Cực Hạn

Chương 84 : Thì ra là như vậy

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Nói đến Bạch Thiên

Minh, Diệp Hiểu Hạ lại nghĩ tới viện trưởng Vương, tên tiện nhân kia sẽ

không lại đi tìm viện trưởng Vương đòi tiền chứ? Giờ Viện trưởng Vương

cái gì cũng không biết, Diệp Hiểu Hạ cũng không muốn cho bà biết. Cô

biết nếu viện trưởng Vương biết hậu quả sau khi Bạch Thiên Minh mắc nợ

kẻ vay nặng lãi, nói không chừng bà sẽ bán tất cả mọi thứ trong tay để

giúp Diệp Hiểu Hạ trả nợ, đây là chuyện cô không mong muốn xuất hiện

nhất.



Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Diệp Hiểu Hạ quyết định phải

tạo ra một lý do để viện trưởng Vương đừng cho tiền Bạch Thiên Minh nữa, xem tính tình Bạch Thiên Minh, chuyện đề phòng cẩn thận như vậy là nên

làm. Nhưng giờ đã biết có người theo dõi, Diệp Hiểu Hạ không dám ở dùng

điện thoại công cộng, sợ những người đó tìm được viện trưởng Vương, cũng chỉ có thể khi ra ngoài một chiếc di động qua tay, trả năm mươi đồng.



Ngồi ở trên giường nhìn xem cái di động cũ kia, Diệp Hiểu Hạ nhịn không được tự giễu, giờ cuối cùng cô cũng coi như là có vật để nhìn thời gian. Cảm thán một chút, Diệp Hiểu Hạ gọi điện thoại đến văn phòng viện trưởng

Vương, điện thoại vang một hồi lâu, ngay khi Diệp Hiểu Hạ nghĩ viện

trưởng Vương sẽ không nhận, điện thoại được nhận, sau đó truyền tới

giọng nói hổn hển của viện trưởng vương: "Vâng, nơi này là viện phúc lợi Tiểu Thiên Sứ, có thể giúp gì cho ngài không?"



Mũi Diệp Hiểu Hạ

bỗng cay cay, thậm chí cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của viện trưởng

Vương một đường chạy tới từ phòng học, cô khịt khịt mũi, trước khi viện

trưởng Vương hỏi lần nữa thì trả lời: "Viện trưởng, là con."



"Là

Hiểu Hạ hả." Vương viện trưởng phảng phất yên lòng một loại, đột nhiên

thở ra một hơi: "Bà còn tưởng rằng là..." Nói ra nơi này bà hơi ngừng

lại, không tiếp tục nói.



"Viện trưởng đang đợi điện thoại của ai?"



"Không có gì không có gì. Sao Hiểu Hạ lại gọi điện thoại cho bà vào lúc này."

rõ ràng viện trưởng Vương có chuyện không muốn cho Diệp Hiểu Hạ biết, bà cười ha ha chuyển đề tài.



Bởi vì trong lòng Diệp Hiểu Hạ có

chuyện nên cũng không suy nghĩ dâu xa, cũng không chú ý tới, vì thế cô

vội vàng nói vào đề tài trọng tâm: "Viện trưởng, gần đây Bạch Thiên Minh có cho gọi điện thoại cho bà không ?"



"Thiên Minh?" Viện trưởng

Vương có vẻ hơi mạc danh kỳ diệu, sau đó bà lại bối rối: "Không có, có
trước đã mở miệng.



Vấn đề của anh có chút hơi xa xôi, khiến Diệp Hiểu Hạ đoán không được, cô không rõ: "Sẽ thế nào?"



"Vân Ản là hội trưởng Sát, quan hệ giữa Sát và Danh..." Anh không nói ra

miệng, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng là cũng khiến Diệp Hiểu Hạ hiểu hai công hội này chỉ sợ là thủy hỏa bất dung .



Ý của Tố, cô hiểu rồi, nhưng Diệp Hiểu Hạ cũng không để ý như vậy. Tuy cô rất ít chú ý

Bát Quái ở phương diện này, nhưng vì thường dạo diễn đàn nên cô cũng

biết 3 đại công hội của Trung Quốc dù mặt ngoài gió êm sóng lặng, trên

thực tế là song lớn mãnh liệt.



Nhưng đối với cô, công hội gì, thế lực gì cũng không đáng quan tâm. Cô đối với chuyện chỉ thuộc về thế

giới đàn ông này một chút cũng không hứng thú, giời chuyện cô để ý nhất

là khi nào thì có thể trả hết số tiền còn lại.



Vì thế cô không

thèm để ý lắc đầu: "Chuyện này không có quan hệ với tôi, dù Sát và Danh

Môn có cái gì, tôi chính là tôi." Nói xong cô liếc mắt nhìn Tố một cái,

hừ hừ mũi, nội tâm hơi khó chịu chỉ trích, nếu không phải người nào đó

đặt thanh kiếm trên cổ cô uy hiếp cô, sao cô lại bị cuốn vào phiền toái

như vậy chứ ?



Nghe tiếng Diệp Hiểu Hạ hừ mũi, Tố hơi hơi hơi hất

lông mày, tuy Diệp Hiểu Hạ cái gì cũng không nói ra, nhưng anh cũng cảm

thấy cô là không tiếng động kháng nghị, nhưng anh không nói nữa, chỉ hơi dừng bước chân một chút, ánh mắt nhìn khuôn mặt cười tươi như ánh mặt

trời của Diệp Hiểu Hạ hơi nhu hòa.



Hai người im lặng như trước đi trong rừng rậm, nhưng so với lúc nãy, hình như không khí hơi hơi hòa

hợp hơn. Có lẽ là tự Diệp Hiểu Hạ cảm thấy, nhưng cô xác nhận Tố sẽ

thường thả chậm bước chân chờ cô, hai người vẫn không nói chuyện như

trước, lại có vẻ ôn hòa không ít.



Bỗng nhiên, Tố dừng bước, kiếm trong tay kéo ra một đường xinh đẹp, quanh người phát ra khí thế lãnh liệt.



Diệp Hiểu Hạ cũng đứng lại theo, giương mắt nhìn, chỉ thấy ở phía trước cách đó không xa bên cạnh một cặp tượng đá cũ nát, hoặc đứng hoặc ngồi mười

mấy người. Thấy hai người bọn họ đến, vậy mà đều đứng lên, mặt quay về

phía hai người, lộ ra biểu cảm kỳ quái.