Cực Hạn

Chương 83 : Chặng đường mới

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


"Người chơi Lục Nguyệt Vi Lam mời bạn trở thành bạn tốt của cô ấy, bạn có đồng ý không ?"



Diệp Hiểu Hạ nhìn lời mời của Lục Nguyệt Vi Lam, cũng không từ chối, thêm

bạn tốt với cô ấy. Kết quả như vậy khiến Lục Nguyệt Vi Lam vừa lòng gật

gật đầu, cô cười nói với Hiểu Hạ: "Hiểu Hạ à, nếu sau này cô muối biết

chuyện gì, tỷ như Bát Quái của ai đó, bí mật luyện cấp, chỗ sản xuất

trang bị cao cấp... Mấy tin tức này mà nói, đều có thể tới hỏi tôi."



Cái này thật không tệ, trong lòng Diệp Hiểu Hạ thầm nghĩ, đây không phải

tương đương tư liệu trò chơi sống sao ? Nhưng mà, thật sự có chuyện tốt

như vậy? Cô mị ánh mắt: "Cho qua đi."



"Ai nha, tuy rằng cô là

người mới, nhưng cũng rất hiểu biết đó!" Lục Nguyệt Vi Lam không chút để ý che lại khóe miệng cười đến gian thương, dáng diệu kia khác nhau một

trời một vực với ấn tượng đáng yêu ban đầu.



Diệp Hiểu Hạ mặt

không biểu cảm, cô biết mà, trên đời này không có chuyện tốt như vậy, cô xoay người không muốn để ý nữ gian thương này.



"Ai nha, chỉ cần

một chút tiền!" Lục Nguyệt Vi Lam vừa cười vừa liếc mắt nhìn Tố một cái: "Đương nhiên, nếu cô dùng bí mật gì đó của Tố đại thần đến trao đổi thì không còn gì tốt hơn ..."



Tố bỗng nhiên xoay người lại, trừng

mắt nhìn Lục Nguyệt Vi Lam một cái. Lục Nguyệt Vi Lam tươi cười cúng lại trên mặt, cô vội vã làm bộ nhìn về phía nơi khác: "Ai nha, tôi nhớ ra

rồi, tôi còn có chút chuyện rất quan trọng, không thể tiếp tục nói

chuyện phiếm với hai người, chúc hai người thuận buồm xuôi gió nha!" Nói xong ngay cả bóng dáng cũng chạy mất.



Diệp Hiểu Hạ nhìn tốc độ

di động cực nhanh của cô, không khỏi líu lưỡi: "Tôi mới phát hiện, tốc

độ của cô ấy thật nhanh, tôi chưa từng thấy đan sĩ nào tốc độ nhanh như

vậy."



"Đi thôi."



Trong không khí quanh quẩn tiếng nói độc

đáo của Tố, giống như hơi nước ướt át, một vòng một vòng mở rộng, làm

cho lỗ tai người ta cũng trở nên thư thái. Diệp Hiểu Hạ xoay người nhìn
nhà cô khiến Diệp Hiểu Hạ sâu sắc cảm thấy hai người này đang theo nhà

cô.



Không lâu sau, Diệp Hiểu Hạ nhìn thấy một chiếc xe bánh mì

nửa mới nửa cũ chạy đến ven đường, sau đó từ trên xe có hai người xuống, rất quen thuộc chào hỏi hai người kia, sau đó cũng ngồi xuống ăn sáng

một chút. Nhưng khi bọn họ ngồi xuống, Diệp Hiểu Hạ đột nhiên phát hiện, trong hai người đến sau này, có một người cư nhiên chính là ngày đến

đòi nợ đó kéo cánh tay của cô.



Trái tim của cô giống như bỗng

nhiên bị người ta hung hăng vỗ một cái, sau đó thùng thùng thùng kinh

hoàng đập. Cô vội vã che khe hở kia lại, tựa vào trên tường cửa sổ, từng ngụm từng ngụm thở phì phò. Trời ạ, trời ạ! Cư nhiên chính là người đòi nợ kia!



Vì sao bọn họ ở dưới cửa sổ nhà cô? Chẳng lẽ là sợ cô chạy, cho nên từng giờ từng phút trông chừng cô sao?



Cô vừa suy nghĩ, vừa dè dặt cẩn thận kéo rèm cửa sổ ra một chút nhìn bên

ngoài. Hai người hôm qua thì vừa ngáp dài vừa đi đến chiếc xe bánh mì

nhỏ kia, trèo lên xe, nghênh ngang đi, để lại hai người ngồi ăn sáng.



Quả nhiên là tới giám sát cô, giờ vừa vặn tới lúc đổi ca. Diệp Hiểu Hạ liều mạng hít mấy hơi, để trái tim đang kinh hoàng dần dần bình tĩnh lại, cô lại nhìn hai người kia một hồi, rồi rời khỏi cửa sổ, suy sụp đi tới bên giường lại giấu mình vào trong chăn. Cô nhịn không được cười khổ, cô

từng nghĩ tới muốn chạy trốn, chỉ cần thành thật trả tiền mấy tháng, chỉ cần làm thần kinh những người đó tim tưởng, chỉ cần bọn họ vừa thả lỏng cảnh giác, cô tuyệt đối không quay đầu lại mà chạy trốn.



Giờ xem ra, người ta đã sớm lo lắng cô, sợ cô chạy, mỗi ngày có người giám sát.



Trách không được gần đây vừa ra cửa cô luôn cảm thấy có người đi theo phía

sau, nhưng quay đầu lại thì cái gì cũng tìm không thấy, thì ra là như

vậy.



Thở dài một hơi, Diệp Hiểu Hạ lại ngồi dậy, đi vào phòng tắm dùng nước lạnh rửa sạch mặt. Nhìn mình trong cái gương nứt vỡ, Diệp

Hiểu Hạ nỗ lực mỉm cười. Như vậy cũng tốt, chặt đứt ý tưởng muốn chạy

trốn của cô, nếu cô thật sự không quan tâm mà chạy, như vậy Vương viện

trưởng bà ấy... Diệp Hiểu Hạ quả thực không dám nghĩ tiếp, cô dùng sức

vỗ mặt mình, để mình không suy nghĩ bậy bạ. Giờ không phải lúc nghĩ

chuyện này, giờ chuyện quan trọng nhất là kiếm tiền trả nợ thật nhanh,

còn có... Còn có, phải nghĩ biện pháp tìm được tên Bạch Thiên Minh -

Thiên sát đại tiện nhân kia ! !