Công Tước
Chương 958 : Sức mạnh đánh tan
Ngày đăng: 18:22 30/04/20
Triển Tiểu Liên chán ghét dùng khóe mắt liếc nhìn ông ta: “Yến Đại Bảo thông minh giống ông: ông
nói mà không biết ngại à?” Yến Hồi tức giận: “Tại sao phải ngại chứ? Yến Đại Bảo thông minh giống như ông đây, bà đang đố kỵ với Yến Đại Bảo!”
Triển Tiểu Liên lười nói nhiều với ông ta, “Học phí1qua hai ngày nữa mẹ sẽ cho người lấy về, con cứ đi học hai ngày nữa đi, trường học người ta không dám dạy nữa rồi. Rõ ràng là con đang định dọa cho người ta bị bệnh tim đây mà.” Yến Đại Bảo ngồi xuống bên cạnh Yến Hồi, giơ bàn tay nhỏ khều khều nút áo ông ta,8vẻ mặt ấm ức: “Ba...” Yến Hồi vừa nhìn Yến Đại Bảo thì liền đau lòng, cơn tức giận càng bùng phát thêm, “Bà tám đáng chết! Bà ức hiếp Yến Đại Bảo của ông đây, bà không xong với tôi đâu!”
Triển Tiểu Liên hít thật sâu: “Ai ức hiếp Yến Đại Bảo chứ? Tôi chỉ muốn tốt cho nó, lẽ2nào đợi đến lúc xảy ra chuyện gì đó thì mới biết hối hận à?”
“Sao xảy ra chuyện được chứ? Không phải vẫn yên lành hay sao? Con và Tiểu Ngũ cùng nhau đi học, là do những người huấn luyện viên đó dạy không tốt, dựa vào cái gì mà nói là vấn đề của bọn con?” Yến Đại Bảo4phồng má, vẻ mặt ấm ức, “Lẽ nào con và Tiểu Ngũ đều ngốc hay sao? Tiểu Ngũ bây giờ là học bá rồi đấy! Hứ!”
Yến Hồi vội vàng nói: “Đúng vậy, đúng vậy! Là học bá!” Lại bổ sung thêm một câu: “Yến Đại Bảo cũng là học bá!”
“Vâng vâng.” Yến Đại Bảo ngồi bên cạnh ra sức gật đầu: “Con là học bá!”
Nhìn biểu cảm và bộ dạng giống hệt nhau của hai cha con họ, Triển Tiểu Liên không biết nên nói gì, “Đại Bảo, sao con cứ hay tin vào những lời ba con nói thế? Con nhìn con xem, tiền đã đóng rồi nhưng không có giáo viên nào dạy hai đứa, quá lãng phí thời gian, có cảm thấy kém cỏi không?” Bà lại hỏi: “Con với Tiểu Ngũ học chung à?”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Đúng vậy! Con học chung với Tiểu Ngũ, huấn luyện viên ngốc quá, dạy không được bọn con, rõ ràng bọn con lái xe rất tốt mà! Bọn họ cứ nói bọn con lái quá nhanh, con thấy Tiểu Ngũ lái rất giỏi!” Triển Tiểu Liên không thể nhịn được: “Rốt cuộc con là huấn luyện viên, hay người ta là huấn luyện viên? Hai đứa như vậy thì làm sao thi được?”
Yến Đại Bảo bĩu môi, nghiêng đầu nhìn sang Yến Hồi: “Ba!” Yến Hồi vội vàng nhảy lên: “Bà tám, bà lại ức hiếp Yến Đại Bảo rồi! Yến Đại Bảo của ông đây khó khăn lắm mới trưởng thành như vậy, không phải để cho bà ức hiếp đâu, ông đây nói cho bà biết!” Yến Đại Bảo đáng thương nhìn Yến Hồi, vẻ mặt cầu cứu. Yến Hồi nhảy nhót làm ồn với Triển Tiểu Liên: “Tuần này ông đây sẽ đích thân dẫn Yến Đại Bảo đi học lái xe, ông đây không tin đám người đó không biết sống chết. Yến Đại Bảo thông minh như vậy mà bọn chúng lại nói nó lái xe không tốt, muốn chết đây mà!”
