Công Tước

Chương 1087 : Hai mươi bốn tiếng (7)

Ngày đăng: 18:23 30/04/20


Từ đằng xa có người đang tiến lại gần, sau lưng còn có một đám người đi theo. Cung Ngũ chậm rãi xoay đầu, cô nhìn thấy từ đằng xa có một người nửa thân mình đều dính đầy máu đang rảo bước đi về phía này. Sau khi nhìn thấy cô, 1 bước chân chậm rãi của người đó lập tức phi nhanh như bay.



Toàn thân Cung Ngũ đều bị bẩn, tay1chân lộ ra ngoài cũng sưng đỏ những vết muỗi cắn, đến cả mặt cũng bị cắn sưng vù, đầu tóc bẩn rối bù trên đỉnh đầu, trên người lại mặc chiếc áo thun nam không vừa vặn màu xanh lá cây, trên một cánh tay còn được bọc một lớp vải rách màu trắng, thần sắc nhìn anh cứng đờ, vẫn còn chưa bình thường lại sau cơn hoảng loạn.



Cung Ngũ dần8nhìn rõ bóng dáng kia, tầm mắt dần dần thích ứng với ánh sáng.



Trên bầu trời, một màn ánh sáng bạc từ chân trời bắt đầu kéo dài ra, tầm nhìn rõ ràng của Cung Ngũ dần dần trở nên mơ hồ, nước mắt làm khiến cô không nhìn rõ người trước mặt. Cô kìm nén tiếng khóc, chậm rãi bước về phía anh. Khi đến gần anh, cô đột nhiên nhấc chân2chạy như bay, đâm đầu vào cơ thể rắn chắc đang cứng đờ của anh.



Công tước đại nhân ôm cô vào lòng, “Xin lỗi... Anh đến muộn rồi...” Ban đầu cô còn khóc thút thít nhưng dần dần khóc to hơn, nức nở nói: “Em còn tưởng anh bỏ mặc em rồi... Em còn tưởng anh cảm thấy em vô dụng, không quan tâm em nữa... Em còn nghĩ anh sẽ không tìm4em nữa.” “Sao có thể?” Công tước đại nhân vội vàng ôm lấy cô nói: “Sao có thể? Tiểu Ngũ là bảo bối của anh, sao anh có thể nỡ bỏ rơi Tiểu Ngũ? Khó khăn lắm anh mới có thể khiến Tiểu Ngũ gật đầu làm lành với anh, sao anh có thể nỡ bỏ rơi Tiểu Ngũ? Anh chỉ thấy hối hận vì sao mình lại ngốc như vậy? Sao có thể khiến Tiểu Ngũ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy...” Cung Ngũ ôm lấy cổ anh, gào khóc thật to, “Em nghĩ rằng em chết chắc rồi... Huhuhu...” Anh ôm lấy cô không buông tay, “Là anh không tốt, là anh quá chậm chạp...” Cung Ngũ khóc thút thít, “Có phải em hơi hôi không?” Công tước đại nhân lắc đầu, “Không hôi, bất luận lúc nào Tiểu Ngũ cũng không hôi.” Cô khóc xong một trận, chủ yếu là muốn trút hết nỗi lòng sau khi sống sót trở về. Sau khi dẫn bình tĩnh lại, cô mới phát hiện người đang ôm lấy mình toàn thân đều là máu. Cô hốt hoảng, vội vàng buông ra: “Anh Tiểu Bảo! Anh bị thương rồi sao?”



Công tước đại nhân nhìn xuống người mình, “Anh không sao...”



Vừa nói xong câu đó, Hòa Húc đứng sau lưng vội vàng mở miệng nói: “Haha, không sao, máu của cậu thật không đáng tiền, suốt ngày phải lọc máu, thật sự chẳng đáng tiền chút nào, bây giờ thì tốt rồi, không cần lọc nữa, trực tiếp truyền máu.” Ông ta nhìn sang Cung Ngũ: “Này, Tiểu Ngũ, rất vui vì cô vẫn còn sống. Nếu hai người ai cũng đã bình an, vậy thì người này tôi phải mau chóng đưa cậu ấy trở về làm phẫu thuật. Lúc nãy người này vì muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến mà dùng cơ thể mình đồng da sắt của mình làm mồi nhử đạn của đối phương, rất may là không chết, còn giữ lại được mạng ôm lấy cô nghe kể lể nỗi lòng.”



Cung Ngũ vội vàng nói: “Vậy... vậy chúng ta trở về đi!”




Công tước đại nhân sống chết chưa rõ, anh em tốt đang ở bên ngoài cùng với vợ của anh em mình... Còn rất nhiều tiêu đề dễ khiến người khác suy diễn lung tung. Tóm lại, tiêu đề kiểu nào cũng xuất hiện. Người tỏ ra thật sự lo lắng cũng có, giả vờ lo lắng cũng có, còn phần nhiều là hóng chuyện



Những người có quan hệ lợi hại sẽ như ngồi xem trai cò mổ nhau, ngư ông đắc lợi, chờ đợi thời cơ của bọn họ đến. Sau khi cấp cứu, Công tước đại nhân được đưa vào phòng bệnh đặc biệt. Theo như lời Hòa Húc nói, không chết được, nhưng trong thời gian ngắn không thể hồi phục. Ông ta vỗ vỗ vai Cung Ngũ, nghiêm túc nói: “Tiểu Ngũ này, suy nghĩ trong lòng thằng nhóc đó rất phức tạp, vốn dĩ sức khỏe không được tốt, vẫn còn rất nhiều chuyện không muốn nói ra vì sợ cô lo lắng. Vốn dĩ hối hận hết cả nửa năm, hiện giờ khó khăn lắm mới làm hòa, tình hình sức khỏe của cậu ấy cũng tốt lên khá nhiều. Tôi có thể quan sát thấy, tâm trạng tốt rất có lợi cho sức khỏe của cậu ấy, nếu có thể không cãi nhau thì cố gắng đừng cãi nhau. Bằng không một ngày nào đó sẽ chết vì tức giận, chậc chậc chậc... Những lời không may mắn tôi không nên nói nhiều, tóm lại cô hiểu là được rồi!”



Cung Ngũ vội vàng gật đầu: “Vâng vâng, tôi biết rồi, tôi bảo đảm không cãi nhau với anh Tiểu Bảo.”



Hòa Húc đi được hai bước thì xoay đầu lại: “Đúng rồi, Tiểu Ngũ này, cô cũng biết thân phận của cậu ấy đặc biệt, để đề phòng vết thương bị nhiễm trùng, trong vòng ba ngày tốt nhất đừng vào gặp cậu ấy, thật sự có chuyện cần vào, nhớ mặc quần áo bảo hộ.”



Cung Ngũ liên tục gật đầu: “Vâng vâng, tôi biết rồi bác sĩ Hòa, ông yên tâm đi!”



Đợi Hòa Húc đi rồi, cô nhón đầu ngón chân, dựa vào cánh cửa kính nhìn vào bên trong. Công tước đại nhân nằm trên giường, nhắm nghiền mắt, trên người gắn đầy những máy móc thiết bị.



Cung Ngũ mím môi, vẻ mặt lo lắng nhìn vào bên trong, thở dài nói: “Anh Tiểu Bảo thật đáng thương.”