệt một đứa bé chập chững đi theo người lớn. Mấy

hán tử Nộ Long bang đều lộ vẻ khiếp đảm và căm hận.


- Nếu ông để cô nương đây nắn cốt, từ nay về sau, tôi sẽ thừa nhận ông là thiên hạ đệ nhất.



Lão già dịu nét mặt, buông cổ Lương Tiêu, mỉm cười:



- Được lắm, được lắm! – Lão xắn tay áo, giơ cánh tay nhem nhuốc và nhoe

nhoét mỡ ra trước mặt Hiểu Sương, đoạn ngoái đầu hỏi. – Nắn cốt là thế

quái nào?



Lương Tiêu mỉm cười:



- Tức là nắn cái hình dạng

xương cốt của ông. Xương của hạng cao thủ đệ nhất và đệ nhị khác nhau

nhiều lắm đó, cứ để cô nương đây nắn xong sẽ biết.



Lão già ậm ừ, trừng mắt bảo Hiểu Sương:



- Nhóc con mày nắn cho mau, nắn sao cho đúng là thiên hạ đệ nhất, cấm nắn thành thiên hạ đệ nhị nhớ!



Hiểu Sương đỏ mặt nghĩ bụng: “Tiêu ca ca lại lừa người ta rồi!”.



Xa cách đã lâu nay mới trùng phùng, cô gái hoan hỉ vô cùng, cứ miên man

hồi tưởng chuyện cũ, nụ cười không ngừng chúm chím trên môi. Lão già sốt ruột giục giã:



- Cười cái khỉ gió, mau nắn đi!



Hiểu Sương xấu hổ đỏ mặt, đặt tay lên mạch lão già chăm chú thăm khám hồi lâu,

đoạn ấn vào huyệt Hậu khê ở xương trụ của lão, hỏi:



- Tiên sinh có cảm giác tê ở đây không ạ?



Lão già lắc đầu. Hiểu Sương nghĩ bụng: “Theo mạch lý, khi xuất hiện triệu

chứng mất trí thì huyệt Hậu khê tất có cảm ứng. Tiên sinh đây mạch tượng thông suốt, không hề tắc đọng chỗ nào, đúng ra không mắc bệnh gì mới

phải!”. Cô ngoảnh sang hỏi Ngô Thường Thanh:



- Con không tìm ra bệnh, mời sư phụ đến chẩn hộ xem sao!



Ngô Thường Thanh lạnh lùng quan sát lão già từ nãy tới giờ, nghe Hiểu Sương gọi thì “ồ” lên một tiếng, gật đầu:



- Quả nhiên đúng, tiên sư nó, quả nhiên đúng!



Hiểu Sương mừng rỡ:



- Sư phụ giỏi thật, chỉ dùng mắt nhìn mà đã lần ra nguồn cơn bệnh tật rồi à?



Ngô Thường Thanh chòng chọc nhìn lão già, hỏi:



- Này Thích Thiên Phong, ngươi đang giở cái trò quỷ gì vậy?



Lão già kinh ngạc:



- Ngươi gọi ta à?



Ngô Thường Thanh trợn mắt:



- Ta gọi ngươi đó, Thích Thiên Phong. Ngươi nhận ra lão phu không?



Lương Tiêu giật mình: “Thích Thiên Phong à, quái, cái tên này ta nghe thấy ở

đâu rồi thì phải. Ồ đúng, trong ngôi miếu cổ dạo nào, Cửu Như đã từng

nói công phu của ta giống với Đông hải Thích Thiên Phong, khó mà đạt tới cảnh giới tuyệt đỉnh. Nhưng võ công lão già này cao cường như vậy, chỉ e ngay cả Cửu Như cũng chưa chắc thắng được ấy chứ!”.



Lão già ngơ ngác gãi đầu:



- Ngươi gọi ta là Thích Thiên Phong? Thích Thiên Phong là ai nhỉ?



Ngô Thường Thanh hầm hầm nhại:



- Thích – Thiên – Phong – là – ai? Hừ, là cái tên khốn kiếp tự xưng “Chí

tôn Đông Hải, võ khố Linh Ngao” ấy! – Lão trừng mắt mắng. – Tên họ Thích kia, ngươi đừng giả ngô giả ngọng với lão phu nữa, ngươi chả bệnh tật

gì hết!



Dứt lời, Ngô Thường Thanh phóng tay chộp lấy cánh tay lão già.



Lương Tiêu đang mải ngẫm nghĩ nên không kịp ngăn cản. Lão già hất tay, thân

hình tròn xoay của Ngô Thường Thanh bật vút ra xa như một quả bóng. Lão

già cười:



- Đồ béo lùn, quả cầu thịt!



Ngô Thường Thanh tức điên, khó khăn lắm mới dừng lại được, đang chống hai tay gắng sức lật

mình lên thì lão già nọ đã lướt tới như gió, tung chân móc một cái. Ngô

Thường Thanh lăn lông lốc đi ba trượng, lão già đuổi tới sát bên, giơ

chân hẩy ngang. Ngô Thường Thanh không sao tự chủ được, tiếp tục lăn đi

xa. Lần đầu tiên trong đời bị người ta dùng làm bóng chơi, lão tức giận

la oai oái.



