Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 176 : Ngoại truyện 5

Ngày đăng: 10:12 18/04/20


Lại nói, từ khi ông cụ Kỳ Hạo Sinh trở về, liền bị nhân loại cho rằng ông là sự uy hiếp trực tiếp đối với bọn họ, kẻ có thể so với người ở thời kỳ đại hắc ám chỉ vì vài cái tát ỉu ỉu xìu xìu của lão gia tử mà ngủm củ tỏi.



Người khởi xướng chiến tranh đã bị giam vào ngục giam giữa các hành tinh, nghe nói bởi vì ảo tưởng và hiện tại chênh lệch quá lớn khiến vị kia thiếu chút nữa đã tự phá vỡ tinh thần, mỗi ngày đều ở trong ngục giam gào thét hoặc cười lạnh tỏ vẻ bản thân chính là con cháu của Đại Đế, đám nhân loại và dị thú ngu xuẩn cứ chờ gã sau khi rời khỏi đây sẽ giết toàn bộ bọn họ.



Vì thế quản ngục và các phạm nhân trọng tội khác trong ngục giam đều bị Phi Ngọc Thịnh dằn vặt đến bán sống bán chết, nếu còn tiếp tục thêm mấy tháng nữa thì sẽ sống không nổi. Sau đó, vẫn là do vị anh hùng tại Ám Nhai bày mưu tính kế, đem bạn phạm nhân thân mang trọng tội này biến thành bệnh nhân bị bệnh tâm thần nhốt vào Viện tĩnh dưỡng giữa các hành tinh, đến tận đây, cuộc sống trong ngục giam liền trở nên vô cùng hài hòa.



Đương nhiên, cái chuyện trên đây không phải là trọng điểm trong tấu chương, đó chỉ là trọng điểm trong một mục của tấu chương mà thôi.



Trọng điểm của tấu chương chính là tâm can bảo bối của Kỳ lão gia tử, tội ác tày trời cơ hồ có thể so sánh với tên tội phạm nhân loại Phi Ngọc Thịnh kia –



Ba người, gia chủ Kỳ gia thập đại thế gia – Kỳ Vân Khiếu, cùng với nhị thiếu gia Kỳ gia Kỳ Thiên Thông và mẹ của gã, Nguyên Tĩnh Nhã.



Từ sau khi ông cụ quay về, Kỳ gia đã không còn là thiên hạ của Kỳ Vân Khiếu nữa, cũng không còn là sự tồn tại có thể lợi dụng của Nguyên Tĩnh Nhã, lại càng không còn là chỗ dựa vững chắc có thể đắc ý của Kỳ Thiên Thông. Ngược lại, sự trở về của Kỳ lão gia tử đã khiến ba người cảm thấy ngoài ý muốn lại vô cùng khổ bức, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới nhân sâm lại có thể hại người tới vậy [có cái gì đó kỳ quái trà trộn vào đây], mỗi ngày đều có thể buồn khổ tới như vậy.



Buổi sáng sáu giờ.



Lúc bạn cá voi còn đang ôm đứa con ngựa vằn nhà mình gối đầu lên cánh tay của lão công kỳ lân cùng Chu Công khanh khanh ta ta, tại bên cạnh của bên cạnh của bên cạnh nhà cũ Kỳ gia, trong một căn phòng nhỏ không hề có bất cứ thiết bị tự động phục vụ nào, chuông báo thức vang lên.



Linh linh linh linh......



Phanh ! Quá ồn đập một phát.



Đồng hồ báo thức thông minh hình như không bị đập nát, lại còn biết bay!



Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng –



Tiếng chuông thanh thúy biến đổi, đổi thành tiếng kim loại loảng xoảng đánh vào nhau.



Lúc này, Kỳ nhị thiếu đập đồng hồ báo thức cuối cùng cũng mang theo một đôi mắt đỏ lòm đầy tơ máu ngồi dậy từ trên cái giường ván gỗ. Nhưng vẫn cứ giãy dụa không muốn xuống giường, nhớ năm đó gia đây có ngủ cho tới chết cũng không có người dám làm ầm ĩ như vậy đâu!!




“Con trai, cuối cùng con nhất định phải nhớ kỹ, cưới vợ nhất định phải cưới người im lặng hiền lành, kiên quyết không thể cưới người khuỷu tay chỏi ra bên ngoài lại còn không có phẩm đức!”



