Cực Hạn

Chương 85 : Bình diện

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Tuy những người này chức nghiệp khác nhau, biểu cảm khác nhau, nhưng lại có một điểm giống nhau .



Bọn họ đều là hồng danh. Hơn nữa vô cùng hồng, làn gió sâu kín kia thổi

đến, vài người như vậy đứng sâu trong rừng rậm âm u, nhìn thấy đúng là

hơi ghê người, lỗ chân long cũng run run. Không cần nói nhiều hồng danh

như vậy đứng cùng nhau, ngay cả khi luyện cấp bình thường gặp một hồng

danh, Diệp Hiểu Hạ cũng cúi đầu bước nhanh đi, mà giờ bỗng chốc nhìn

thấy nhiều hồng danh như vậy tụ tập ở chỗ này, cô nhịn không được hô hấp dồn dập.



Diệp Hiểu Hạ xác nhận mình cũng không quen bọn họ, cô

ngửa đầu nhìn Tố đứng ở phía trước, cũng không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chẳng lẽ là anh quen hả ?



Trong lúc nhất thời, hai bên không ai

nói chuyện, làn gió sâu thẳm kia không ngừng thổi tới, khiến Diệp Hiểu

Hạ nhịn không được cảm thấy toàn thân nổi da gà. Này, không khí này thật là quá kì lạ. Trái tim không an phận của cô đột nhiên bắt đầu kịch liệt nhảy lên, sắp xảy ra chuyện gì sao?



"Tổ chức Huyết tinh tinh

lọc?" Một lát sau, Tố mới chậm rãi mở miệng, giọng nói như giếng sâu

không dao động, cũng không có cảm xúc đặc biệt, giống như trước mặt

chẳng phải hồng danh làm cho người ta kinh hoảng gì, mà là không khí nơi hoang vu mà thôi.



"Nha, có thể được cao thủ số một số hai trên

bảng xếp hạng nhận ra, tổ chức huyết tinh tinh lọc chúng tôi thật đúng

là có mặt mũi !" Người cầm đầu nói chuyện là một đao khách nam, anh ta

giống với Túy Lí Khêu Đăng ở chỗ khiêng một thanh kiếm thật to, lúc này

đang nhếch môi lộ ra hàm răng trắng tuyết, cười khoái trá.



"Năm ánh sáng giữa hè?"



Tố không chút hoang mang nói ra tên một công hội, lúc này đao khách cầm

đầu kia hơi sửng sốt, sau đó lại cười ha hả nói với những người khác:

"Đây cũng không phải tôi nói ."



Mấy chục hồng danh đi theo anh ta biểu cảm khác nhau cười cười, xem như xác nhận đáp án của Tố.



"Vì sao không hạ thủ dọc đường đi?"



"Tuy chúng tôi là hồng danh, nhưng là hồng danh cũng có điểm mấu chốt của

hồng danh. Tổ chức huyết tinh tinh lọc chúng tôi là có quy định, tuy
kiếm khách đang đứng, có vẻ càng kì lạ hơn.



Thậm chí trong nháy mắt Diệp Hiểu Hạ cảm thấy đây quả thực có thể trở thành một hình ảnh kinh điển trong bộ phim kinh dị nào đó.



Hình như Tố bị thương rất nặng. Anh vừa hướng đổ vào miệng mấy viên thuốc bổ huyết, vừa ôm bụng, nhưng vẫn có thể thấy máu tươi từ chảy ra giữa khe

hở. Sắc mặt của anh hơi tái nhợt, biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng

đôi con ngươi tối đen kia có thêm vài phần nói không rõ là gì. Hắn vừa

đi tới phía Diệp Hiểu Hạ, vừa kêu gì đó.



Diệp Hiểu Hạ nghe không

được giọng nói của anh, nhưng nhìn khẩu ngữ của anh không khó nhận ra,

đang kêu tên của mình. Trong lòng cô nóng lên, dùng sức gõ "Thủy tinh"

hơn nữa lớn tiếng trả lời: "Tố! Tôi ở đây này! !"



Nhưng Tố lại

hồn nhiên không biết, anh chỉ vừa ôm miệng vết thương nhìn quanh bốn

phía, vừa la tên Diệp Hiểu Hạ, càng ngày càng đến gần .



Cuối cùng, anh dừng bước chân, đứng ở nơi đó.



Diệp Hiểu Hạ đứng sau "Thủy tinh" trước mặt Tố, động tác gõ thủy tinh càng

trở nên mãnh liệt. Nhưng, dù cô gọi thế nào, gõ thế nào, Tố giống như

căn bản không nhìn thấy cô vậy.



"Ha ha, đừng phí sức nữa, anh ta

nhìn không thấy cô ." Một giọng nói mềm mại truyền đến từ phía sau Diệp

Hiểu Hạ, khiến cô phải xoay người lại nhìn. Chỉ thấy dưới bóng cây cách

đó không xa có một cô gái cực xinh đẹp đang đứng, tuy dung mạo của cô

không phải độc nhất vô nhị, nhưng trên người tản ra một loại quyến rũ

xinh đẹp không thể kháng cự.



Cô mặc quần áo màu đen, quần lụa

mỏng gắt gao dán trên người, vòng quanh đường cong tốt đẹp của cô, một

đầu tóc dài đen thùi vén lên, cố định bằng một trâm cài ngọc bích, mà

trên cánh tay giống như bạch ngọc kia cầm một tẩu thuốc dài mà tinh xảo

màu vàng kia. Cô đưa cái tẩu kia đến cánh môi đỏ như máu của mình hút

một ngụm thật sâu, phun sương khói ra, cười ôn nhu trong làn khói mờ mịt : "Kêu lớn tiếng như vậy, anh ta cũng không nghe thấy ."