Lão già kỳ quặc tự nhiên vớ được quả cầu thịt thì vô

cùng hào hứng, liên tục bay theo tung chân đá hất. Lương Tiêu đâm lo cho Ngô Thường Thanh, liền lao đến vung song chưởng chém xuống đầu lão già. Lão ta cười khanh khách:



- Đến đúng lúc lắm! – đoạn giơ chưởng chắn.



Một bên từ dưới đánh lên một bên từ trên đánh xuống, chỉ thoáng chốc đã

chao qua hắt lại đến sáu bảy chục chiêu. Lương Tiêu không đỡ nổi, vừa

đánh vừa lùi, rút vào rừng hạnh rồi giở kế né tránh sau những thân cây.

Lão già theo sát không rời, chưởng lực chém đổ những cây hạnh thân to

bằng miệng bát, kình phong xô rụng những tán hoa tươi thắm, trải một tấm thảm dày màu hồng xuống nền đất rừng.



Ngô Thường Thanh ngọ ngoạy ngồi dậy, toàn thân đau nhức. Thoạt tiên, lão vừa thẹn vừa giận, nhưng

dần dần quên bẵng cả, chỉ chăm chắm theo dõi trận đấu của hai người,

lòng không khỏi hãi hùng: “Thích Thiên Phong là kỳ tài trời sinh, cũng

không hổ cho cái danh võ khố. Nhưng Lương Tiêu còn ít tuổi mà sao cũng

luyện được bản lĩnh đáng sợ nhường kia?”. Chợt nhận ra trận tỉ thí khiến rừng hạnh tan tác cả, lão đùng đùng nổi giận:



- Hai tên xấu xa muốn đánh thì ra bãi trống, sao lại giày xéo hết cây cối của lão phu thế kia…



Rút kinh nghiệm đau thương, Ngô Thường Thanh chỉ nhướng mày trợn mắt, la

lối ỏm tỏi, động khẩu chứ không dám động thủ nữa. Hiểu Sương đứng bên

cạnh sư phụ, thấy Lương Tiêu yếu thế hơn thì rất lo lắng.



Chợt một giọng nói ôn hòa từ xa vẳng đến:



- Chắc là ở đây đây!



Hiểu Sương đưa mắt tìm thì thấy có hai người đang đi đến. Một bà già tóc bạc mặt đỏ, mày thanh mắt đẹp, và một trung niên hán tử cao gầy, môi mỏng

mắt to.



Hai người đến gần, bà lão cười nói:



- Ngô đại phu, cuối cùng cũng gặp được ông…



Giọng bà chợt tắt lịm, mắt dõi trân trân vào rừng, trung niên hán tử nhìn theo, khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên.



Ngô Thường Thanh cười ha hả:



- Tưởng ai, hóa ra Hải để lao nguyệt Thích phu nhân. Ha ha, chắc cái

luồng gió họ Thích chuyên gây náo loạn thổi bà tới đây phải không? –

Kèm theo câu nói, lão giơ tay trỏ lão già trong rừng.



Bà kia mừng quýnh, vui vẻ nói:



- Đúng là đi vẹt gót giày tìm không thấy, ngồi chơi xơi nước lại vào tay. Hóa ra lão chết rấp nhà ta chạy tới đây.



Lúc này Lương Tiêu đã dùng hết mọi miếng võ, thấy Thích Thiên Phong sắp vỗ tiếp chưởng, vội ngăn:



- Thôi, coi như ông thắng!



Thích Thiên Phong xuất lực rất mạnh, nhưng Lương Tiêu vừa nhận thua là lão

dừng tay ngay tắp lự, chưởng thế dừng sững ngay chóp mũi Lương Tiêu. Lão cười khì:



- Tốt, nhận thua là được rồi!



Bà già le te đi lại gọi to:



- Lão đầu tử, xem tôi là ai này?



Thích Thiên Phong ngoảnh mặt ra. Nhác thấy bà già, mặt lão tái nhợt, ánh mắt

kinh hoàng, cấp tập thụt lui đến một trượng. Bà già bước nhanh hơn về

phía lão, nóng nảy nói:



- Không được chạy, đi về với tôi!



Thích Thiên Phong thấy bà đi đến gần, cũng thụt lui một khoảng tương ứng, trước sau vẫn hai bên vẫn cách nhau một trượng.



Bà lão bực bội tung mình bay đến. Thích Thiên Phong lập tức guồng chân thi triển môn khinh công Thừa phong đạo hải. Bà lão phát cáu, luôn mồm la

gọi:



- Lão đầu tử, quay lại đây… – rồi cũng thi triển môn pháp

tương tự, ngặt nỗi võ công tương đồng nhưng công lực khác biệt, chỉ một

chớp mắt, khoảng cách giữa hai người đã bị kéo doãng ra ba trượng.



Trung niên hán tử cấp tốc chạy ra chặn đường:



- Cha!



