Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 19 : Ám vệ

Ngày đăng: 22:51 21/04/20


Đường Kính Chi rời đại điện, theo Thị Mặc tới hậu sơn, xung quanh Lạc thành

thuộc về vùng bán nhiệt đới, lúc này mặc dù đã là cuối thu, nhưng cây

cối hoa cỏ vẫn biêng biếc một màu, từ lưng chừng núi nhìn xuống, cảnh

sắc tươi đẹp, từng cơn gió mát thổi qua, làm mái tóc Đường Kính Chi bay

lất phất, tinh thần sảng khoái phấn chấn.



Nơi này núi non nối

liền nhau, cho nên diện tích rất lớn, cách hậu viện Nhất Thanh Quan

chừng 300 mét có một rừng trúc, Thị Mặc đi tới đây cẩn thận ngó chừng

bốn xung quanh không có ai, dìu Đường Kính Chi đi thẳng vào rừng trúc,

đi chừng 200 mét, Đường Kính Chi ngồi xuống một tảng đá xanh cực lớn.



Thị Mặc đợi Đường Kính Chi ngồi vững rồi cho tay lên miệng, dùng sức huýt sáo, với tiết tấu đặc biệt.



Không lâu sau đó Đường Kính Chi liền nghe thấy từ sâu trong rừng trúc có

tiếng sàn sạt từ xa truyền tới, hiển nhiên có người đang đi trong rừng,

rồi một người trung niên mặc áo vải thô màu xanh, lưng đeo kiếm xuất

hiện, người này da ngăm đen, vóc người khôi ngô hùng tráng, tới trước

mặt Đường Kính Chi, quỳ một gối xuống, chắp tay thi lễ, giọng không lớn

trầm hùng:



- Nô tài Đường Uy bái kiến Nhị gia.



Đường Kính Chi

quan sát hai nắm to như cái bát của Đường Uy, thầm kinh hãi, không biết

chịu bao nhiêu khổ cực mới kết lớp chai dày như vậy, khớp xương rất thô, gân xanh trên mu bàn tay gồ lên như những con giun, cơ thịt rắn chắc,

trông tràn ngập sức mạnh, Đường Kính Chi đưa tay ra ôn hòa nói:



- Đứng dậy đi.



- Vâng!



Đường Uy mặc dù áp giọng xống, nhưng âm thanh vang vọng, khiến không ít chim chóc kinh sợ bay mất.



Đường Kính Chi thấy hắn bụi bặm vất vả, tóc tai bù xù, nói:



- Thời gian qua biên quan chiến sự liên miên làm khổ ngươi rồi.



Dương Uy khom lưng thi lễ:



- Đó là bổn phận của nô tài, không dám nói khổ hay không, có điều chuyến đi biên quan này, nô tài nghe ngóng không ít tin tức.



Gần như các hào môn thế tộc lâu đời đều nầm nuôi dưỡng hộ vệ, mục đích đơn

giản thôi, là khi gia tộc gặp thời khắc sinh tử tồn vòng, có thể bảo vệ

huyết mạch truyền thừa, không tới mức đoạn hương hỏa.



Vị tổ phụ

của Đường gia Đường Kình từng là người trong giang hồ, là một du hiệp

xuất thân từ vùng đất trọng võ nổi tiếng có tên Lạc Na ở phía nam xa
nhiều, chẳng qua muốn xác nhận kiến thức về thời đại này thôi:



- Còn tin tức gì nữa không?



- Có ạ! Nhị gia chắc còn nhớ lúc giao mùa xuân hạ năm nay, bốn châu lớn ở phương bắc có nhiều nơi gặp thiên tai.



- Chẳng lẽ lại có dấu hiệu gì? Nói mau!



Đường Kính Chi giục:



~~~~~~~~~~~~~~~o0~~~~~~~~~~~~~~~~~



Lâm Úc Hương hôm nay mặc một chiếc váy màu phấn hồng, hông thắt dây lụa

quanh vòng eo hoàn mỹ, gió núi thổi qua tóc mai phiêu hốt không ngừng,

mép váy phất phơ, nàng không trang điểm, nhưng vẻ đẹp tự nhiên càng làm

người ta rung động sâu sắc, như tiên tử trong mây.



Hai nha hoàn Tri

Đông Tri Thu theo sát đằng sau, chủ tớ ba người đều lần đầu thấy cảnh

núi non hữu tình như thế, dạo chơi rất thoải mái.



Chỉ tiếc là ...



- Đám người đó thật đáng ghét.



Lâm Úc Hương nhìn mười mấy hộ vệ cứ theo sau cách đó không xa, cứ như sợ nàng bỏ trốn, bực bội lẩm bẩm.



Tri Thu nghe vậy quay đầu lại nhìn phụ họa:



- Đúng là đáng ghét.



- Đừng có nói lăng nhăng.



Tính cách Tri Đông chững chạc hơn một chút, thấy Tri Thu cũng than phiền

theo chủ tử, mắng cho một câu rồi quay sang Lâm Úc Hương, nói:



- Nhị

nãi nãi, Nhất Thanh Quan thanh danh cực lớn, hương khách đông đúc, khó

trách khỏi kẻ lòng dạ bất lương, những hộ vệ này tuy hơi chướng mắt,

nhưng lại có thể đảm bảo an toàn cho người.



- Biết rồi.



Lâm Úc Hương đáp cho có lệ, vừa mới quay đầu tiếp tục đi thì thấy trước mắt

tối lại, một bóng người xô tới, làm nàng giật nảy mình né vội sang một

bên, Tri Đông Tri Thu chạy tới đỡ hai bên, chỉ sợ chủ tử có chút thương

tổn nào.