“Ngao ngao ngao !”



Đông! Nguyên Tĩnh Nhã thành công tức đến ngất xỉu. Làm con trai của mẹ ruột, Kỳ nhị thiếu gia phẫn nộ trừng mắt nhìn hai người đối diện. Mẹ nó bản thân mày có an tĩnh hiền lành chút nào đâu!!



Kỳ thật đã trải qua bao nhiêu ngày, cũng đã đủ để cho Kỳ nhị thiếu gia hiểu gã đã từng có bao hoang đường, cho nên thái độ của gã mới có thể không như ngày đầu chửi rủa kêu la, không phục quản giáo, đến bây giờ trừ bỏ ở trong lòng oán thầm vài câu thì đã có thể miễn cưỡng tiếp nhận.



Gã không ngốc, chỉ là nhìn không tới, hoặc là khinh thường không thèm nhìn mà thôi. Hiện tại đã thấy được, tuy trong lòng phức tạp khó hiểu, nhưng ít nhất gã cũng có thể xác định sau này sẽ không hoang đường như thế nữa.



Chỉ là, tuy Kỳ nhị thiếu gia đã có ý muốn ăn năn, nhưng con đường Kỳ lão gia tử dạy con dạy cháu vẫn còn chưa có đi hết. Rất hiển nhiên, dưới cơn quả quyết của lão gia tử và lão quản gia cho rằng thời cơ còn chưa đến, Kỳ nhị thiếu gia, lão cha và lão mẹ của gã mỗi ngày vẫn phải chịu sự dày vò.



Buổi chiều chính là buổi huấn luyện thể lực dài dằng dặc, bởi vì lão gia tử cảm thấy con và cháu ông thực lực quá kém, thậm chí cả hai người còn không có dị năng! Làm người Kỳ gia, quá yếu!!



Cũng may có huyết mạch của kỳ lân chống đỡ, cho dù có bị đánh đến không dậy nổi, buổi tối ngủ một giấc, qua ngày hôm sau vẫn có thể tiếp tục bị đánh. Buổi sáng tinh thần tỉnh lại, buổi chiều chính là thực lực tỉnh lại. Kỳ thật nói trắng ra là, Kỳ nhị thiếu gia tỏ vẻ, đó chính là tra tấn tinh thần và thể xác…. Gã so với tội phạm đang cải tạo còn khổ bức hơn!!



Cuối cùng, ăn xong buổi cơm chiều đầy phiền muộn, đến buổi tối, một nhà Kỳ nhị thiếu gia bị lão gia tử ra lệnh cưỡng chế viết một bức kiểm điểm dài ba ngàn chữ. Mỗi ngày đều phải kiểm điểm….. Số lượng từ không đủ không thể ngủ, viết không cảm động không thể ngủ, không sâu sắc không thể ngủ!!



Sau khi thuần thục viết ra bức thư kiểm điểm ba ngàn chữ cực kỳ cảm động, nội tâm Kỳ nhị thiếu gia đau triệt để giao bản thảo cho đồng hồ báo thức trí năng, trong khi chờ nó đi nộp bài thi, gã lôi một cuốn tập giấy hiếm thấy ở dưới giường ra, dùng bút lông đen khổ bức mà viết---



Ngày thứ hai mươi bốn bị răn dạy, trời trong xanh, lòng đầy bão tuyết.



Hôm nay ta anh dũng đấu tranh vì chính nghĩa lại bị một tên ngốc không biết cảm kích đánh!! Khiến ông đây thực tâm hiểu được lúc trước ngu tới cỡ nào!! Mặt khác, mỗi ngày viết ba ngàn chữ không ngừng lặp lại càng cảm động sâu sắc hơn, mẹ nó ông đây cần phải đoạn tuyệt a!!!



Ngày hôm nay nhị thiếu gia và cha gã đã hối cải triệt để rồi. Ngày mai lại tiếp tục.



À, cậu hỏi mẹ của nhị thiếu gia sao rồi ấy hả? Bà ta không sao, thật đó, lão gia tử chỉ tìm mười mấy bà chanh chua và mười mấy vị phu nhân mỗi ngày dùng hành động ‘sâu sắc’ khuyên bảo bà ta đã không khôn ngoan đến cỡ nào mà thôi. Lão gia tử không có ngược đãi người, thật đó.