Thích Thiên Phong nhoài qua người y chạy bán sống bán chết, chân không chấm

đất. Trung niên hán tử và bà lão hô hoán liên hồi, gấp rút đuổi theo,

chỉ chớp mắt, bóng họ đã lướt đi xa tít tắp, biến mất trong trời chiều

mờ mịt.



Sự việc xoay chuyển đột ngột. Lương Tiêu chỉ kịp nhớ ra

rằng hán tử cao gầy nọ chính là Thích Hải Vũ đã đấu khinh công với mình ở ngôi miếu cổ hôm nào, nhưng không hiểu vì sao hắn tới đây, và vì sao

lại đuổi theo lão già.



Ngô Thường Thanh tới gần, Lương Tiêu thắc mắc:



- Chuyện gì thế Ngô tiên sinh?



Ngô Thường Thanh hừ một tiếng:



- Vợ người ta đuổi theo chồng, ngươi hỏi chi cho lắm! – Lão ngoảnh nhìn

hoa hạnh phủ dày mặt đất, bất bình chửi rủa. – Ngươi phá hoại bao nhiêu

cây cối của ta thế này, định đền bù kiểu gì đây?



Lương Tiêu ngớ người:



- Có gì ghê gớm đâu, trồng lại là được thôi mà!



Hiểu Sương góp lời:



- Muội giúp huynh trồng.



Ngô Thường Thanh lườm cô:



- Hừ, đúng là nữ nhi ngoại tộc, chỉ giỏi ăn cây táo rào cây sung!



Hiểu Sương đỏ mặt, sóng vai Lương Tiêu đi vào rừng. Được một lúc, cô cười bảo:



- Muội cho huynh xem hai thứ!



- Thứ gì?



Hiểu Sương huýt một tiếng, cây lá trong rừng khua xào xạc, một cái bóng vàng từ trên cây lướt xuống, kêu nhí nhách nhảy vào lòng cô, hiện nguyên

hình một con khỉ nhỏ xíu.



Lương Tiêu cười vang:



- Kim Linh Nhi!



Hiểu Sương gật đầu tủm tỉm. Kim Linh Nhi láo liên đôi mắt rực lửa nhìn Lương Tiêu. Gã xoa cái đầu bé con mềm mượt như nhung ấy, nhưng nó rụt lại,

rúc sâu vào lòng Hiểu Sương.



Lương Tiêu lộ vẻ chán nản:



- Con khỉ này không nhận ra ta rồi!



- Không ngại, hai ba hôm nữa là nó quen huynh thôi…



Thình lình có tiếng sủa oăng oăng, một con chó lông trắng xộc đến. Lương Tiêu ngây người, con chó nhảy cẫng lên, vui vẻ nhào vào lòng gã, sủa điếc cả tai. Lương Tiêu ôm chặt lấy nó, mắt thoáng ướt, lẩm bẩm:



- Bạch Si Nhi, Bạch Si Nhi…



Con chó lông trắng chính là con cún mà Lương Tiêu thu nhặt hồi nhỏ, bây giờ đã lớn bổng, lưng dài eo thon. Xa cách lâu là thế, bề ngoài Lương Tiêu

lại khác trước rất nhiều, nhưng nhờ ghi nhớ mùi riêng nên Bạch Si Nhi

vẫn nhận ra cậu chủ, rúc ngay vào lòng gã không một thoáng băn khoăn.

Lương Tiêu vuốt cái đầu mượt của con chó, thở dài:



- Bắt muội nuôi nấng nó ngần ấy năm, thật vất vả cho muội!



Hiểu Sương mỉm cười:



- Không nuôi sao được? Nó là chó của huynh, muội trông thấy nó cũng như trông thấy huynh mà.



Lương Tiêu phì cười:



- Gớm chưa, muội nói kháy để mắng xéo ta là chó cún đấy à?



Hiểu Sương hoảng hồn biện bạch:



- Đâu? Muội không dám có ý đó…



Lương Tiêu vội vỗ về:



- Ta đùa với muội thôi.



Hiểu Sương nghe vậy mới bình tâm, im lặng nhìn xuống.



Lương Tiêu nhớ lại bao nhiêu chuyện đã xảy ra sau khi mình rời Thiên Cơ cung, bất giác thở dài:



- Nói cho đúng, làm Bạch Si Nhi có khi lại hay cơ đấy, vì được ở mãi bên muội, chẳng phải đi đâu hết!



Hiểu Sương vốn không hiểu nguồn cơn lời cảm thán của Lương Tiêu nên nghĩ

chệch theo hướng khác. Tim đập thình thình, hai má nóng bừng, cô thở

dài:



- Muội… muội cũng nghĩ như vậy. Thật may trời vẫn còn thương, phù hộ cho muội gặp lại huynh. Muội mừng lắm.



Lương Tiêu vốn định hỏi: “Muội cũng muốn ta làm chó cún ấy à?”, nhưng sợ cô

ngây ngô hiểu sai ý mình, bèn mỉm cười, không nói gì thêm nữa.



[1] Thần y trong rừng hạnh.



[2] Con giun có râu bằng thịt.