tôi giới thiệu anh
Cung Ngũ: [Tạm thời tôi sẽ không trở về, anh tự tìm niềm vui cho mình đi. Thật ra niềm vui cũng rất dễ tìm, ví dụ như nói chuyện với bảo vệ trong trường, hoặc những người làm vườn quét dọn vườn hoa, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Hoặc là để tôi giới thiệu anh đến phụ giúp những người trồng hoa nhỉ? Tốt xấu gì cũng có người nói chuyện, hay biết bao.] Dung Trần: [Đánh chết cũng không đi! Tôi đâu phải ăn no rồi kiếm chuyện vào mình!] Cung Ngũ: [Vậy thì hết cách, anh tự mình nghĩ cách đi, tôi phải đi chơi với Tiểu Bát đây.] Dung Trần: [Đừng mà, cô phải quan tâm tới tôi, đừng bỏ mặc tôi mà!]
Cung Ngũ: [Phải chơi với Tiểu Bát rồi.]
Dung Trần: [Ngày nào cũng Tiểu Bát, Tiểu Bát, không phải chỉ là một thằng nhóc mập thôi sao? Có thể đẹp hơn tôi sao?] Cung Ngũ: [Đẹp trai hơn anh rất nhiều, thật đấy, Tiểu Bát nhà chúng tôi là đẹp trai nhất, 88.] Dung Trần nhìn hai số 88” trên màn hình điện thoại, tức giận không biết nên làm gì, vò đầu nói: “Có người đi theo đuổi người khác như vậy à? Tức chết mình rồi! Lẽ nào không phải là kiểu một ngày hai mươi bốn giờ hận không thể biến thành ba mươi sáu giờ để gửi tin nhắn cho mình sao? Ngu ngốc!”
Ném điện thoại trong phòng, Cung Ngũ chạy ra ngoài chơi với Bộ Tiểu Bát, cô phát hiện ra cậu nhóc này thật sự rất dễ dỗ ngọt, dù trước kia không thân quen, nhưng chỉ cần trở về chơi cùng cậu trò gì đó, liền rất dễ dàng khiến cho Tiểu Bát cảm thấy thích. “Tiểu Bát!” Cung Ngũ chạy qua, nằm nhoài xuống đất, Bộ Tiểu Bát nghiêng đầu nhìn cô: “Chị”
“Chị chơi với em.” Từ sau khi Cung Ngũ trở về, Nhạc Mỹ Giảo thoải mái hơn rất nhiều, mỗi ngày đều có thể đi làm bình thường,
nhà đã có Cung Ngũ và bà giúp việc trông chừng Tiểu Bát, hoàn toàn không cần lo lắng. Bộ Tiểu Bát khi ham chơi là như quên hết mọi thứ, Cung Ngũ cảm thấy buồn chán, đứng dậy: “Tiểu Bát, chúng ta đến trường tìm chị Đại Bảo chơi đi!” Bộ Tiểu Bát vừa nghe, lập tức trèo dậy: “Đi thôi!” Bà giúp việc sững sờ: “Lại ra ngoài sao?”
Ra ngoài rất mệt, bà ấy không muốn ra ngoài chút nào. Cung Ngũ khua khua tay: “Cô không cần ra ngoài đâu, cháu với Tiểu Bát tự đi là được.”
“Không được đâu!” Bà giúp việc tuy không muốn ra ngoài nhưng vẫn phải đi theo. Từ sau chuyện lần trước Bộ Tiểu Bát bị người ta lén đưa đi, mọi người trong nhà đều rất lo lắng, huống hồ trong mắt bà giúp việc thì Cung Ngũ vẫn còn là một đứa trẻ, trẻ con dẫn theo trẻ con, sao có thể chứ?